Hãy Thật Hạnh Phúc! - Chương 4
Cô nghẹn cổ, chịu lên tiếng. Tôi bước đến gần, cúi đầu chằm chằm cô bằng ánh mắt lạnh lùng: “Xin .”
“Tôi bảo cô xin , rằng cô sai, cô nãy nên như .”
Cô run rẩy lên tiếng: “Tôi sai , nãy… nên .”
“Tôi nhắc cô một điều, mẹ cô biết tự trọng, phá hoại gia đình , mới sinh cô, hiểu ?”
Tôi sang bố: “Bố, chuyện hôm nay là của con ?”
Bố chột : “Không của con.”
“Vậy nếu của con, con bố cho con một lời giải thích thỏa đáng.”
Cuối cùng, chằm chằm Lưu Như Phương: “Bà dạy dỗ con gái cẩn thận, bà tin sẽ tìm cho bố một ‘tiểu tứ’ ?”
Tôi một bước ngoài, để căn nhà trong cảnh hỗn loạn.
Lúc chút mất kiểm soát, những lời của Tống Lệ Lệ thực sự chạm nỗi đau của . Có lẽ vì cuộc sống mà cô mô tả vốn dĩ đã từng thuộc về .
Những năm qua, cố ý gây rối, giờ nghĩ thấy thật trẻ con và buồn .
Tôi buồn bã số dư trong ví điện tử, quyết định tiêu tiền để tìm niềm vui.
Buổi tối, bố đưa ăn, báo cáo kết quả xử lý.
“An An, chuyện là của Lệ Lệ, bố đã cắt tiền tiêu vặt của nó trong nửa năm.”
Tôi gật đầu: “Dùng tiền để thuê đe dọa con, xem tiền tiêu vẫn còn nhiều quá.”
Bố gượng: “Bố cũng phạt nó kiểm điểm .”
“Ừ, thầy cô cũng bảo nó kiểm điểm, bố nhớ kiểm tra xem, đừng để nó nộp bản cũ.”
“Con sắp lên lớp 12 , bố nghĩ chuyện cãi thế sẽ ảnh hưởng đến việc học của con…” Ông ngập ngừng.
“Bố, con sẽ chuyển ngoài ở.” Tôi ý của ông.
Chuyển ngoài nghĩa là thỏa hiệp. Đây là quyết định một buổi chiều suy nghĩ kỹ càng.
Tôi vốn về đây để chuẩn thi đại học, nên để tâm những chuyện vô nghĩa . Thay vì cứ gây rối với họ, chi bằng dành thời gian để tự tìm kiếm lợi ích cho .
Bố thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn vội vàng giải thích: “An An, bố ý đuổi con . Thi đại học xong, con về thì cứ về.”
Nhìn vẻ mặt ông, khỏi bật .
“Bố, thật trong mắt bố, ai đúng ai sai quan trọng, bố chỉ mọi đừng gây chuyện, hoặc đừng làm phiền bố.”
Ông phủ nhận: “Bố chỉ mọi thứ yên , về nhà là đối mặt với những chuyện rắc rối .”
Tôi lạnh. Đàn ông vô trách nhiệm đều như .
“Nhà còn căn hộ gần trường con, đồ đạc đầy đủ, thiếu gì thì con tự mua. Bố sẽ thuê dọn dẹp và nấu ăn cho con.”
Ông nghĩ rằng như là một giải pháp hảo.
“Bố, con sẽ chuyển ngoài, nhưng con điều kiện.”
“Con , tiền thành vấn đề, bố sẽ tăng tiền sinh hoạt cho con.”
Tôi lắc đầu: “Con nhượng bộ để trả sự yên cho bố. Đổi , bố sang tên căn hộ đó cho con.”
Ông đồng ý mà chút do dự.
“ chuyện … đừng với em gái con.”
Có lẽ là vì ông cảm thấy áy náy, hoặc cũng thể chỉ nhanh chóng giải quyết .
14
Trước khi chuyển ngoài, với bố rằng phòng đó cần nữa, Tống Lệ Lệ thích thì cứ ở.
Thật chuyển ngoài cũng tệ. Không ngày ngày thấy ghét, tiết kiệm bao nhiêu phiền phức.
Nhà gần trường, sáng thể ngủ thêm chút. Ăn uống lo, vệ sinh dọn, còn thuê giúp việc – điều mà Lưu Như Phương làm nội trợ bao nhiêu năm cũng làm .
Tôi thề, tuyệt đối vì cho một căn nhà mà vui thế .
Tống Lệ Lệ gặp ở trường, liền chạy đến khoe khoang.
“Dù sai là , nhưng dọn vẫn là chị.”
Cô còn biết sai, thật đáng khen!
“Căn phòng lớn mà chị luôn nghĩ đến, chiếm giữ bao lâu, giờ thuộc về .”
Trời ạ, thực sự với cô rằng trắng tay cả một căn nhà, nhưng thể.
Tôi chỉ lạnh: “Cô đã quên chuyện hồi nhỏ nhà đã đuổi ?”
“Có , giờ đuổi là chị. Tôi với bố mẹ mới là một gia đình.” Cô hả hê.
Tôi gật đầu, quanh sân trường, lớn tiếng: “Cho dù mẹ cô chen chân thành công, thì cũng đừng đến khoe với chứ?”
“Câm miệng!” Cô tức giận, mặt tái xanh.
Tôi đảo mắt: “Vậy đã sợ ? Thật chẳng gì thú vị.”
“Tống Lệ Lệ, chẳng dây dưa với cô. Sau ở trường gặp thì đường vòng, nếu cô dám gần, bất kể ở lúc nào, sẽ dùng câu để chào cô.”
Tống Lệ Lệ tin.
Ngày hôm , ở căng-tin, cô bê một bát bún chua cay đối diện .
Tôi lớn tiếng: “Mẹ cô là kẻ thứ ba!”
Cô bỏ chạy, bún chua cay cũng cần.
Ngày thứ ba, cô xuất hiện mặt , lần là lúc giáo viên chủ nhiệm đang ở gần.
“Mẹ cô là kẻ thứ…” Tôi xong, cô đã biến mất.
Giáo viên chủ nhiệm nhẹ nhàng hỏi: “Em gì thế, Tống Dự An?”
Tôi điềm nhiên đáp: “Dạ gì thưa cô, em chỉ … mẹ cô là phụ nữ cuộc sống khá .”
Từ đó, còn thấy Tống Lệ Lệ ở trường nữa.
Quả nhiên, “phát điên” vẫn hiệu quả. Từ khi quyết định “bớt văn minh”, tinh thần định hơn hẳn.
15
Kỳ nghỉ hè, định về Lan thành ở cùng mẹ. Kết quả, mẹ đến tìm .
“Biết ngay bố con chẳng đáng tin. Mẹ ở đây với con đến hết lớp 12 mới về.”
Tôi bất lực hỏi: “Thế cửa hàng thì ? Không quản nữa ?”
“Cửa hàng gì mà quản? Thỉnh thoảng kiểm tra sổ sách là . Nếu việc gì quan trọng, cùng lắm mẹ về giải quyết.”
Tôi cực kỳ ngưỡng mộ thái độ sống của mẹ . Dù từ nhỏ mẹ luôn truyền đạt triết lý sống của bà cho , vẫn học cái cốt lõi.
“Cứ vui là .”
Sau ly hôn, mẹ mở một cửa hàng bánh ngọt, cuộc sống khá thoải mái. Rảnh rỗi, mẹ làm , nhảy múa với bạn bè.
Nếu mẹ du lịch Tam Á thứ Năm, thì thứ tư đã làm kế hoạch, thứ Bảy đã mặt ở điểm đến.
Mẹ đến đây, nảy sinh một vấn đề: ở ? Dù căn hộ đã thuộc về , mẹ cũng nhất quyết ở vì “thấy ghê”.
Thế là mẹ thuê căn hộ đối diện. Thật hợp lý, mà cũng thật phi lý.
Sự phi lý ở chỗ, một ngày bố đến thăm và đụng mặt mẹ ngay cửa. Khi chạy bộ buổi sáng về, tay xách đồ ăn sáng, đã thấy cảnh tượng kỳ lạ .
Bố cửa nhà , mẹ cửa nhà đối diện. Thấy , mẹ thản nhiên lấy phần đồ ăn của từ tay , căn hộ của bà, đóng sầm cửa .
Tôi và bố bước nhà bên . Tôi bày đồ ăn sáng lên bàn.
“Bố ăn ?”
“Con ăn , bố đói.”
Tôi uống một ngụm cháo: “Vậy thì , con cũng mua phần cho bố.”
Bố: …
Ông vò vò tay, ngượng ngùng hỏi: “Mẹ con đến từ khi nào?”
“Từ lúc nghỉ hè.”
“Mẹ đến chăm con cũng , bảo bà chuyển qua đây ở cùng con luôn, thuê nhà làm gì cho phiền?”
“Thôi , mẹ chê bố ghê.”
Bố: …
Ông thở dài: “Bà vẫn như xưa, chẳng thay đổi gì.”
Tôi gật đầu: “ thế, bố già hơn mẹ nhiều.”
Tôi cắn một miếng bánh bao, thấy quầng thâm mắt ông, tò mò hỏi: “Bố mất ngủ ? Sao cuộc sống yên mà vẫn ngủ ?”
Ông cau mày: “Dì Lưu của con biết chuyện căn nhà , suốt ngày làm loạn.”
Tôi bật : “Bà luôn dịu dàng, biết điều ? Sao dám làm loạn với bố?”
Bố lập tức im lặng.
“Vậy bố tính , chuyển nhượng căn nhà cho bà ?”
Nếu ông dám làm , chỉ gọi ông là “bố nuôi”, mà đổi sang gọi “chú” luôn.
“Nói linh tinh gì thế? Đã cho con thì là của con. Sau con kết hôn cũng coi thường, lỡ hạnh phúc, ly hôn cũng còn chỗ dựa.”
Tôi chịu nổi cái giọng điệu của ông.
“Thôi , bố đừng sến nữa, như đang giao phó chuyện hậu sự.”
“ bố vẫn lo dì Lưu gây khó dễ cho con. Có mẹ con ở đây cũng .”
Tôi nhận , mỗi khi đối diện với bố, luôn cảm giác bất lực. Ông mang dáng vẻ của một cha yêu thương, cực kỳ ích kỷ.
Chính ông ngoại tình, chung thủy với hôn nhân, nhưng lo gặp .
“Bố…”
“Sao?”
“Ăn ít thịt, bớt dầu mỡ, tập thể dục nhiều .”
Lưu Như Phương sẽ chuẩn những bữa ăn thịnh soạn cho ông, nhưng chẳng bao giờ nhắc ông giữ sức khỏe.
“Bố đừng lo về già ai chăm. Bố bỏ tiền nuôi con, tự nhiên con sẽ nuôi bố.”