Hoán Mệnh Đoạt Thiên - Chương 5
“Điện hạ! Điện hạ! Mọi thứ làm đều vì , thể…”
Dung Thanh đầy vẻ chán ghét, lập tức lệnh:
“Người , lôi nữ nhân dùng cấm thuật xuống!”
Người còn kịp động, đã mở miệng:
“Không cần. Dù , nàng cũng là Thái tử phi.”
Lời dứt, tất cả đều im bặt, ai dám động đến Lâm Tố Tâm nữa.
Lúc , Thiên Đế, kẻ vẫn im lặng bấy giờ, đột nhiên cất lời:
“Nếu Lạc cô nương mới là Thiên mệnh Phượng Nữ, vị trí Thái tử phi, cũng nên đổi chủ.
“Thanh nhi mang chân Long mệnh cách, long phụng hòa hợp, mới là thiên ý.”
Dung Thanh nhanh chóng phản ứng, tiếp lời:
“ . Từ đầu đến cuối, luôn dành tình cảm cho Vân Tịch. Chỉ vì Lâm Tố Tâm đổi mệnh Phượng, mới khiến nàng mê hoặc.”
Hắn bằng ánh mắt chan chứa tình cảm, cất giọng đầy chân thành:
“Vân Tịch, nàng nguyện ý, cho thêm một cơ hội nữa ?”
Còn dám mơ tưởng đến ?
Một lớn một nhỏ, cả hai đều giả dối đến mức buồn .
Ta bật :
“Ai phượng hoàng, nhất định dựa rồng?”
18.
Chỉ Lâm Tố Tâm mới ngu ngốc đến . Đổi lấy mệnh Phượng, đem hy vọng và cuộc đời của đặt một nam nhân khác.
Hơn nữa, là một kẻ bội bạc, chỉ vẻ bề ngoài như Dung Thanh.
Phượng vốn thể tung cánh chín tầng trời, hà tất phụ thuộc rồng?
Ta chút lưu tình, vạch trần toan tính của bọn họ:
“Ta đã sớm độc bộ thiên hạ, cần gì đến longmệnh của ngươi?
“Người thật sự cần dẫn hồn thảo trong tay , chẳng là ngươi , Dung Thanh?”
Sắc mặt Dung Thanh tối sầm , nên lời.
Thiên Đế thoáng chút biến sắc, nhưng quả nhiên, gừng càng già càng cay, ông nhanh chóng tìm cách xoay chuyển:
“Hôm nay, Lạc cô nương đã rửa sạch oan khuất, tất cả chỉ là do kẻ gây .
“Đã là hiểu lầm, chúng nên mời Lạc cô nương làm thượng khách.”
Lời dứt, đám đông trong đại điện lập tức hưởng ứng rầm rộ.
Từ chỗ trách móc ngừng, giờ họ sang tán dương ngớt:
“Lạc đạo hữu quả thật lòng rộng lớn. Bị vu oan như , chỉ kiêu ngạo, còn nhẫn nhịn suốt trăm năm!”
“ thế! Với tu vi cao thâm như Lạc tiền bối, vu cáo đến mà chỉ tự bảo vệ , làm hại vô tội, thật sự từ bi đức hạnh!”
“Không sai! Nếu là , bọn xa sỉ nhục, nhất định sẽ khiến chúng trả giá đắt!”
Giữa những lời bàn tán, sắc mặt Lâm Tố Tâm và Nam Cung trưởng lão trắng bệch như đất, mọi chỉ trỏ, xa lánh như rắn độc.
Ta liếc những “vết máu muỗi” còn vương mặt đất, chỉ thấy nực .
Khóe môi khẽ cong lên, nhạt:
“Thượng khách?
“Chỉ sợ đây là Hồng Môn yến thôi.”
Lời dứt, sắc mặt mọi trong đại điện lập tức biến đổi.
19.
Ta về phía Dung Thanh và Lâm Tố Tâm, chậm rãi cất giọng:
“Các ngươi trong thư mời đã dùng những lời lẽ đầy tình cảm để xin , thực chất chỉ là một cái bẫy để lừa đến đây.
“Để công khai xét xử , mưu toan lần nữa chiếm đoạt linh bảo trong tay , đặc biệt là dẫn hồn thảo.
“Nếu hôm nay thực lực , sự vây giết của chư tiên Thiên giới, sẽ ?”
Cả đại điện im lặng, ai dám lên tiếng.
Nếu sở hữu sức mạnh kinh như , chắc chắn sẽ nghiền nát trong cái gọi là “phiên tòa công lý” của Thái tử và Thái tử phi.
Thân xác tiêu diệt, thần hồn tan biến.
giờ đây, khi phát hiện kẻ sắp tiêu diệt chính là bọn họ, những kẻ mắt mù tâm mờ đột nhiên “khỏi bệnh”.
Ta khẽ nhạt, đối diện Thiên Đế, thẳng thắn :
“Thoái vị .
“Địa tương hợp, mưa thuận gió hòa, dân chúng tự khắc yên vui.
“Muốn tu thân, chính tâm; chính tâm, cần thành ý.
“Tu chân giả cần giữ lòng chân thành, về bản chất thuần khiết, dung thứ những kẻ âm mưu tính toán, giả nhân giả nghĩa, dơ bẩn như thế!”
Thiên Đế biến sắc, mặt mày tái mét.
Ta tước bỏ quyền lực của Thiên giới trong tay ông !
sức mạnh tuyệt đối của , nếu ông dám chống , chỉ e kết cục cũng khác gì những “vũng máu muỗi” sàn.
Lặng im hồi lâu, cuối cùng ông chỉ thể khổ, tuyên bố thoái vị.
Tin lập tức gây chấn động khắp Thiên giới. Ai ai cũng biết, Thiên giới đã đến lúc tan rã.
Ta bình thản đưa mắt quét qua mọi trong đại điện.
Bất kỳ ai chạm ánh mắt đều sợ hãi, tim đập thình thịch, thân lạnh toát.
Ta nhẹ nhàng :
“Chư vị cần lo lắng. Người phạm , phạm . nếu phạm …”
Ta dừng , nhưng tất cả đều đã hiểu rõ ý tứ:
Kẻ nào gần mà phạm , nhất định chết. Kẻ xa , chỉ còn đường chạy trốn.
Cuối cùng, về phía ba : Dung Thanh, Lâm Tố Tâm, và Nam Cung trưởng lão.
Những kẻ mà từng đối xử chân thành nhất, nhưng cũng là những kẻ hãm hại đau đớn nhất.
Thời gian đã qua, lòng giờ đây như mặt nước tĩnh lặng.
“Trời đức hiếu sinh, cũng kẻ hiếu sát.
“ các ngươi tu hành bao năm, tâm địa vẫn bất chính, buông thả dục vọng, tham lam đáy.
“Hôm nay, ban cho các ngươi ‘Nhất Chỉ Thiên Âm’, treo lơ lửng đỉnh đầu. Nếu từ nay các ngươi vẫn chịu sửa đổi, ngày nào làm điều ác, ‘Nhất Chỉ Thiên Âm’ sẽ giáng xuống, khiến các ngươi chết thây.”
Sắc mặt cả ba lập tức trắng bệch.
Sự việc kết thúc, Lâm Tố Tâm và Nam Cung trưởng lão Nhất Thiền Tông trục xuất ngay tại chỗ.
Những trưởng lão từng tham gia hãm hại cũng sợ hãi đến mức đóng cửa bế quan, dám lộ diện.
Thiên Đế thoái vị, Thiên giới suy tàn.
Dung Thanh mất chỗ dựa, đã hai lần rơi xuống Vĩnh Kiếp thâm uyên, thần hồn tổn thương dẫn hồn thảo chữa trị.
Không còn Thiên Đế sử dụng tài nguyên Thiên giới để cứu chữa, chỉ thể sống cuộc đời của một phàm nhân, đoạn tuyệt con đường tu chân.
Về phần ba họ, cả đời sẽ sống trong sợ hãi, cẩn trọng dè dặt, dám thêm bất kỳ toan tính hành vi độc ác nào nữa.
20
Lâm Tố Tâm đổi lấy sinh mệnh của , nhưng chỉ gửi gắm mối nhân duyên hư vô mờ mịt.
Nàng đem vận mệnh trắc trở, gian truân của “nữ phụ ác độc” chuyển cho , nhưng đồng thời cũng trao cho cơ hội để rèn luyện.
Vậy nên, nắm chặt từng cơ hội để trở nên mạnh mẽ, từng bước leo lên từ vực sâu.
Ban đầu, cũng từng tràn đầy oán hận với những kẻ đã làm tổn thương .
biết từ khi nào, bắt đầu thực sự tận hưởng việc tu luyện, tâm tư ngày càng bình thản.
Nhất Thiền Tông vốn tu luyện con đường “vạn vật quy nhất, phản phác quy chân”.
Suốt trăm năm qua, ẩn cư trong núi rừng, hòa với trời đất, sông núi, tu luyện cùng vạn vật.
Ta luyện chân khí đến mức tinh thuần tuyệt đối, đạt đến cảnh giới hóa cực.
Cuối cùng thành tựu pháp thuật sơ cấp nhất của Nhất Thiền Tông – Nhất Chỉ Thiền.
Thái tử và Thái tử phi Thiên giới giữa đại điện, nhận lời chúc phúc của muôn .
Tu vi của từng bước đạt đến đỉnh cao.
Lâm Tố Tâm từng bói rằng là “Phượng Mệnh Nữ Chính”, nhưng một “nữ phụ ác độc” đủ sức đối chọi với nữ chính, thể tầm thường ?
Dù là mệnh cách nào, đều biết cách nắm bắt.
Đáng tiếc thay, Lâm Tố Tâm cướp lấy “mệnh nữ chính” của , vốn dĩ thể hóa rồng hóa phượng, phí hết tâm cơ chỉ để trèo cao bám quyền.
Nàng đã phung phí mệnh cách đó.
Rời khỏi Thiên cung, ngửa đầu hít thở khí tự do.
Nhìn hoa nở hoa tàn, ngắm mây cuộn mây tan.
Hấp thu linh khí của trời đất, trải nghiệm dòng chảy luân chuyển của vạn vật.
Cuộc gặp gỡ hôm nay, chỉ để chấm dứt những vướng bận cũ.
Ta kẻ hiếu sát, tất cả những gì làm chỉ là để tự bảo vệ .
Giữa đất trời bao la, long mệnh, phượng mệnh đều chỉ là hư .
Chỉ bản thân đủ mạnh mẽ mới là chỗ dựa vững chắc bao giờ phản bội .
Trên trời đất, duy độc tôn!
– Hết –