Khương Thời - Chương 1
1
Chu Mẫn và mẹ ruột của con bé đầu giường , trong mắt là đắc ý thể che giấu.
“Bà phù thủy, khi bà chết , sẽ để cha mẹ kết hôn , ở nhà của bà, đánh con bà.”
Tôi giường, con ngươi mở to, thở .
Tôi túm lấy góc áo của Chu Mẫn, con bé cầu xin nó gọi bác sĩ giúp .
Chu Mẫn hất tay .
Lại gần bên tai , từng chữ từng câu: “Thở thì chết .”
Tôi cố gắng giãy dụa, ấn chuông gọi bên cạnh giường.
Mỗi khi sắp chạm , Chu Mẫn dữ tợn lần lượt kéo tay của .
“Đừng nóng vội, nhanh lên, chờ bà chết sẽ giải thoát.”
“Tôi sẽ chăm sóc cho con gái của bà.”
“Hiện giờ nó đang quỳ gối trong nhà giặt quần áo cho đấy, bà cứ an tâm thoải mái .”
Nghe thấy con gái, tim của bỗng nhiên đập nhanh.
Tay nắm chặt lấy mép giường, mãi đến khi nuốt xuống một cuối cùng.
Đời , vẫn luôn đối xử với Chu Mẫn như con gái ruột.
bởi vì nguyên sinh đó của con bé hạnh phúc, nhiễm nhiều thói quen .
Với nguyên tắc chịu trách nhiệm với con bé, mỗi lần nó phạm , đều sẽ nghiêm ngặt trừng phạt.
Con bé thích trộm đồ, sẽ ép nó trả đồ xin ông chủ.
Con bé ngoài lêu lổng về nhà, sẽ ép con bé về nhà mặt bạn bè của nó.
Dần dần, Chu Mẫn càng ngày càng lời của .
Rất nhiều thói quen cũng chầm chậm sửa .
Con bé thường xuyên há miệng, ngậm miệng gọi là mẹ.
Ngay cả cha con bé cũng , Chu Mẫn tình cảm với , chỉ lời .
Không ngờ, con gái riêng cẩn thận dạy dỗ, mặt ngoài đối xử thân mật vô cùng với .
Trên thực tế đã hận chết, hận thể trơ mắt chết.
Lúc mở mắt một lần nữa, trùng sinh , về lúc và Chu Thanh Nhạc kết hôn.
Trong phòng khách vang lên tiếng con gái kêu to.
Tôi vọt tới phòng khách, chỉ thấy Chu Mẫn đang cưỡi con gái .
Con gái của năm nay mới 5 tuổi, nhỏ hơn Chu Mẫn tận 10 tuổi.
Chênh lệch hình thể của hai lớn, con gái Khả Khả đau đến nhe răng nhếch miệng.
Tôi vọt tới, đẩy Chu Mẫn , ôm lấy Khả Khả.
Con gái đột nhiên xuất hiện ôm lấy dọa giật .
Bàn tay con gái vuốt ve mặt của , nhỏ giọng hỏi: “Mẹ , mẹ thế?”
Mãi đến khi nhiệt độ cơ thể của con gái truyền tới trong lòng bàn tay , cuối cùng mới ý thức , trùng sinh thật .
Tôi dùng chóp mũi ma sát khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của con gái, tham lam cảm nhận mùi thơm con gái.
“Không gì, mẹ chỉ nhớ con thôi.”
Con gái kéo tay của , chỉ Chu Mẫn : “Mẹ, con đang chơi với chị gái, con thua.”
“Chị gái coi con là ngựa để cưỡi, còn bán con cho bọn buôn .”
Chu Mẫn mất tự nhiên một chút, một bên, cẩn thận từng li từng tí : “Mẹ, con chỉ chơi đùa, đùa giỡn với em gái thôi.”
Tôi cau mày , Chu Mẫn đời trơ mắt chết, bây giờ giả vờ dáng vẻ vô hại, kiên nhẫn.
“Hôm nay đã với cháu , cần gọi mẹ, gọi dì là .”
“Còn nữa, chơi đùa với em gái cũng nhưng đừng chơi loại trò chơi .”
“Loại lời cũng đừng , dì thích .”
Chu Mẫn cúi đầu nhẫn nhục.
oán hận chợt lóe lên trong mắt vẫn thấy .
Con bé nhanh chóng cúi đầu xuống, níu góc áo của , nhỏ giọng đáp: “Vâng ạ, dì.”
Tôi ôm con gái trở về phòng, khi đóng chặt cửa phòng, kiên nhẫn dạy con gái.
“Bé cưng, nếu chị gái kêu con làm gì hoặc là dẫn con ngoài chơi, con nhất định sớm với mẹ, biết ?”
Con gái chớp đôi mắt to, cái hiểu cái gật đầu.
2
Tôi và Chu Thanh Nhạc quen biết trong công việc, lúc ly hôn hai năm, đã ly hôn ba năm.
Chu Thanh Nhạc gặp đã thấy thân quen, lần đầu gặp mặt đã bắt đầu hỏi han ân cần với .
Lúc Khả Khả của còn nhỏ, bình thường bề bộn nhiều việc, bỏ bê chăm sóc con gái.
Có lần Khả Khả sốt cao trong lớp buổi sáng, giáo viên gọi cho mười cuộc điện thoại cũng ai .
Không cách nào, giáo viên gọi điện thoại đến công ty .
lúc Chu Thanh Nhạc tới công ty của chúng làm việc, trong lúc vô tình cú điện thoại , đó vội vã chạy tới nhà trẻ, đón con gái của bệnh viện.
Đến khi chạy tới bệnh viện, Chu Thanh Nhạc yên lòng, ở với chúng cả đêm ở bệnh viện.
Từ ngày đó, thời gian dần dần cũng bài xích nữa.
Lúc bận rộn, chủ động đưa đón Khả Khả giúp , mang đồ ăn tự nấu cho chúng .
Tôi chủ động thẳng thắn bởi vì chồng vượt quá giới hạn dẫn đến ly hôn.
Chu Thanh Nhạc cũng và vợ ly hôn là bởi vì tính cách hợp.
Sau khi quen biết một năm, chúng kết hôn, dẫn theo con gái Chu Mẫn, dẫn theo Khả Khả, hợp thành một nhà bốn .
Chu Thanh Nhạc từ nhỏ khi con gái còn nhỏ đã ít khi ở bên, bỏ bê quản giáo Chu Mẫn.
Tạo thành tính cách ngang bướng, ích kỷ của con bé, mong đừng so đo với con bé.
Trước , thề son sắt cam đoan với , nhất định sẽ đối xử với Chu Mẫn như con gái ruột.
Không ngờ, đời xem con bé như con gái ruột, con bé coi là mẹ ghẻ.
3
Buổi tối, đang tăng ca trong thư phòng, Chu Thanh Nhạc gõ cửa .
Anh pha cho một ly cà phê, bóp vai giúp , dáng vẻ chuyện gì mà ân cần.
Tôi đóng máy tính , đối mặt với .
“Anh cái gì cứ thẳng , vợ chồng với cần che che giấu giấu.”
Chu Thanh Nhạc thở hắt một , thăm dò hỏi thăm: “Nghe , hôm nay em mắng Mẫn Mẫn?”
“Vừa lúc trở về, con bé ôm một hồi lâu.”
“Con còn nhỏ, chuyện gì thì vẫn nên lấy giáo dục làm trọng.”
Quả nhiên là bởi vì chuyện của Chu Mẫn.
Tôi nhíu mày hỏi: “Chu Mẫn với thế nào?”
Chu Thanh Nhạc thấy sắc mặt gì khác thường, bèn tiếp: “Mẫn Mẫn cũng cái gì, chỉ con bé đùa giỡn với em gái.”
“Em gái chơi trò chơi thua, em vui mắng con bé.”
Tôi đoán Chu Mẫn sẽ cáo trạng, ngờ con bé tránh nặng tìm nhẹ, miêu tả mọi chuyện thay đổi .
Ngược thành bất công.
Tôi ngẩng đầu chằm chằm, ánh mắt trong phút chốc trở nên nghiêm khắc.
“Vậy biết Chu Mẫn làm cái gì ?”
“Con bé để Khả Khả rạp mặt đất làm ngựa cưỡi, Khả Khả mới 5 tuổi thôi.”
“Chu Mẫn còn bán Khả Khả cho bọn buôn , đây là chuyện một chị gái làm với em gái ?”
Chu Thanh Nhạc chằm chằm đến run rẩy, biết đã thật sự tức giận.
Lập tức gọi Chu Mẫn tới, phê bình con bé.
Rất nhanh, Chu Mẫn thấp thỏm theo Chu Thanh Nhạc tiến .
Con bé thấy , dáng vẻ chịu ấm ức to lớn.
Con mắt đỏ rực, hẳn là đã một trận.
Chu Thanh Nhạc đẩy Chu Mẫn lên bàn sách của , nghiêm nghị hỏi: “Hôm nay rốt cuộc con chơi gì với em gái của con?”
Chu Thanh Nhạc hiếm khi chuyện lớn tiếng như với Chu Mẫn.
Chu Mẫn khẽ giật , lí nhí mấy chữ từ trong cổ họng.
“Con và em gái chơi oẳn tù tì, nào thua thì rạp mặt đất học chó sủa.”
“Còn làm ngựa cho cưỡi.”
Chu Thanh Nhạc dùng ngón tay ấn đầu Chu Mẫn: “Em gái của con mới mấy tuổi, con cưỡi em , con sợ đè em xảy chuyện ?”
“Còn con bán em gái cho bọn buôn , loại lời có thể tùy tiện ?”
Chu Mẫn sợ hãi cha con bé một chút, lắc đầu thêm gì nữa.
Tôi lên, đến mặt Chu Mẫn, ánh mắt sắc bén.
“Chu Mẫn, Khả Khả là em gái kế của cháu, dì cũng cần cầu mong cháu đối xử với con bé như em gái ruột.”
“ nếu như mọi đã ở chung một mái nhà, dì cũng sẽ cho phép cháu làm tổn thương con bé.”
“Cháu là thông minh, hẳn là có thể hiểu lời dì .”
Con bé nhanh chóng ngẩng đầu, thể tin , đó : “Cháu biết , cháu về phòng nghỉ ngơi đây.”
Sau khi Chu Mẫn , Chu Thanh Nhạc tỏ vẻ bất mãn với lời mới .
Trên khuôn mặt luôn luôn dịu dàng của cũng chút tức giận với .
“Khương Thời, chuyện đúng là Mẫn Mẫn làm đúng, cũng phê bình con bé .”
“ lời em mới cũng quá nặng , con bé cũng chỉ là đứa bé thôi mà!”
Tôi chằm chằm mắt Chu Thanh Nhạc, gằn từng chữ một: “Nếu như biết nó đã làm gì với em và Khả Khả, sẽ như .”
“Nó chính là loại xa.”
Đời , khi xảy tai nạn xe cộ, Chu Thanh Nhạc đang công tác ở nước ngoài.
Khi biết tin tức vội vàng về, đã sớm hóa thành một nắm đất vàng.
Đối với Chu Thanh Nhạc, tin tưởng, cảm thấy đáng để phó thác.
Anh thấy vẻ mặt đau khổ, trong lòng cũng vô cùng nghi hoặc: “Chu Mẫn đã làm cái gì với mẹ con em?”
Tôi bình cảm xúc, cho dù cho biết chuyện đời thì cũng sẽ tin tưởng.
Ngược sẽ cho rằng ác ý , cho nên lựa chọn tiên để việc ở trong lòng.
Tôi lắc đầu, thản nhiên : “Nói cũng sẽ tin tưởng, biết, Chu Mẫn tuyệt đối đơn thuần như thấy.”
Chu Thanh Nhạc cau mày, dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp đánh giá .
Xem vẫn tin lời .
mà , nhất định cách để Chu Mẫn lòi đuôi cáo.