Hoa Dung - Chương 1
01.
Sau khi cả nhà tàn sát, mai danh ẩn tích, đến kinh thành.
Nhìn thấy khắp phố phường đều treo đèn lồng đỏ thắm.
Những xung quanh thấy nghi hoặc, liền giải thích cho :
“Tiểu ăn mày, đây là Thẩm tiểu tướng quân sắp đại hôn đấy.”
“Hắn đã giết chết Tuy thị nhất tộc làm loạn ở biên quan, hoàng đế vui mừng, liền ban hôn cho và Hạ tiểu thư, chi nữ của thủ phụ.”
“Đại hôn ba ngày, Thẩm tướng quân liền sai treo lụa đỏ, rải vàng bạc phố, để bách tính cùng vui với .”
Lúc , một thiếu niên cưỡi ngựa phi qua, tóc đen áo giáp bạc, ngông cuồng tùy ý như ánh mặt trời rực rỡ.
Bách tính thấy , đều reo hò: “Thẩm tiểu tướng quân, chúc ngài đại hôn cát tường như ý.”
Thiếu niên đầu , khẽ nhếch khóe miệng:
“Nhất định sẽ cát tường.”
Hắn chuyển tầm mắt, , vẻ mặt chán ghét: “Thật xui xẻo, kinh thành thế mà còn ăn mày.”
Nói xong, cưỡi ngựa rời .
Để đầy đất vàng bạc.
Nhìn bóng nam nhân xa, nhặt một đồng tiền vàng, , bước thanh lâu số một kinh đô – Nghi Xuân lâu.
02.
Quản sự của Nghi Xuân lâu là Hoa ma ma.
Bà đã giữ .
Lại bởi vì dung mạo , dù tuổi còn nhỏ, bà cũng phái đến cẩn thận dạy dỗ.
Bàdạy lễ nghi, lời ăn tiếng , dạy đàn, dạy vẽ, dạy quan sát sắc mặt, dạy mềm mại đáng yêu.
So với việc dạy kỹ nữ thì giống như đang bồi dưỡng một tiểu thư khuê các hơn.
Có trong lâu thấy đỏ mắt, liền hủy dung mạo của .
Hoa ma ma đánh đó đến gần chết.
Người đó cam lòng Hoa ma ma công bằng.
Hoa ma ma khẩy, túm lấy tóc đó, lôi đến chân , giọng lạnh như băng:
“Ngươi tự mở mắt mà xem, ngươi một nửa nhan sắc của nàng !
“Đệ nhất mỹ nhân kinh thành , Thẩm tướng quân sủng lên tận trời, Hạ Trích Nguyệt, chỉ sợ cũng bằng nàng bảy phần, mà đã mê hoặc Thẩm tướng quân đến mức biết đông tây nam bắc, ngươi là cái thá gì, cũng xứng công bằng với !”
Nói xong, liền sai ném nàng hậu viện.
Ta lạnh lùng mọi chuyện, một lời.
Hoa ma ma thấy xử sự kinh sợ, càng thêm hài lòng, với :
“Hoa Dung, đừng sợ, sẽ để bất kỳ ai làm hại con.”
Ta đương nhiên hiểu lời hết của bà.
Sau đó, gặp đó lần nữa, nàng đã thối rữa khắp , hình .
Thấy , nàng dùng hết sức gào thét: “Hoa Dung, ngươi chờ đấy, đừng thấy bà đối xử với ngươi như trân bảo, đợi đến khi ngươi tuổi già sắc suy, ngươi chỉ thể thảm hơn !”
Đạo lý , hiểu.
Phụ hoàng từng với , đời ngoài cha mẹ ruột thịt, sẽ ai vô duyên vô cớ đối xử với .
Hoặc là chỗ cầu, hoặc là mưu đồ.
Còn Hoa ma ma, là mong ngóng bán với giá cao.
Chuyện , mọi đều biết.
ai biết, chính là tâm tư của bà .
Nếu bà giúp tạo thế, làm thể gặp kẻ thù giết cả nhà .
03.
Năm mười lăm tuổi, lần đầu lên đài biểu diễn.
Trên sân khấu lớn, kéo một lớp vải mỏng, nhẹ nhàng gảy đàn, tay áo tung bay như múa, in tấm vải xanh, tựa như cánh bướm rung động, tiếng đàn như tiếng phượng hoàng nhẹ nhàng, du dương êm tai.
Một khúc nhạc khiến cả kinh thành kinh ngạc.
Từ ngày đó, cái tên Hoa Dung của truyền khắp kinh thành.
Mà điều , cũng khiến gặp Thẩm Từ Dung.
Hắn Bùi tiểu hầu gia dẫn đến.
Hai đều là những nhân vật cao quý bậc nhất kinh thành.
Đứng ngoài cửa, thấy Bùi Minh Du đang trêu chọc Thẩm Từ Dung: “Từ Dung, ngươi cãi với phu nhân, thay vì ở nhà phiền lòng, bằng đến đây tiêu dao khoái hoạt. mỹ nữ như ngọc, cho dù ngươi vì Hạ tiểu thư thủ thân như ngọc, giải sầu một chút cũng . Thẩm Từ Dung im lặng.
Bùi Minh Du : “Nói thật, ngươi thành hôn năm năm lấy một hài tử, Thẩm lão phu nhân nạp cho ngươi vốn là nên. Hạ Trích Nguyệt rốt cuộc phát điên cái gì, còn cào mặt ngươi thành thế . Ngày mai triều, ngươi chế giễu .”
Đẩy cửa bước , liếc mắt đã thấy vết cào mặt và cổ Thẩm Từ Dung.
Từng vết đều rỉ máu.
Trên làn da trắng của càng thêm đáng sợ.
chỉ giả vờ thấy, ôm đàn tỳ bà, thân hình nhẹ nhàng đến mặt hai , cúi đầu, liền lộ phần gáy trắng nõn như ngọc:
“Nô gia Hoa Dung, đặc biệt đến hầu hạ hai vị gia.”
04.
Trong phòng riêng.
Bùi Minh Du đánh giá một lượt, với Thẩm Từ Dung: “Ta ngờ kinh thành còn giấu mỹ nhân như thế .”
“Chỉ sợ còn hơn Hạ Trích Nguyệt vài phần.”
Lời đùa cợt.
ngờ chọc giận Thẩm Từ Dung, tiến lên bóp cằm , ánh mắt lạnh băng:
“Một kẻ ti tiện cũng xứng so sánh với phu nhân của ?”
Hắn dùng sức lớn, như thể giây tiếp theo sẽ bóp nát hàm .
Ta đau đến tái mặt, vẻ mặt sợ hãi và hoảng loạn:
“Xin Bùi tiểu hầu gia đừng trêu đùa nô gia, nô gia thân thể ti tiện, chỉ biết lấy sắc hầu , thể so sánh với tướng quân phu nhân.”
Giọng theo nước mắt rơi xuống, yếu ớt như hoa mẫu đơn, động lòng , khiến thương xót.
Mà càng biết, góc độ vài phần giống Hạ Trích Nguyệt.
Quả nhiên, đôi mắt đen láy của Thẩm Từ Dung đờ đẫn, tuy buông tay, nhưng đã nới lỏng sức lực.
Cho đến khi Bùi Minh Du :
“Hoa nương tử, đàn nghệ của ngươi cao siêu, liền mời ngươi đàn vài bản, giúp bằng hữu chí cốt của giải tỏa phiền muộn trong lòng.”
“Vâng.”
Thẩm Từ Dung mới buông . Ta xuống, theo đôi tay ngọc ngà nhanh chóng gảy đàn, tiếng đàn nhẹ nhàng như suối chảy tuôn . Tiếng đàn du dương êm tai, như tiếng oanh hót, như suối nước trong vắt núi tuyết, trong trẻo và vang xa.
Bùi Minh Du đến như si như say.
Ngay cả Thẩm Từ Dung cũng buông chén rượu, ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm dừng .
Chính cũng để ý.
Từ khi cửa, đôi mày nhíu chặt của , giờ phút đã giãn .
Ta thu hết mọi thứ đáy mắt.
Khóe miệng thoáng nở một nụ dễ nhận .
Lúc , cửa đột nhiên gõ, quản gia phủ tướng quân , vẻ mặt đầy lo lắng:
“Tướng quân, phu nhân đến Nghi Xuân lâu, ở phủ làm loạn đòi tự vẫn.”
Nghe .
Thẩm Từ Dung đột nhiên dậy, ngoảnh mà sải bước ngoài.
đến cửa, nam nhân đột nhiên đầu , giọng trầm thấp: “Ngươi tên gì?”
Ta cụp mắt che ý trong mắt, nhưng khi mở miệng yếu đuối như cánh hoa:
“Nô gia, Hoa Dung.”
05.
Người dân kinh thành đều biết, Thẩm Từ Dung thành hôn năm năm, nhưng con.
Hắn giữ lời hẹn một đời một kiếp một đôi với Hạ Trích Nguyệt nên tuyệt đối nạp , thậm chí bao giờ bước chân chốn phong nguyệt.
Cách đây lâu, Thẩm lão phu nhân bất mãn, quyết định sắp xếp nạp , nhưng chọc giận Hạ Trích Nguyệt, nàng làm loạn hầu phủ, mặc dù khiến chuyện nạp tan thành mây khói, nhưng cũng chọc tức Thẩm lão phu nhân đến phát bệnh.
Thẩm Từ Dung dù yêu nàng như mạng, nhưng thể dung túng nàng ngang ngược bất hiếu với mẹ như ?
Nếu như có thể?
Sao đến Nghi Xuân lâu ?
Đây là giận dỗi, là thị uy?
Ai mà biết .
Tiễn Thẩm Từ Dung và Bùi tiểu hầu gia , Hoa ma ma vội vàng .
Thấy cằm đã bầm tím, vội vàng bảo bôi thuốc cho .
Trong chốc lát, cảm giác mát lạnh đã át cơn đau rát bỏng.
Hoa ma ma thở dài :
“Không nương tay như , xem , Thẩm tướng quân thật sự yêu phu nhân lắm, khối sắt của đúng là lay chuyển .”
Ta nhướng mày như bà , dậy, đến bên cửa sổ, vặn chạm ánh mắt sắc bén của nam nhân. Ta gật đầu nhẹ, vẻ mặt nhu thuận nhưng khi mở miệng, giọng điệu lạnh lùng châm chọc:
“Ma ma, sợ nhất là phá giới, bởi vì một khi đã phá giới, dục vọng sẽ như nước vỡ bờ, thể ngăn .”
06.
Gặp Thẩm Từ Dung lần nữa.
Là ba ngày .
Hắn mặc một bộ đồ đen, đôi mắt u ám: “Ngươi biết Phượng cầu hoàng ?”
“Biết.”
Ta cúi đầu nhẹ nhàng gảy đàn.
Tiếng đàn du dương, kể lể nỗi lòng của tình, da diết triền miên.
giống với sự nhu mì cố ý của các ca kỹ khác.
Thẩm Từ Dung dựa giường, nghiêng mắt , lặng lẽ lắng .
Không ngờ ngủ .
Một khúc nhạc kết thúc.
Ta nam nhân vô tri vô giác từ xa, như thể bây giờ tự tay giết , sẽ vui vẻ chịu chết trong giấc ngủ.
Ta nắm chặt tay, dậy, cầm lấy hộp ngọc bên cạnh, đến mặt .
mới giơ tay lên.
Đã nam nhân nắm chặt.
Ta ngẩng đầu , nhưng phát hiện đôi mắt nam nhân sáng ngời, hề chút mơ màng nào khi ngủ .
Hắn căn bản ngủ.
“Ngươi làm gì?”
Hắn dùng sức lớn, nín thở chịu đau, đưa hộp ngọc đến mặt : “Nô gia chỉ bôi thuốc cho tướng quân.”
Hắn hất tay : “Đừng làm chuyện dư thừa.”
“Ngọc Dung cao.”