Kết Hôn Với Sếp Mèo Yêu - Chương 3
Anh còn trẻ như , làm thể kiềm chế !
Tôi chú mèo đang tay , ánh mắt kiên định.
Rút tay một cách nhẫn tâm.
Ngoài việc làm ướt đẫm , còn làm gì nữa?
11.
“Giải thích .”
Tôi canh chừng Chu Thi, đợi đến khi biến thành , túm lấy cổ áo .
“Tôi là sếp của em.”
Kể từ khi biết vị tổng giám đốc lạnh lùng mặt chính là chú mèo nhỏ mềm mại đây, lời đe dọa của chẳng chút sức mạnh nào.
Sau khi vùng vẫy vô ích, đã hiểu sự thật từ miệng Chu Thi.
Hóa những sinh vật kỳ lạ trong truyền thuyết là thật, chỉ là phần lớn họ chọn sống và sinh sản ở những nơi con thể đến .
Cũng thiếu những mong thế giới loài , hóa thành hình , ẩn trong nền văn minh nhân loại.
Cha của Chu Thi là yêu mèo, mẹ là con , là đứa con của và yêu mèo.
Có hình dáng con , nhưng cũng thể tránh khỏi, trong thời kỳ động dục, thể chống hormone trong cơ thể, thể kiểm soát hình dạng.
Thế giới thể chấp nhận sự tồn tại của mèo và , nhưng một tai mèo chắc chắn sẽ gây một cơn địa chấn.
Vì trong thời kỳ động dục, thường chọn biến thành mèo để tránh.
Tôi xoa ngón trỏ và ngón cái , ngừng xoay xoay.
“Có ý gì?”
Chu Thi sững sờ.
Tôi đã biểu hiện rõ ràng như , vẫn hiểu ?
“Tiền bịt miệng. Tôi biết chuyện quan trọng đối với Chu tổng, chúng thể soạn một hợp đồng, đưa 300.000 làm tiền bịt miệng, nếu ngoài, sẽ bồi thường gấp 10 lần, thế nào?”
Đã biết bí mật to lớn , nếu đòi hỏi gì đó, sợ sẽ kìm mà mất.
Chu Thi chằm chằm , đôi mắt đen sâu thẳm, như đang thăm dò điều gì đó, cuối cùng vẫn điều .
“Thẻ đen đó, vốn dĩ là chuẩn cho em.
Thẻ đen?
Chuẩn cho ?
Bóng dáng Chu Thi khi rời , dường như chồng lên hình ảnh một bóng dáng lông xù trong ký ức.
Có vẻ như đã bỏ qua một vấn đề quan trọng nào đó.
12.
Cuối tuần, tranh thủ về thăm nhà.
Mẹ trách báo , đó vội vàng chuẩn những món ăn thích.
Tôi lén phòng, lấy chiếc hộp đỏ từ góc tủ .
Lách cách.
Ổ khóa mở , bên trong là bức ảnh hồi mười mấy tuổi ôm một chú mèo con, toe toét.
Chú mèo trong ảnh giống hệt Chu Thi, chỉ hoa văn to hơn một chút.
Vậy , giờ luôn là ư?
Tôi chụp bức ảnh, gửi cho Chu Thi. Đợi mãi vẫn thấy trả lời.
Điện thoại hiện thông báo mới, công ty Hưng Thịnh trốn thuế, đã thanh tra.
Chàng trai ngày nào giờ còn là chú mèo nhỏ để kẻ khác bắt nạt nữa, bây giờ đã đủ nanh vuốt để khiến cho những kẻ bắt nạt trả giá.
Nhà luôn là nơi khiến cảm thấy thật an tâm.
Ăn những món mẹ nấu, ngủ một giấc ngon lành. Thật rời chút nào..
“À , lúc nãy mẹ gặp dì Trương ở tầng . Dì bảo đứa cháu trai làm ở công ty nhà nước, trông cũng trai lắm. Con xem gặp thử ? Con cũng 26 tuổi , cũng nên nghĩ đến chuyện chung thân đại sự chứ.”
Tôi làm quá.
“Thôi mẹ ơi, mẹ cứ bận việc của mẹ , chuyện của con con tự lo .” Tôi vội ngắt lời, còn thêm chắc mẹ sẽ sắp xếp cho một buổi xem mắt mất.
“Sao bảo mẹ cứ bận việc của mẹ ? Chuyện trăm năm của con chính là việc quan trọng nhất của mẹ lúc đấy.” Mẹ vẫn cố thuyết phục, “Con thấy thế nào? Nếu con thấy thì mẹ sẽ với dì Trương một tiếng, sắp xếp cho các con gặp mặt.”
“Thôi mẹ , con ngoài một lát.” Tôi đóng cửa , chặn tiếng trong nhà.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, từ lúc mẹ lo con gái yêu sớm đến lúc giục con gái yêu đương , chỉ mất chừng 10 năm.
Tôi dạo phố, biết đến trường cũ.
Ảnh của Chu Thi vẫn còn treo bảng vinh dự, bây giờ đã trở thành một cựu học sinh ưu tú.
Tôi vẫn nhớ như in hình ảnh thiếu niên rạng rỡ bục phát biểu ngày .
Ngôi trường đã ghi dấu tuổi thanh xuân của , đồng thời cũng lưu giữ những nỗi đau đã từng trải qua.
Lúc thích cạnh cửa sổ, bởi vì thể tiếng chim hót, còn thể ngắm bầu trời xanh mây trắng.
Còn nhà vệ sinh ở góc tầng 3, vì là góc chết của camera an ninh, cũng là nơi ghi những ký ức đau đớn nhất của .
Tôi từng nhốt trong buồng vệ sinh cuối cùng, tạt nước bẩn, đốt bằng đầu thuốc lá, cấu véo bằng những chiếc móng tay nhọn.
Tôi đã phản kháng, đã đánh trả.
Cuối cùng, nhờ xuất thân ưu việt, những kẻ bắt nạt đó vẫn sống .
Giờ đây Trương gia sụp đổ, cuộc sống của Trương Thiên Thiên chắc cũng dễ dàng gì.
Tôi vui vẻ chiêm ngưỡng sự thống khổ của cô .
“Bốp bốp bốp.”
Những tiếng tát liên tiếp kéo về thực tại.
Không ngờ bao nhiêu năm, nơi đây vẫn là chốn tụ tập của những kẻ bắt nạt.
“Mấy đứa đang làm gì ?” Tôi xông nhà vệ sinh, thấy một cô bé gầy gò mặc đồng phục co rúm ở góc tường, mặt đỏ bừng.
Rõ ràng là tát biết bao cái, kẻ tay hề nương tay, lúc má cô bé đã sưng vù lên.
“Cô là ai mà xen chuyện ?” Tuổi tác khiến gương mặt chút đổi khác, trông giống giáo viên hơn.
Vố tưởng mấy kẻ bắt nạt sẽ kiêng dè, ngờ chúng vẫn ngang nhiên như .
“Cô giáo mới ? Tôi khuyên cô đừng nhiều chuyện, chỉ cần làm nũng với bố là thể khiến cô mất việc đấy.”
Giống hệt Trương Thiên Thiên ngày xưa, dựa xuất thân để bắt nạt khác.
Đứa trẻ bắt nạt ngước , ánh mắt chứa đựng hy vọng ẩn màn nước mắt.
Khuôn mặt đẫm lệ chồng lên hình ảnh của trong ký ức.
“Cúi đầu làm gì? Đánh chứ! Cứ để đánh ?”
Tôi giơ tay nắm lấy cánh tay cô bé, cố gắng kéo cô bé khỏi vũng lầy. Những kẻ bắt nạt vây quanh như bùn đáy ao, quấn lấy cô bé, giằng co cùng .
13
26 tuổi mà vẫn đánh đến mẩy đầy thương tích, thật buồn . bọn chúng cũng chẳng khá hơn là bao.
Về nhà, khi mở cửa , thế mà thấy Chu Thi đang đeo tạp dề phụ giúp mẹ trong bếp. Cảm giác cả thế giới đều trở nên thật kỳ diệu.
“Con làm mà thành thế ? Trời ơi!”
Khi còn nhỏ, bố ngoại tình, bố mẹ ly hôn. Mẹ nuôi khôn lớn bằng công việc bán hàng rong. Để kiếm thêm tiền, mỗi ngày mẹ đều bán đến tận khuya, cũng tiện cho giấu những vết tích bắt nạt .
“Ai đánh con ? Đi, hôm nay mẹ đòi một lời giải thích mới .”
Vừa , mẹ đã cởi tạp dề, một tay kéo tay áo .
26 tuổi mà còn mẹ lôi tìm phụ học sinh khác ở trường. Nghĩ cũng buồn .
mọi biết , mẹ mà thật sự tìm họ.
“Đánh con gái thành thế , chuyện thể cứ thế mà bỏ qua .”
Mẹ bán hàng rong nhiều năm, giọng uy lực nổi tiếng tứ phương.
Những mặt đều là giáo viên, lãnh đạo, thấy mẹ như , trong mắt ít nhiều lộ vẻ khinh miệt.
“Thưa phụ , là thế . Đứa trẻ đánh con chị còn nhỏ, giờ đã nhận lầm , hơn nữa con chị cũng đã động tay.”
“Con gái chị đã trưởng thành , nếu thật sự làm to chuyện, cũng chẳng lợi gì cho các chị .”
Người chuyện vẻ như là một lãnh đạo nhỏ, vẻ như đang hạ giọng, nhưng thực chất từng câu đều là lời đe dọa.
“ theo tài liệu bên cho thấy, cô bé đó đã ở lớp 3 năm, đã đủ 18 tuổi .”
Một câu của Chu Thi lập tức lấy thế chủ động.
Phía nhà trường thấy khó đối phó, khí thế lập tức yếu nhiều.
Họ yếu , mẹ càng lên tinh thần.
“18 tuổi vẫn là trẻ con, con gái 26 tuổi là trẻ con ?”
“Hơn nữa, là trẻ con thì thể đánh thành thế ? Tôi con gái còn một đánh nữa, mà còn là đối phương động thủ . Đừng giở mấy cái trò với , đừng để từng lớp một để tìm .”
Mẹ la hét trong văn phòng gần nửa tiếng đồng hồ.
Tin tức đã lan truyền khắp nơi.
Trong lúc giằng co, cửa phòng đá mở tung.
“Tôi đánh đấy, ?”
Kẻ bắt nạt khoanh tay ngực, dùng tư thế của kẻ chiến thắng bước văn phòng.
Trông nữ sinh vẫn khá hơn nhiều.
Đi làm vài năm, tâm cơ của thứ bọn học sinh cấp ba thể đấu .
Tôi chỉ nhắm những chỗ mềm, để dấu vết, khiến đối phương nếm mùi đau đớn.
“Cô trông giống đánh ? Các đừng cậy đông hiếp đáp mẹ con .”
Mẹ lấy điện thoại , video la lớn:
“Mọi mau đến xem , trường cấp 3 số 1 thành phố C đánh … nhà trường thèm xử lý gì cả.”
Kẻ bắt nạt vẻ cũng ngờ mẹ sẽ trực tiếp đưa điện thoại mặt cô , chỉ mấy lãnh đạo nhà trường xung quanh phản ứng kịp, giơ tay ngăn cản: “Vị phụ , xin hãy cất điện thoại .”
“Làm gì thì làm! Điện thoại mà hỏng thì đền đấy.”
Khi tay đối phương sắp chạm mẹ , Chu Thi đột ngột giơ tay chặn , gạt phắt .
“Các rốt cuộc thế nào?”