Kế Hoạch Phát Điên Của Thiên Kim Thật - Chương 1
1.
Tôi xuyên sách.
Xuyên một cuốn tiểu thuyết ngược thanh xuân sân trường, trở thành nữ chính Thẩm Hiểu Vũ.
Nếu dùng một chữ để hình dung Thẩm Hiểu Vũ, đó chính là th//ảm.
Lúc ba tuổi lừa bán, mười bảy tuổi mới tìm về. Kết quả bố mẹ chẳng những quan tâm cô , ngược còn bắt đầu đau lòng cho con gái nuôi Thẩm Thiên Thiên của bọn họ.
“Thiên Thiên từ khi biết ghi nhớ đã là con một trong nhà, vốn tưởng rằng nhận bộ tình yêu thương từ bố mẹ. Kết quả bây giờ đột nhiên chị gái, cho nên con bé cảm giác an !”
Vì thế bố mẹ đối với Thẩm Thiên Thiên gấp bội, mặc kệ Thẩm Hiểu Vũ cố gắng ưu tú cỡ nào, bọn họ đều làm như thấy.
Trước khi thi nghiệp trung học, Thẩm Hiểu Vũ lấy danh ngạch cử học ở đại học Bắc Kinh, bọn họ để Thẩm Thiên Thiên thay thế cô.
“Hiểu Vũ, con học tập như , lần để cho em gái con .”
Cuối cùng, Thẩm Thiên Thiên thay thế Thẩm Hiểu Vũ đến Bắc Đại, nắm tay trai Thẩm Hiểu Vũ thầm mến.
Thẩm Hiểu Vũ thì trầm cảm nặng mắc bệnh nan y, qua đời mùa hoa nở.……
Giờ phút , với tư cách là Thẩm Hiểu Vũ trong phòng khách , cũng cảm thấy hậm hực.
Đây vốn là bữa tiệc gia đình hoan nghênh về nhà, nhưng tất cả mọi đều an ủi Thẩm Thiên Thiên.
Cô sô pha, nước mắt rơi lã chã: “Chị gái về nhà , mọi nhất định cảm thấy mắc nợ chị , đền bù xứng đáng cho chị .”
“Con vốn chỉ là con nuôi, hiện tại con gái ruột đã về mọi sẽ bao giờ thương con nữa!”
Bố mẹ gấp đến độ đầu đầy mồ hôi. Mẹ vuốt tóc Thiên Thiên, thấp giọng dỗ dành: “Thiên Thiên, ngoan! Bố mẹ nuôi con nhiều năm như , con con ruột nhưng hơn hẳn con ruột.”
Bố thì lạnh lùng liếc một cái: “Nó về nhà, Thiên Thiên đã phát sốt, thật sự là một tai tinh.”
Ồ, quên .
Khi sinh , bố đã phá sản. Kết quả khi bọn bắt cóc bắt , ông ngược đông sơn tái khởi.
Bởi vì nguyên nhân , trong nhà vẫn thích , càng ưu tú, bọn họ càng cảm thấy đã hút hết vận may trong nhà.
Nếu như đây vẫn là bản thân Thẩm Hiểu Vũ, cô luôn khát vọng tình cảm gia đình hẳn sẽ cảm thấy vô cùng tổn thương. Đáng tiếc, đối với đám hề chút cảm tình.
Bình tĩnh xuống bên cạnh bàn, cầm lấy một cái đùi gà kho tàu lớn nhất bắt đầu gặm.
Thẩm Thiên Thiên vốn chờ oai phủ đầu với , kết quả thấy ăn ngon uống ngon, cô nhịn nức nở, trừng to hai mắt.
Bố theo ánh mắt của cô qua, lập tức nhíu mày: “Em gái còn đang phát sốt, con ở đó ăn đùi gà, con còn lương tâm !”
Tôi chớp chớp mắt. Sau đó trong ánh mắt phẫn nộ của bố bỏ đùi gà xuống, cầm lấy một cái móng heo: “Ăn đùi gà lương tâm, ăn móng heo ?”
2.
Bố mẹ dùng ánh mắt như gặp quỷ chằm chằm . Một lúc , mẹ sợ hãi kéo tay áo bố: “Hiểu Vũ ở trong núi ngược đãi nhiều năm, nó …”
Mẹ chỉ chỉ đầu : “Xảy vấn đề ở chỗ ?”
Bố trầm mặt , mẹ nhỏ giọng : “Nếu chúng mang nó đến bệnh viện làm kiểm tra…”
“Không !” Bố vung tay lên, quả quyết từ chối: “Nếu Thẩm gia chúng một mắc bệnh thần kinh, em giấu mặt ?”
Bố hạ giọng, thì thầm với mẹ: “Anh đã xem qua phiếu điểm đó của nó, cho dù tinh thần bình thường, thành tích học tập cũng , thể là chứng tự kỷ chức năng cao, sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng …”
Vì hàng xóm phát hiện sự khác thường của , cũng vì phá hỏng sự định thân mật của gia đình ba , bố vỗ tay một cái, bảo ngày hôm đến trường nội trú báo danh, việc gì thì đừng về nhà.
Trong nội dung vở kịch, Thẩm Hiểu Vũ vẫn cảm thấy, chỉ cần cố gắng ưu tú thì thể nhận sự chú ý của bố mẹ. Vì thế cô liều mạng học tập, lần nào cũng thứ nhất.
Kết quả bố mẹ chỉ càng ngày càng yêu thương Thẩm Thiên Thiên thành tích trung bình.
“Thiên Thiên thật thông minh, đột nhiên chị gái, trong lòng con bé chịu nổi, cho nên thành tích học tập mới ảnh hưởng.”
“Hiểu Vũ, con cố gắng nỗ lực, sang năm vẫn thể thi đậu, năm nay hết tặng cho Thiên Thiên — chẳng lẽ ngay cả em gái của con cũng giúp ? Tại Thẩm gia chúng loại sói mắt trắng như mày chứ?”
Thẩm Hiểu Vũ đồng ý, vì thế bố mẹ cô bỏ thuốc cơm, lúc Thẩm Hiểu Vũ sinh bệnh viện, để Thẩm Thiên Thiên thay thế cô.
Ngồi xe học, trong lòng càng ngày càng rõ ràng – -Dù cố gắng danh ngạch cử học cũng sẽ c//ướp mất. Vậy đây còn cố gắng cái rắm gì nữa!
Đến trường học, và Thẩm Thiên Thiên phân cùng một lớp. Cô cũng biết tâm tư của , chủ động xin cùng bàn với .
Lúc học bài trắc nghiệm, cô di chuyển ghế gần hơn, ngọt ngào : “Chị, chị học tập .”
Tôi liếc cô một cái, lập tức hiểu suy nghĩ của cô .
Bố mẹ nuôi của Thẩm Hiểu Vũ vốn chỉ cho cô học xong chín năm giáo dục bắt buộc, kết quả Thẩm Hiểu Vũ chịu thua kém, lấy danh ngạch đề cử của huyện,đến trường Nhất Trung học tập, nhiều lần đều thi hạng nhất.
Việc , bố mẹ và Thẩm Thiên Thiên đều biết.
Để Thẩm Thiên Thiên thay thế danh ngạch cử học của cũng chỉ là tâm huyết dâng trào, mà bọn họ đã sớm nhắm .
Thậm chí – – lẽ bố mẹ nguyện ý để về nhà, chính là vì trở thành hòn đá kê chân cho Thẩm Thiên Thiên.
Trong lòng đã sáng tỏ, nhưng ngoài mặt vẫn thể hiện gì, điền xong thông tin cá nhân lên bài thi trắc nghiệm, đó bắt đầu đề.
Quả nhiên, qua khóe mắt, thấy Thẩm Thiên Thiên luôn cố gắng sang bên . Cái gọi là chủ động đến làm bạn cùng bàn với , chỉ là để tiện chép bài thi của mà thôi.
Chờ thi đạt điểm tối đa, là chép cô , dù bố mẹ sẽ vĩnh viễn ở bên cô . Thật sự là một tính toán .
Tôi để ý tới cô , nghiêm túc về phía bài thi. Bài thi của Bắc Kinh, khó khăn như tỉnh chúng . Tôi vung bút lên, bắt đầu điền phiếu trả lời.
Thẩm Thiên Thiên trong lòng vui vẻ, lập tức theo . Rất nhanh, tiếng chuông vang lên, tất cả đều dừng bút. Trên mặt lộ nụ nắm chắc phần thắng.
Thẩm Thiên Thiên , cũng vui vẻ nở nụ .
……
Đề thi là các câu hỏi trắc nghiệm, chấm bài nhanh.
Buổi chiều, chủ nhiệm lớp tới, công bố điểm số.
“Lần lớp chúng hai bạn đạt điểm tối đa…”
Chủ nhiệm lớp còn dứt lời, mặt Thẩm Thiên Thiên đã lộ vẻ đắc ý. Xung quanh bạn học khác chú ý tới vẻ mặt của cô : “Thẩm Thiên Thiên, điểm tối đa là của hả?”
Thẩm Thiên Thiên thản nhiên : “Phát bài thi sẽ biết.”
Vẻ mặt của cô nắm chắc phần thắng, bạn học nhịn nhíu mày: “Chị chuyển đến đã thi như , là chép của chị ?”
Thẩm Thiên Thiên đã sớm chuẩn đối với việc , lộ vẻ mặt khó thể tin: “Tôi khổ sở ôn tập suốt một đêm, thể nghĩ như ?”
“Hơn nữa, bài thi lần đơn giản, đáp án chính xác chỉ một, chúng chọn cùng đáp án cũng là chuyện bình thường mà!”
Trên bục giảng, giáo viên cầm lấy hai bài thi đạt điểm tối đa: “Đến lấy bài thi nào –”
Thẩm Thiên Thiên lập tức đắc ý lên, định về phía bục giảng. Một giây , giáo viên tên: “Vương Lôi, Lý Minh.”
Bước chân Thẩm Thiên Thiên lập tức dừng , cô há to miệng tại chỗ. Vương Lôi và Lý Minh vui vẻ dậy, lên bục giảng nhận bài thi.
Thầy giáo: “Chúng hãy vỗ tay cho hai học sinh đạt điểm tối đa nào.”
Tôi vỗ tay theo mọi , Thẩm Thiên Thiên dám tin .
Phát xong hai bài thi, chủ nhiệm lớp nặng nề vỗ vỗ bàn: “Điều khiến thất vọng chính là, lần trong lớp hai bạn thi 0 điểm!”
“Không điểm! Thậm chí đúng một câu! Một câu bốn lựa chọn, các em thể né hết tất cả lựa chọn đúng ?”
Trong lúc chuyện, thầy giáo về phía và Thẩm Thiên Thiên: “ mà cũng giống như đúc, , trong hai em là ai chép ai?”