Hạt Dẻ Mật Ong - Chương 2
Tôi khổ xoa trán, ngờ độ nổi tiếng của ở nước ngoài cao đến .
Cho đến khi phát hiện máy của họ đang hướng về phía Hạt Dẻ bên cạnh .
Hả?
Xin ?
Tôi hỏi một chút nhé?
Máy của các bạn hỏng ?
Tôi xoay che Hạt Dẻ phía .
Những đó lập tức nhíu mày thở dài: “Hỏng , giúp việc phát hiện, chụp nữa.”
“Đây chắc chắn là cô bé mà mấy đang tranh làm bố.”
Có còn thẳng thừng hơn, vẫy tay với : “Cô gì đó ơi, tránh chút .”
Tránh ?
Tôi tránh xuống mồ ?
16
Làm xong thủ tục về nhà, mới phát hiện hot search nổ tung.
Ảnh chụp Hạt Dẻ kèm định vị đã đăng lên mạng.
Có lẽ thấy chướng mắt, họ còn cố ý cắt .
Cảm ơn bạn đã chu đáo thế.
ở xa xôi nước ngoài, dù cũng ở Trung Quốc, cũng quá để tâm.
Nhiều nhất là lần ngoài sẽ đeo kính râm và khẩu trang cho Hạt Dẻ.
một ngày .
Tôi trợn mắt định vị của Giang Dụ từ thành phố A chuyển thành quốc gia Y nơi đang ở.
Làm gì làm gì?
Tôi chợt nhớ cảm giác Giang Dụ đè nén .
Và khuôn mặt giận dữ âm u của lần cuối gặp mặt.
Không kìm rùng .
17
Mối quan hệ của và Giang Dụ vốn thể coi là trong sáng.
Năm đó mới nghề, chạy đôn chạy đáo khắp nơi để kiếm những vai diễn nhỏ.
Bà Lâm – luôn mong nổi tiếng – chịu nổi khi thấy vô dụng như . Bà tìm mọi cách để kết nối quan hệ, cuối cùng đưa đến gặp Giang Dụ.
Bà : “Con gái, con nắm bắt cơ hội . Chỉ cần trở thành phụ nữ của Giang Dụ, con nguồn lực gì chẳng ?”
Bà : “Con là ý gì? Con quên , lúc ba con đã bỏ rơi chúng như thế nào?”
Sau đó bà tát một cái và : “Con mẹ chết con mới chịu ?”
Vì đã dùng phấn trang điểm che vết tay mặt, mặc chiếc váy lưng trần màu xanh lá cây tôn dáng trắng da mà bà Lâm đưa cho.
Và bước nhà họ Giang.
Theo lời đồn, thiếu gia nhà họ Giang – Giang Dụ tính khí nóng nảy, kiêu ngạo khó bảo, là bất cần.
Quả nhiên khi bước , đã nhíu mày.
Nói thật lòng, Giang Dụ một khuôn mặt . Anh tùy ý ghế sofa, mặc áo sơ mi đen, cổ áo mở, toát lên khí chất của quyền lực.
Tôi cố gắng ngẩng đầu thẳng mắt .
Ánh mắt sắc bén của dừng làn da trần của , nhưng cuối cùng vẫn bảo ngoài.
Thèm ăn và ham tình dục là bản năng của con .
Giang Dụ cũng chỉ đến thế.
Tôi khỏi mỉa mai trong lòng.
Giang Dụ bất ngờ lên tiếng: “Không lạnh ?”
Hả? Đây là đang mỉa mai giới hạn để quyến rũ ?
Chưa kịp trả lời, đã dậy lên lầu.
Để một ở đó.
Đang bối rối biết làm gì, bỗng một chiếc áo vest rộng rơi xuống đầu .
Giang Dụ lầu lười biếng: “Mặc .”
“Tôi thói quen làm khác chết cóng.”
Nghĩ bây giờ thật buồn .
Bà Lâm đã lột sạch quần áo và nhân phẩm của , bắt mặc váy ngoài trời lạnh 0 độ để quyến rũ đàn ông, chỉ để khoe đường cong cơ thể.
Còn bây giờ đàn ông đó bảo mặc áo và hỏi lạnh .
Vì trở thành chim hoàng yến của Giang Dụ, ngoài chút thoải mái ban đầu, chút rào cản tâm lý nào.
Theo Giang Dụ hai năm, dần dần từ hạng 18 lên hạng 3.
Đoạt một vài giải thưởng nhỏ.
Dần dần bắt đầu những đạo diễn lớn liên hệ với .
Tôi và ngôi điện ảnh Phó Tranh quen trong một bộ phim của đạo diễn lớn.
Phó Tranh là cổ hủ lạnh lùng, đôi mắt cặp kính gọng vàng luôn cảm xúc.
Giống như vị thần cai quản sự cấm dục của Hy Lạp cổ đại…
Khi hợp tác với , luôn lo lắng, mỗi cảnh đều tự diễn tập nhiều lần, sợ rằng chỉ cần chú ý sẽ kéo lùi tiến độ.
đôi khi càng nghiêm túc, càng khó vai.
Khi một cảnh quan trọng với Phó Tranh, thể hiện cảm xúc cần .
lúc đang nóng lòng bế tắc biết làm , Phó Tranh bỗng : “Đừng vội.”
“Em vẫn luôn làm .”
“Từ từ thôi.”
Anh kiên nhẫn giảng giải cảnh cho , dẫn dắt cảm xúc từng chút một.
Việc phim ngày hôm đó thành công, khung hình cuối cùng dừng ở cảnh và Phó Tranh ôm .
Anh lưng về phía máy , nên ai thấy khẽ tai .
“Rất tuyệt.”
“Anh biết em sẽ làm mà.”
Ai hiểu , bỗng cảm giác như chủ nhân khen ngợi .
Có …
Hay là chúng ít khen khác thôi nhỉ.
Sau đó nhắn tin cảm ơn Phó Tranh.
Anh nhanh chóng trả lời : “Em tài năng, chỉ là vẻ vội vàng.”
“Lê Vãn Chu, từ từ thôi, đừng vội, thời gian sẽ cho em tất cả những gì em .”
làm thể vội đây.
Nếu vội, lần bà Lâm sẽ đưa lên giường với ai đây.
Vì đã để ý đến lời , chỉ càng chăm chỉ thuộc thoại, học diễn xuất hơn.
Tất cả các hoạt động thương mại đều nhận hết nếu thể, miễn là thể tăng độ phủ sóng và lượt tương tác.
đó bà Lâm đột nhiên mua hashtag hot search về cặp đôi của và Phó Tranh.
Một đống cắt ghép ác ý ghép với , qua thật sự giống như chuyện gì đó.
Tim chìm xuống đáy, vội vàng gọi điện cho Phó Tranh xin , sẽ gỡ hot search ngay lập tức.
ngập ngừng một lúc : “Không .”
“Nếu điều thể khiến em vội vàng, vất vả như .”
“Thì cũng cả.”
Tin nhắn của bà Lâm vẫn liên tục gửi đến: “Anh lượng fan lớn, ké thì coi như lời, con chửi cũng mất miếng thịt nào, nổi tiếng nhờ scandal cũng là nổi tiếng.”
mẹ ơi, con cũng trái tim, con cũng là con .
Phó Tranh cũng .
Anh đáng đối xử như thế.
Lần đầu tiên làm trái ý bà Lâm, gỡ bỏ hot search.
Tối hôm đó Giang Dụ đến chỗ .
Anh vẻ bực bội, gặp mặt đã ép tường, những nụ hôn liên tiếp ngừng nghỉ rơi xuống, hung hãn chiếm đoạt từng thở trong khoang miệng .
Vì xúc động, đuôi mắt đỏ, lông mày nhíu , khàn giọng : “Lê Vãn Chu, đừng đóng phim nữa.”
“Để nuôi em.”
Tôi lâu, cuối cùng lắc đầu: “Giang Dụ, chúng dừng ở đây thôi.”
“Cảm ơn đã giúp đỡ em suốt thời gian qua.”
Vẻ phóng túng khuôn mặt lập tức đông cứng , nắm chặt cổ tay lạnh lùng : “Lê Vãn Chu, em xem?”
Vì lặp : “Giang thiếu gia, chúng dừng ở đây thôi.”
“Nghe nhà họ Từ sắp liên hôn với nhà họ Giang, làm chim hoàng yến thì còn , làm tình nhân thì thách thức đạo đức của em .”
Giang Dụ như thấy điều gì thể tin nổi, nghiến răng từng chữ một: “Chim. Hoàng. Yến?”
“Ha ha ha ha.”
Anh bỗng nhiên lên một cách kỳ lạ, nhưng đột ngột lạnh lùng khi tiếng im bặt.
“Lê Vãn Chu, hóa em vẫn luôn nghĩ như ?”
Giọng lạnh đến mức chút nhiệt độ nào: “Em cút , đừng để thấy em nữa.”
Tôi chỉnh trang quần áo, rời khỏi bên cạnh .
Không đầu .
Trong ký ức của , lần cuối cùng gặp Giang Dụ là một cuộc chia tay vui vẻ như .
Bây giờ vẻ như đến bắt .
Cảm thấy rùng .
18
Ở một đất nước xa lạ, tin rằng ngay cả Giang Dụ bắt cũng dễ dàng.
Trước khi các giấy tờ của làm xong, sẽ thêm một lời nào nữa.
Ngày hôm , Chu Quyện đang trong chuyến lưu diễn ở châu Âu bỗng nhiên thông báo sẽ một buổi biểu diễn bổ sung ở nước Y.
Chỉ trong ba ngày nữa.
Và tình cờ là ở đúng thành phố đang ở.
Tôi thấy toát mồ hôi .
May mà Phó Tranh đến.
Anh vốn lạnh lùng tự chủ, chắc chắn sẽ làm những chuyện điên rồ như .
Kết quả một giờ , công ty quản lý tuyên bố Phó Tranh sẽ đến nước Y tham gia một buổi trình diễn thời trang.
Ngay ngày mai.
Không , …
Tôi cảm thấy lẽ thật sự nên chạy trốn .
Những hóng chuyện trong phần bình luận nhấn chìm fan, tất cả đều:
— Tôi ý gì khác, chỉ là các thể mang theo một là ? Đến lúc đó sẽ bỏ phiếu cho là ba ruột.
— Người ở lương tâm ở ? Đạo đức ở ? Địa chỉ ở ?
— Tôi chỉ hỏi khi nào mẹ của bé sinh đứa thứ hai ? Để chọn ngày chết đầu thai.
Đánh cược lớn ?
Xin từ chối nhé.
19
Tối hôm đó, lâu lắm mới mơ thấy Chu Quyện.
Hình ảnh đầu tiên là chúng cùng học đàn piano.
Chúng cạnh , phối hợp ăn ý và tinh tế khi chơi bốn tay.
Sau đó chúng cùng tham gia cuộc thi.
Có lúc thắng.
Có lúc thắng.
Rồi thiếu niên thanh tú lạnh lùng biểu diễn sân khấu hội trường.
Tôi ngước từ khán đài.
Cậu thấy .
khi gần kết thúc, thiếu niên từ đầu đến cuối gì bỗng micro: “Tôi biết ở đây.”
Câu đầu cuối của khiến tất cả khán giả sân khấu đều hoang mang.
Sau đó một chơi bản nhạc mà chúng thường chơi bốn tay.
Phần mà thường chơi trở thành trống gượng gạo.
Khi kết thúc, cúi chào khán giả, thêm lời nào.
hiểu ý .
Cậu đang , đợi .
Đáng tiếc là sẽ đợi nữa.
Tôi lưng lao showbiz làm diễn viên, từ bỏ sở thích, từ bỏ phẩm giá, từ bỏ cuộc sống thuộc về .
Khi cảm thấy thể tiếp tục, xem buổi biểu diễn của Chu Quyện.
Cậu thiếu niên thanh tú giờ đã trưởng thành, mặc bộ đuôi én tinh xảo sang trọng, đôi mắt càng thêm lạnh nhạt thanh tao, vì ngoại hình tuấn tú và kỹ thuật điêu luyện, đã một lượng fan hùng hậu.
Khi ánh đèn chiếu lên , rực rỡ chói lọi đến mức dám thẳng.
Thay đổi lớn đến .
khi kết thúc biểu diễn.
Cậu vẫn thay đổi, chơi bản nhạc bốn tay của chúng .
Vậy nên dường như chẳng gì thay đổi cả.
Có lần trong một chương trình giải trí, đoàn làm chương trình bảo chơi piano.
Tôi từ chối , khi cây đàn, hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ lần lượt chảy qua, đan xen trong đầu.
Khi đầu ngón tay chạm phím đàn, những nốt nhạc vang lên.
Trái tim như bắt đầu đập trở từ giây phút đó.
Sau đó phe đối thủ mua bài bôi đen video chơi đàn , kỹ thuật của vụng về, thành thạo, cả bản nhạc hồn.
Tôi cũng biện minh.
Quả thật so với , kỹ thuật của đã kém nhiều.
Cho đến khi Chu Quyện bất ngờ nhận lời phỏng vấn.
Trong cuộc phỏng vấn bỗng xuất hiện câu hỏi về video chơi đàn của .
Phóng viên : “Hiện nay trong giới giải trí coi piano như trò biểu diễn, chỉ cần biết chơi là fan khen thiên tài, nghĩ về hiện tượng ?”
Trong ống kính, Chu Quyện lạnh nhạt dựa ghế sofa đen, lúc bỗng thẳng , nghiêm túc : “Tôi thấy Lê Vãn Chu chơi , cô chính là thiên tài.”
Câu , tin đồn đen về lập tức chấm dứt.
Hôm đó nhắn cho : “Cảm ơn .”
Cậu mãi mới trả lời.
– Không gì.
Lạnh nhạt như xa lạ.
kìm mà .
Sau đó chúng thỉnh thoảng gặp uống rượu.
Cậu hỏi tại lúc đầu từ bỏ piano, cũng hỏi tại làm diễn viên.
lần hỏi : “Lê Vãn Chu, hạnh phúc ?”
Cậu : “Cậu từ bỏ piano, ít nhất hy vọng hạnh phúc.”
Tôi gì, chỉ uống hết ly đến ly khác.
Những chuyện đó đáng lẽ nhớ rõ vì say rượu.
giờ đây trong giấc mơ dần trở nên rõ ràng.
Trong căn phòng tối mờ, đến nỗi mắt mờ , gương mặt vốn ít biểu cảm của Chu Quyện bỗng chút bối rối.
Cậu thở dài, đưa tay lau nước mắt cho , : “Lê Vãn Chu, nếu thể tiếp tục, thì hãy .”
“Quay về bên .”
Tôi Chu Quyện thật lâu ánh trăng.
Bỗng nhiên tiến gần hôn lên môi .
Mùi bạc hà thoang thoảng chui mũi , cảm giác mát lạnh khiến giật .
Chu Quyện bỗng ấn đầu xuống, buộc hôn mạnh hơn, lưỡi quấn quýt.
Tôi sợ hãi hét lên tỉnh giấc.
Xong , tỉnh sớm quá.
Không biết đã phát triển đến .
Hóa hôm đó Chu Quyện hỏi ở bên .
Lúc đó còn thấy lạ, một thời gian biết trả lời thế nào nên trả lời.
Trốn tránh đáng hổ nhưng thực sự hữu dụng.
Những chuyện đó nhớ nổi nữa.
hiểu , chẳng tò mò gì về đoạn ký ức mất đó, hề tìm hiểu.
Con rõ mọi chuyện, tìm hiểu mọi chuyện chứ.
Mất trí nhớ thì ?
Sống cần quá bình thường.
20
Chỉ là ngờ tìm thấy nhanh như .
Trời còn sáng, đã điện thoại của hàng xóm đánh thức, cửa nhà một đàn ông đang ngủ.
lẽ , vì trông trai.
Haha, phụ nữ Trung Quốc cả đời mặt.
Tôi ngơ ngác mở cửa, nhưng khi thấy đến, lập tức sững sờ.
Người đàn ông cao 1m8 mặc đơn sơ dựa góc tường ngủ gật, đôi chân dài co một cách thoải mái, mày mắt đen nhánh, vẻ mặt mệt mỏi, ngay cả trong mơ, lông mày vẫn nhíu .
Dưới đất còn một đống tàn thuốc.
nhớ rõ hút thuốc mà.
Tôi khàn giọng gọi tỉnh dậy: “Phó Tranh?”
Anh mở mắt, vẻ ngỡ ngàng, ánh mắt dừng hồi lâu, bỗng ôm lấy , khàn giọng bên tai: “Lâu gặp.”
.