Hoa Nở Giữa Trường An - Chương 4
13
Tiêu Văn Dã đến Trường An lần là lén trốn khỏi nhà.
Bởi vì chỗ ở, hoàng thượng giữ trong cung, nhưng chê bất tiện, ở.
Hoàng thượng liền bảo đến phủ của một vị thân vương tạm trú.
Thế nhưng, một lần chơi mã cầu, đã kết giao với Thẩm Hoài An, trở thành bằng hữu thân thiết, liền chủ động đề nghị đến Thẩm phủ ở.
Thẩm đại nhân dám từ chối, đành nghênh đón đại Phật cửa.
Ta hỏi :
“Ngươi và Thẩm Hoài An từng là bằng hữu, nay từ hôn với qua với ngươi, ngươi sợ bàn tán ?”
Hắn ngược hỏi : “Bàn tán cái gì? Nói là câu dẫn nàng?”
Hắn thẳng đến mức nghẹn lời.
Ta lắp bắp:
“Cũng đến mức câu dẫn… đừng khó như .”
“Chỉ là… chỉ là sẽ dị nghị một hồi mà thôi.”
Tiêu Văn Dã ngẩng đầu thản nhiên, lẩm bẩm một câu:
“Có dị nghị thì cứ dị nghị , dù vốn cũng ý , coi như oan cho .”
Ta rõ: “Ngươi gì?”
Hắn bật : “Ta chúng đường đường chính chính, nam cưới, nữ gả, sợ gì lời tiếng ?”
14
An Bình Trưởng Công chúa đến muộn mấy ngày.
Hôm thành, nghi trượng rầm rộ, vô cùng long trọng.
Hoàng thượng phái ít đón bà.
Bách tính xôn xao bàn tán:
“An Bình Trưởng Công chúa bao năm về Trường An, lần hồi kinh chẳng biết vì chuyện gì.”
“Ngốc quá, về thăm nhà thì ?”
“Ngươi mới là ngốc, là đến để cầu thân cho nhi tử đấy!”
“Hả? Không biết là tiểu thư nhà ai ?”
“Không rõ, nhưng xem trận thế , ít nhất cũng là Quận chúa trở lên.”
Trên đường phố nhốn nháo.
Ta trong nhã gian lầu hai trà quán, cúi mắt xuống.
Thầm nghĩ: Hóa Tiêu Văn Dã là giống hệt An Bình Trưởng Công chúa.
Mẫu tử hai , đều kiêu căng tùy hứng như .
Tiêu Văn Dã cưỡi ngựa hàng ngũ.
Ánh mắt chạm .
Hắn cong môi , giơ tay vẫy gọi.
An Bình Trưởng Công chúa cũng thuận theo ánh mắt sang.
Ta giật , lập tức rụt đầu trong!
15
Ban đêm, Tiêu Văn Dã trèo tường đến tìm , gõ gõ lên khung cửa sổ, ghé sát bên cửa sổ, tủm tỉm :
“Hôm nay chào nàng, nàng trốn cái gì?”
Ta bĩu môi, hờn dỗi : “Còn giả vờ hỏi.”
Hắn khẽ hai tiếng, đưa cho một tấm thiệp mời.
“Ba ngày nữa, mẫu thân mở nhã tập ở phủ Công chúa, để bà gặp nàng.”
Ta chút lo lắng: “Nhanh ?”
“Nhanh ư? Ta còn thấy quá chậm đấy.”
Hắn dường như nhận sự bất an của , liền nắm lấy tay , giọng trầm thấp dịu dàng:
“Đừng lo, nàng thông minh giỏi giang như , mẫu thân nhất định sẽ thích nàng.”
Lời của khiến an tâm hơn một chút.
Tiêu Văn Dã đột nhiên đeo một chiếc vòng tay cổ tay :
“Truyền gia chi bảo, nàng giữ gìn cho .”
Ta giật : “Ta còn qua cửa, làm !”
Ta định tháo , nhưng ngăn : “Đeo sớm muộn cũng thôi. Sao nào? Nương tử còn đổi ý?”
“Ngươi đừng như .”
Bề ngoài vẻ nghiêm túc từ chối, nhưng trong lòng vui sướng khôn xiết.
Tiêu Văn Dã thấu sự “chối bỏ ngoài miệng, nhưng trong lòng đồng ý” của , liền hì hì, liên tục gọi: “Nương tử, nương tử.”
Mãi đến khi—
“NÀY! TÊN DU CÔN TỪ ĐÂU XÔNG ĐẾN THẾ HẢ!”
Phụ thân đột ngột xuất hiện, quát lớn một tiếng.
Nói , liền cầm ngay cái xẻng sắt, định bổ thẳng xuống Tiêu Văn Dã!
Ta hoảng hốt kêu lên:
“Phụ thân!”
Cũng may, cũng may…
Tiêu Văn Dã phản ứng nhanh nhẹn, tránh kịp lúc!
16
Ta mất một lúc lâu để giải thích với phụ thân.
Nửa chén trà .
Phụ thân ghế thái sư, còn Tiêu Văn Dã thì quỳ ngay mặt ông.
“Bá phụ, đêm khuya đến cửa, là đường đột.”
“Hay là cứ đánh , lần tuyệt đối tránh.”
Phụ thân hừ lạnh, giận đến mức gằn:
“Ngươi là hoàng thân quốc thích, một lão già như nào dám đánh ngươi.”
Không khí nhất thời rơi trầm mặc, vô cùng lúng túng.
Ta lên tiếng hòa giải:
“Phụ thân, chuyện đàng hoàng chút .”
Phụ thân thở dài, mà than:
“Diệu Diệu , con tìm ai tìm, cứ nhất quyết chọn cái tên .”
Tiêu Văn Dã giật , vội vàng biện bạch:
“Bá phụ, trăng hoa, cờ bạc, cũng ngoại thất thông phòng. Dung mạo… cũng coi như quá tệ.”
“Chắc là… đến nỗi quá kém cỏi.”
Phụ thân thở dài một :
“Ta ngươi .”
“Ta đang đến xuất thân của ngươi.”
Ông sang , chậm rãi :
“Diệu Diệu, nếu con ủy khuất ở Thẩm gia, còn thể làm chủ cho con. nếu con ủy khuất ở Tiêu gia…”
Lời ông hết, nhưng đã hiểu ý.
Tiêu Văn Dã quỳ thẳng , nhích lên phía một chút, quả quyết :
“Ta thể giấy cam kết. Nếu phụ bạc Diệu Diệu, thì để nàng hưu , bộ gia sản của sẽ thuộc về nàng.”
“Nếu bá phụ vẫn tin…”
“Ngày mai sẽ chuyển bộ sản nghiệp tên sang cho nàng!”
Phụ thân vẫn tỏ vẻ do dự, khẽ hỏi :
“Diệu Diệu, con biết từ Dương Châu đến Trường An xa bao nhiêu, từ Trường An đến Tái Bắc xa bao nhiêu ?”
Ta còn kịp trả lời, Tiêu Văn Dã đã cướp lời :
“Ta sẽ ở rể!”
“Diệu Diệu , theo đó!”
Sắc mặt phụ thân cuối cùng cũng dịu xuống, hỏi:
“Cha mẹ ngươi đồng ý ?”
Tiêu Văn Dã nhẹ:
“Trên còn hai ca ca, phụ mẫu vốn dĩ đã thấy chướng mắt, chỉ mong càng xa càng .”
Lúc , phụ thân mới nở nụ .
Ông sai mang bút mực , giấy cam kết, để Tiêu Văn Dã ký tên, ấn dấu tay.
Giấy cam kết lập xong, sắc mặt phụ thân lập tức vui vẻ hẳn lên, kéo tay Tiêu Văn Dã mà :
“Hiền tế ! Lần đến thì cửa chính, ban ngày!”
Tiêu Văn Dã sự thay đổi thái độ đột ngột làm cho chút ngơ ngác, chỉ biết theo vài tiếng.
Ta cũng nhịn mà bật theo.
17
Ba ngày , khi đến dự nhã tập do An Bình Trưởng Công chúa tổ chức, liền phát hiện Thẩm Hoài Xuyên và Tô Thiển Nguyệt cũng mặt.
Vừa xuống xe ngựa, Tô Thiển Nguyệt lập tức chạy tới, thân mật khoác tay , :
“Diệu Diệu, hôm nay ngươi cũng đến ?”
“Theo biết, Trưởng Công chúa chỉ mời các quý nhân danh gia vọng tộc, con nhà huân quý. Một nữ tử xuất thân thương hộ như ngươi, thể nhận thiệp mời?”
Ánh mắt Thẩm Hoài Xuyên thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc khi trông thấy .
Hắn nhanh chóng sải bước đến, nắm lấy cổ tay , cau mày :
“Ngươi đến đây làm gì?”
“Giờ ngươi đã còn là vị hôn thê qua cửa của Thẩm gia, lấy thân phận gì mà xuất hiện ở nơi ?”
“Chẳng lẽ ngươi còn vọng tưởng gặp Tiêu Văn Dã?”
“Diệu Diệu, đã với ngươi, sắp cưới thê tử .”
Ta hất tay :
“Ngươi nổi điên gì ?”
“Giữa và ngươi sớm đã còn quan hệ. Ta xuất hiện ở , gặp ai, liên quan gì đến ngươi?”
Thẩm Hoài Xuyên vẫn bám riết buông:
“Tất nhiên là liên quan!”
“Ta và ngươi từng hôn ước!”
“Ta thấy ngươi tự hạ thấp chính như !”
Thật nực .
Ta tự hạ thấp ?
Thế nhưng lúc làm thất, thấy như ?
Giờ thì vẻ chính trực?
Ta giơ tay, thẳng thừng tát một cái.
Cái tát khiến mọi xung quanh đều dừng bước .
“A, chẳng là công tử nhà Thẩm tướng ?”
“Người tát là ai ? Gan cũng lớn quá !”
“Ta từng thấy nàng, là vị hôn thê cũ của Thẩm công tử. Bọn họ chẳng đã từ hôn ? Sao bây giờ ồn ào giữa chốn đông thế ?”
“Nhìn cô nương bên cạnh Thẩm công tử kìa, hình như là biểu . Vừa thấy hai họ thân mật, lẽ vị hôn thê đây của vì chuyện mà từ hôn. Có khi nào nàng tức giận nuốt trôi cục tức, cố tình đến đây dạy dỗ bọn họ ?”
Đây là lần đầu tiên trong đời Thẩm Hoài Xuyên tát giữa chốn đông .
Khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
Tô Thiển Nguyệt vội vàng kéo góc áo :
“Biểu ca, thôi bỏ .”
Thẩm Hoài Xuyên tức giận trả cái tát.
ngay khi giơ tay lên, một bàn tay khác đã nắm lấy cổ tay , mạnh mẽ đẩy , đồng thời đem ôm lòng, giọng lạnh lẽo vang lên:
“Lá gan ngươi cũng lớn thật.”
“Dám nhục mạ thê tử cưới của ngay cửa nhà , ngươi xem như đã chết ?”
Thẩm Hoài Xuyên sững một lát, đó ngỡ ngàng hỏi:
“Thê tử cưới của ngươi?”
“Ngươi cưới… Diệu Diệu?”