Không Làm Thiếp - Chương 5
15
Dương Chi Cẩn thương nặng.
Ta đoán, đã đoán lực tay của mặc đồ đen nên đã tránh .
nếu nhát dao đó trúng thì mười phần tám chín sẽ chết.
“Giờ thì ngươi thương ngực lưng đối xứng .”
Hắn sấp giường, nghiêng mặt, quan sát căn phòng, dường như phát hiện đây phòng ngủ của , chút thất vọng.
“Ngươi cứu . Hai lần cứu mạng, biết báo đáp thế nào.”
Lúc , dáng vẻ yếu đuối của khiến nhớ đến lúc giết , sạch sẽ gọn gàng.
Người thể mặt mà bắt hình dong.
Dương Chi Cẩn đến ở, Đoạn ma ma vui, phấn khởi nấu cháo gà cho .
Ta nhắc nhở bà: “Hôm nay là mùng ba tháng năm, còn năm ngày nữa là thành thân .”
Đoạn ma ma ngượng ngùng xổm trong sân gì.
Lần , Dương Chi Cẩn chỉ ở nhà một ngày một đêm, ngày hôm đã , khi còn lén ôm Mạch Hối lưng , tưởng biết nhưng thực đều biết.
Hắn nửa đêm ngủ, lén ôm Mạch Hối đến phòng , hai cha con ở bên giường cả đêm.
Không biết đang nghĩ gì.
Mùng sáu tháng năm là ngày Dương phủ đưa sính lễ, náo nhiệt, ngay cả cũng thấy tiếng pháo phố.
Đoạn ma ma ngoài xem náo nhiệt, xem một lúc ngượng ngùng trở về.
Chiều mùng bảy tháng năm, kinh thành đột nhiên yên tĩnh , giống như tivi kiếp ai đó nhấn nút tạm dừng.
Ta cảm thấy , cùng Đoạn ma ma khóa chặt cổng, bảo Đoạn ma ma dẫn Mạch Hối và vú nuôi trốn xuống hầm, mở cửa, họ lên.
Ta linh cảm sai, đêm đó bên ngoài truyền đến tiếng đánh .
Ta khẽ mở một khe cửa, mở đã thấy Đông Thanh, hầu của Dương Chi Cẩn và bốn hộ vệ của Dương phủ.
“Đại thiếu gia bảo chúng ở đây bảo vệ , đừng ngoài, bên ngoài biến .” Đông Thanh .
Ta đè giọng hỏi:
“Đại thiếu gia ở trong cung?”
“Ở trong cung, trưởng công chúa phản , tối nay bức cung!”
Ta bảo Đông Thanh và những khác sân, mọi gì, cứ chờ trời sáng.
Tiếng đánh vẫn ngừng, nửa đêm một hầu Dương phủ thân là máu đến gõ cửa, trưởng công chúa dẫn đến Dương phủ, mọi xong đều sợ hãi.
Đông Thanh hỏi: “Phu nhân và lão gia chứ?”
Trước khi cung, Dương Chi Cẩn đã sắp xếp, trong nhà còn ai.
“Nhà nhưng phủ Bác Dương Hầu thì lắm, trưởng công chúa bắt Bác Dương Hầu và Lưu tiểu thư, chắc là để uy hiếp đại thiếu gia.”
Đông Thanh với vẻ mặt kỳ lạ.
Tim đập thình thịch, một ý nghĩ vô lý và dấu hiệu báo bỗng nảy .
Dương Chi Cẩn đến thăm , đón về, nhắc gì đến tương lai của chúng nữa, là… đang bảo vệ ?
Hắn đã dự đoán đêm nay?
Nghĩ xong, gạt bỏ ý nghĩ đó.
16
Đêm đó trôi qua trong lo lắng sợ hãi.
Ta lo cho Dương Chi Cẩn, sợ và thái tử thắng trưởng công chúa, lo trưởng công chúa giết quá nhiều vô tội, thậm chí còn lo cho cả gia đình phủ Bác Dương Hầu.
Lưu tiểu thư cũng khá vô tội, chỉ đính hôn thôi, đã trưởng công chúa coi như quân cờ, bắt uy hiếp Dương Chi Cẩn.
Trời cuối cùng cũng sáng, Đông Thanh ngoài một chuyến, nửa canh giờ chạy về đầy phấn khởi:
“Thắng , thái tử thắng .”
“Đại thiếu gia thì ?” Ta hỏi.
“Không , mọi đều .” Đông Thanh kích động đến nỗi mắt đỏ hoe: “Ta… chúng về nhà xem thử, lão gia và phu nhân vẫn ở nhà.”
Ta bảo họ nhanh , cũng đón Đoạn ma ma và Mạch Hối lên.
“Không biết đại thiếu gia thế nào ? Đao kiếm vô tình, huống hồ, vết thương còn lành.” Đoạn ma ma lo lắng.
Ta cũng lo, vết thương lưng còn lành, đánh chắc chắn sẽ hạn chế.
Ta ôm Mạch Hối chờ, mãi đến giờ Thân buổi chiều, đột nhiên tiếng đập cửa, mở, Dương Chi Cẩn ngã .
Ta vội ôm , sợ đến toát mồ hôi lạnh: “Dương Chi Cẩn, ngươi… ngươi thế nào?”
“Lại thương .” Dương Chi Cẩn ôm , đầu tựa vai : “Lại làm phiền ngươi .”
Ta xử lý vết thương cũ ở lưng rách cho , phát hiện cánh tay vết thương mới, yếu ớt.
“Vết thương của ngươi…” Ta cau mày.
“Sao ?” Dương Chi Cẩn khó hiểu : “Có vấn đề gì ?”
Ta , thanh kiếm đặt bàn.
“Đại thiếu gia, là đại phu.”
Hắn gật đầu: “Ta biết.”
“Ta còn học thêm pháp y… ừm… ngỗ tác nghiệm tử thi…”
Hắn vẫn hiểu.
“Vết thương của , tự rạch và khác rạch, là khác .”
Vết thương cánh tay trái của là do tự rạch.
Hắn định gì đó, xong liền vội ngậm miệng, giọng yếu vài phần:
“Tú Hà, ngươi xem thử, sốt ? Vết thương cũ ở lưng mười phần tám chín là nhiễm trùng như ngươi .”
Hắn nhắm mắt , giọng uể oải:
“Tú Hà, ngủ một lát, hai ngày hai đêm ngủ .”
Hắn thực sự ngủ .
Mệt thì đúng là mệt nhưng gian xảo cũng đúng là gian xảo.
17
Hôm nay là mùng tám tháng năm, hỏi về chuyện hôn sự của Dương Chi Cẩn nhưng Đoạn ma ma nhịn hỏi.
“Hủy .”
Giờ ăn, Dương Chi Cẩn thản nhiên .
Ta và Đoạn ma ma đều , hỏi: “Lưu tiểu thư trưởng công chúa bắt làm con tin uy hiếp ngươi, nàng thế nào? Người còn khỏe ?”
“Ngươi quan tâm quá nhiều .”
Dương Chi Cẩn hài lòng: “Ngay cả nàng ngươi cũng quan tâm ?”
“Nàng vô tội, quan tâm một chút, bình thường mà.”
“Chỉ ngươi là vô tội.” Dương Chi Cẩn gõ đầu : “Triều đại thay đổi, tất cả những tham gia , đều vô tội.”
Sau mới biết, ngày gặp Lưu tiểu thư, nữ tử khí chất cao quý ở bên cạnh nàng , chính là trưởng công chúa.
Nàng và trưởng công chúa quan hệ , là từ nhỏ đã cùng lớn lên.
Dương Chi Cẩn rõ nhưng Đoạn ma ma đã dò hỏi, Lưu tiểu thư đồng ý gả cho Dương Chi Cẩn, vì coi trọng Dương Chi Cẩn, mà là vì trưởng công chúa.
Trưởng công chúa ép cung là ý định nhất thời, nàng đã mưu tính lâu, thậm chí chuyện tiên đế lâm bệnh, nàng cũng nhúng tay .
Ta khá là bội phục trưởng công chúa, một nữ tử, ở thế giới thể làm đến mức , nhiều triều thần ủng hộ như , nàng xuất sắc.
Còn những chuyện khác, chỉ thể là thắng làm vua thua làm giặc, hoặc là vận may, hoặc là số mệnh?
“Vậy Lưu tiểu thư thì ?”
“Chết .” Dương Chi Cẩn giọng điệu bình thản : “Sau khi trưởng công chúa chết, nàng ôm thi thể của trưởng công chúa tự vẫn.”
Ta càng kinh ngạc hơn.
“Tú Hà.” Dương Chi Cẩn đưa cánh tay cho : “Vết thương của đau.”
“Đau thế nào?” Ta vội vàng xem vết thương của , mô tả một loạt đau thế thế , kết luận là thổi thổi cho .
Ta: “…”
Cuối cùng vẫn nỡ, giúp thổi thổi.
Thật là trẻ con.
18
Dương Chi Cẩn về phủ nữa.
Hắn ở đây, ở trong phòng khách, thậm chí ngay cả triều sớm cũng .
Mỗi ngày xử lý công việc triều chính buổi sáng, buổi trưa cùng Mạch Hối ngủ trưa, khi dậy thì cứ bám dính lấy Mạch Hối và , nhiều.
Ta bảo về phủ, chịu, rời xa Mạch Hối.
“Ta hai mươi mốt tuổi , chỉ một nữ nhi .” liếc một cái: “Ngươi hiểu, tâm trạng của già con.”
Ta nhịn , lâu.
Hắn hề ngượng ngùng, thản nhiên vòng quanh .
“Ngươi mở một tiệm thuốc ?”
Dương Chi Cẩn giúp sắp xếp thuốc, chuẩn làm một ít hương đuổi muỗi và thuốc viên giải nhiệt, dù cũng luôn ở trong tầm mắt , liền phân công làm việc.
“Hành nghề y cần bằng cấp ?” Ta hỏi .
“Ngươi là , những chuyện khác đều giao cho .” Hắn thản nhiên .
Ta vui vẻ hẳn lên, mở một tiệm thuốc, chỉ là chi phí quá cao, vẫn nghiêm túc nghĩ đến cách thực hiện.
“Quả nhiên, chỗ dựa khác.”
“Giờ mới biết ?” Hắn chăm chú : “Ngươi cân nhắc , nghiêm túc dựa ?”
Ta liếc một cái.
“Mấy ngày nữa phu nhân vẫn sẽ tìm cho ngươi một mối hôn sự khác, ngươi cứ ở đây dây dưa với là thế nào? Nuôi ngươi như ngoại thất ?”
Dương Chi Cẩn khựng , lẩm bẩm:
“Không ai thể quyết định chuyện hôn sự của , ngoài ngươi.”
“Cái gì?” Ta hỏi .
“Rõ ràng là ngươi chán ghét , ghét bỏ , gả cho , đừng đổ trách nhiệm cho khác.” Hắn thế mà còn ấm ức.
Ta đè tay đang sắp xếp thuốc: “Chờ một chút, rõ ràng , đổ trách nhiệm cho khác thế nào?”
“Chờ một chút.” Hắn nắm lấy tay : “Nói như , nàng đồng ý gả cho ?”
Ta ngẩn .
“Ta cưới nàng dùng kiệu tám khiêng, cưới hỏi đàng hoàng, ngoài nàng cũng cưới ai khác.” Hắn sân: “Nếu nàng thấy ở đây thoải mái, thành thân với , cũng , sẽ theo nàng cùng ở đây, coi như ở rể.
“Còn nữa, thật xin .” Hắn thở dài: “Đêm đó quá xúc động, nàng hận , thể hiểu.”
Ta , hận .
càng những lời đó của làm cho chấn động.
“Đồng ý!” Đoạn ma ma ôm Mạch Hối từ trong nhà chạy , nhanh hơn : “Tú Hà đồng ý!”
Không biết là do tiếng của Đoạn ma ma quá lớn, là trùng hợp, Mạch Hối cũng phát một tiếng đáp , xong con bé còn khúc khích.
“Nữ nhi cũng đồng ý, thiểu số phục tùng đa số.” Dương Chi Cẩn với ánh mắt rực cháy: “Tú Hà, cho một cơ hội để bù đắp cho nàng.”