Kế Hoạch Ly Hôn Giả - Chương 2
6
Bố mẹ chồng với em dâu quản ngại vất vả chạy đến nhà , đó thậm chí còn thèm báo một tiếng.
Nhìn em dâu cẩn thận ôm bụng , lật đật trợn mắt.
Mới hơn ba tháng, bụng còn to mấy mà đã làm vẻ ghê gớm thế !
Nếu thực sự sinh hai đứa con trai, chẳng sẽ thành Từ Hi Thái hậu !
Em dâu phịch xuống ghế sofa nhà , miệng “rôm rốp.” nhai khoai tây chiên của con gái , vụn rơi đầy đất.
cô vẫn hề biết, còn với : “Chị dâu ơi, nước uống ? Khát quá!”
Tôi giả vờ thấy nhưng bố mẹ chồng vội vàng với : “Du Tĩnh , mau lấy đồ uống !”
Vương Miễn lạnh lùng : “Nhà chúng con đồ uống, chỉ nước lọc, uống thì tự lấy!”
Em dâu vui, bĩu môi : “Người uống em, là hai đứa cháu trai của chị uống!”
Tôi: “…”
Lời ai cũng thể thản nhiên .
Vương Miễn nôn nao, : “Mọi đến đây chuyện gì ?”
Bố chồng : “Muốn đến đây tìm một trung tâm chăm sóc sinh, bây giờ tiên tiến, ngày nào cũng hoạt động gì đó! Sản phụ nghỉ ngơi thì mới thể nuôi con !”
Không ngờ tư tưởng của bố chồng khá tiến bộ.
Tôi : “Trung tâm chăm sóc sinh đắt, từ ba năm vạn đến vài chục vạn đều , em dâu loại giá nào?”
Muốn thì , tiền chứ!
Em dâu thản nhiên : “Ít nhất cũng bảy tám vạn chứ, năm vạn thì !”
Giọng điệu lớn đến mức…
Tôi giả lả : “Xem Vương Trọng kiếm nhiều tiền !”
Mẹ chồng mỉm : “Trung tâm chăm sóc sinh các con giúp đặt , em dâu các con tin vui lớn như , hai đứa cũng thể hiện gì ?”
“…”
Tôi thấy bây giờ thể lôi tờ giấy chứng nhận giả !
7
Tôi với Vương Miễn quả thực là tâm ý tương thông.
Mẹ chồng dứt lời, chúng lập tức .
Tôi thẳng: “Chúng con nhiều tiền như , đủ khả năng chi trả cho trung tâm chăm sóc sinh cao cấp.”
Sắc mặt em dâu lập tức thay đổi, kéo áo mẹ chồng : “Mẹ còn cả chị cả chắc chắn sẽ giúp đỡ? Mới mở đầu đã chịu giúp, thì em còn sinh con trai làm gì? Chỉ trông chờ ba ngàn một tháng của Vương Trọng thì chỉ nước uống gió Tây Bắc thôi!”
Mẹ chồng , vội vàng cẩn thận dỗ dành cô .
“Không , , đừng giận.”
Tôi thực sự hiểu, bao nhiêu năm nay, mẹ chồng luôn sợ em dâu, đối với thì là một bộ mặt khó coi khó ưa.
Chẳng lẽ chỉ vì nhà mẹ đẻ của em dâu ở ngay trong làng nên họ kiêng dè nhiều hơn?
Bố chồng cũng vui nhưng ông chuyện với , chỉ với Vương Miễn bằng giọng trầm: “Con là chủ gia đình, con xem?”
Đây chính là ép Vương Miễn bày tỏ thái độ.
Vương Miễn cứng đờ , hiệu cho .
Tôi thở dài, vẫn do làm.
“Bố đừng hỏi Vương Miễn, dù thì con chắc chắn sẽ đồng ý, lúc sinh Bối Bối con còn nỡ đến trung tâm chăm sóc sinh, tại bỏ tiền để khác ?” Tôi .
Bố chồng ho mạnh một tiếng, : “Con dâu cả, con như là đúng, chúng là một nhà, giúp đỡ lẫn mới thể đoàn kết nhất trí, làm thì thể tính toán quá!”
Mẹ chồng cũng : “Bây giờ điều kiện của các con , thể quan tâm đến nhà , bố mẹ vất vả nuôi Vương Miễn ăn học, chẳng là hy vọng nó thể giúp cả nhà cuộc sống ? Nếu chỉ biết lo cho cuộc sống nhỏ bé của , ngay cả em trai ruột cũng quan tâm, sẽ chỉ trích đấy!”
Tôi đột nhiên chút hiểu , thực lần họ đến, trung tâm chăm sóc sinh chỉ là cái cớ.
Mục đích thực sự của bố mẹ chồng là chúng đưa một lời hứa chắc chắn, một lời hứa sẽ giúp đỡ em trai em dâu nuôi dạy con cái.
Nếu lần đồng ý, sẽ là vô số phiền phức dứt.
8
Sắc mặt Vương Miễn tái xanh, mắt về phía phòng ngủ, dường như lấy tờ giấy chứng nhận giả .
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, lý lẽ lần cuối với bố mẹ chồng.
“Bố mẹ, bố mẹ thấy cuộc sống của chúng con giàu ? Rất thoải mái ? Con sẽ tính toán đơn giản cho bố mẹ.”
Tôi thật: “Vương Miễn làm ở công ty nước ngoài, lương tháng một vạn mốt, con làm ở công ty nhà nước, lương tháng sáu nghìn, cộng là một vạn bảy. Tiền trả nợ mua nhà của chúng con là năm nghìn, tiền trả nợ mua xe là hai nghìn, tiền học mẫu giáo của con là hai nghìn năm một tháng, tiền học vẽ là một nghìn, tiền sinh hoạt mỗi tháng là hai nghìn.”
Đây đã là mức tiết kiệm nhất , nếu thì căn bản thể tiết kiệm tiền.
Bố chồng xong, cau mày gì.
mẹ chồng đảo mắt, : “Không vẫn còn bốn năm nghìn ? Đủ trả một tháng lương nhân viên !”
Tôi cạn lời: “Con còn tính tiền phí quản lý một năm, tiền sưởi ấm, tiền mừng cưới, tiền bảo hiểm xe, tiền thuốc men, v.v., một nhà chúng con mặc quần áo, thay đồ điện gia dụng ? Bối Bối lớn , chẳng lẽ để dành tiền cho việc học ?”
Tôi hề quá, cuộc sống thực sự eo hẹp.
Cuối tuần thỉnh thoảng đưa con trung tâm thương mại, nạp hai trăm tệ thẻ chơi ở khu vui chơi trẻ em, đã đau lòng chết.
Bối Bối còn nhỏ, hiểu gì cả nhưng đã thấy nhiều chuyện.
Các bạn cùng lớp của con bé, đứa thì giày Nike, Adidas ba bốn trăm, đứa thì mặc quần áo hiệu đủ kiểu.
mua quần áo giày dép giảm giá mạng cho con gái.
Rất nhiều bạn nhỏ thể thoải mái chơi trong trung tâm thương mại, nào là xe đua, nhà búp bê, hoặc xem VR, làm đồ thủ công, giống như chúng tính toán chi li, ăn một bữa cơm bên ngoài cũng đắn đo.
Có thể bố mẹ của một số bạn nhỏ kiếm nhiều bằng chúng nhưng dân địa phương đều gia sản, cuộc sống thoải mái hơn chúng nhiều.
Tôi bao giờ phàn nàn rằng bố mẹ chồng tạo điều kiện cho chúng nhưng họ ở đây ép buộc chúng !
9
Tôi đã khó khăn của một cách chân thành như nhưng bố chồng vẫn cảm thán đầy thâm tình: “Cuộc sống của các con thật , ở thành phố lớn nhà, xe, con cái học trường mẫu giáo cao cấp… Ôi, cuộc sống của em trai các con kém các con nhiều lắm!”
Tôi: “…”
Vừa ông gì ?!
Hóa là như với điếc!
Mẹ chồng còn : “Ba các con, ăn uống gì mà mất hai nghìn, còn những lớp học thêm đó, là lừa đảo, cần học , theo mẹ thì con gái lớn lên lấy chồng là xong.”
Tôi tức đến nỗi bốc khói, phản bác: “Vậy thì chúng con cắt giảm chi tiêu của con gái , ăn uống kham khổ, tiết kiệm tiền để nuôi con cho Vương Trọng, đúng ?”
Tôi thực sự thể chịu đựng nữa, thể nhịn nữa!
Mẹ chồng nghẹn lời, há miệng nhưng vẫn : “Một sợi lông của các con cũng to hơn cả cái eo của bọn nó, tụi con sống thể phung phí…”
Tôi cảm thấy họ là đang nhảm, đã như , cũng cần chuyện tử tế với họ.
“Dừng ! Đừng nữa! Tôi với Vương Miễn đã ly hôn ! Sau đừng nhắc đến những chuyện với nữa!” Tôi lớn.
“Cái gì?”
“Cái gì?”
“Thật giả ?”
Bố mẹ chồng với em dâu đồng thanh hét lên.
Tôi dứt khoát lấy tờ giấy chứng nhận giả trong phòng ngủ , ném cho họ, : “Chúng còn là một gia đình nữa , chuyện gì thì các với Vương Miễn, đừng với !”
“Bây giờ, vì các ngừng đòi hỏi, đến mức con trai các đã ly hôn , xem các còn hại đến mức nào?”
Bố mẹ chồng nhanh chóng lật xem giấy chứng nhận ly hôn, lo lắng hỏi Vương Miễn: “Cuối cùng là chuyện gì thế ?!”
Vương Miễn đúng là diễn viên, lập tức khổ sở : “Con biết làm ạ? Bố mẹ. Hồi con mới làm ba năm, bố mẹ đã đòi xây nhà mới, nhất quyết bắt con đưa mười vạn.”
“Lúc đó con với mẹ Bối Bối đang tích tiền trả để cưới , vì đưa tiền cho bố mẹ nên chúng con cưới muộn hơn một năm.”
“Bên trái mười vạn, bên mười vạn, nếu Vương Miễn con là đại gia thì , vấn đề là chúng con cũng tiền!”
Bố mẹ chồng lúng túng hắng giọng, : “Chuyện đó đã bao nhiêu năm , nhắc làm gì?”
Vương Miễn : “Sao nhắc , lúc chúng con cưới , bố mẹ bỏ một xu, mẹ Bối Bối cũng gì. Sau Vương Trọng cưới vợ, em dâu cái cái , bố mẹ đều sắm sửa cho, còn bắt chúng con đưa thêm mười vạn nữa… Chúng con cũng ngân hàng mà!”
Mẹ chồng nhíu mày : “Thôi, đó là do các con đồng ý.”
Em dâu cũng vẻ vui, : “Nhà nào cưới vợ mà đưa sính lễ, mua nhà chứ, đừng tính con .”
Tôi lạnh: “Lúc con cưới, sính lễ chỉ 6 vạn 8, đều là bố Bối Bối tích góp từng chút một, lúc cưới còn thuê nhà! Hai đứa con trai, thiên vị như , chỉ là do thấy con dễ bắt nạt thôi!”
Bố mẹ chồng im lặng một lúc mới : “Các con học, học thức, hơn bọn chúng nhiều…”
Nói như thì những đứa con chăm chỉ học hành trở thành nhóm yếu thế, còn những đứa sa ngã thì thương!
Đây là cái lý lẽ quái quỷ gì !
Vương Miễn thở dài, : “Bố mẹ, con rằng, vì những chuyện , mẹ Bối Bối sống với con nữa, con đều hiểu. Bây giờ con còn thể ở nhà, là để quan sát xem, nếu bố mẹ đưa yêu cầu vô lý, chúng con sẽ chấm dứt hẳn.”