Kiều Nương Gặp Tam Lang Ngốc - Chương 2
Ta và nó đối diện một lúc, nó bỗng thốt lên: “Ngươi chính là đã lừa tam thúc của ?”
Ta tưởng nó là của một trong đám văn nhân lúc nãy, chút chột , hỏi: “Ngươi là ai?”
Thằng nhóc lanh lợi đáp, trực tiếp tới ghế, đặt lên bàn một thỏi bạc: “Ta là khách của ngươi.”
Có tiền đưa đến tận cửa, nhận thì phí.
Ta hỏi thằng nhóc ăn gì.
Nó ngó nghiêng cửa một hồi lâu mới đáp: “Ta ăn giò heo pha lê.”
Ha, thằng nhóc tám phần là đến gây chuyện.
Giò heo pha lê là món cao cấp, ăn trong tửu lâu mà chạy đến quán ăn của làm gì?
Ta phất tay: “Nhỏ , ở đây món đó.”
Thằng nhóc “a” một tiếng, hỏi: “Vậy ngọc cải trắng ?”
Ta lắc đầu.
Nó mếu máo: “Thế đậu hũ ngàn lớp?”
Ta vẫn lắc đầu.
Nó thất vọng vô cùng: “Ngươi cái gì cũng biết làm, tại cứ tranh cửa tiệm với tam thúc của ?”
Ta thằng nhóc đầy khó hiểu.
Nó tức giận phồng má : “Ngươi biết tam thúc thế nào ? Ngươi biết! Ngươi hại thúc nhị thúc đánh đến suýt dậy nổi… ngươi… hu hu hu…”
Một cơn gió thổi qua, miệng thằng nhóc bịt .
Thật khéo, là quen.
Người đỏ cả tai, lắp bắp : “À… cố ý đến gây sự, chỉ là đang ngang qua với cháu , nó nhất quyết đòi tìm ngươi. Ngươi đừng nghĩ nhiều, cũng đừng đến nhị ca mách lẻo!”
Ta liếc trắng mắt, đang định phản bác thì ngoài cửa vang lên giọng của Nghiêm Tu Văn.
“Kiều nương, ngươi xem, đây là gì?”
Giọng tràn đầy phấn khích.
Ta cây trâm gỗ trong tay , tay ngứa, cuối cùng nhịn , nện thẳng mặt một cú đấm.
Nghiêm Tu Văn ngã phịch xuống đất, phun một ngụm máu, ôm miệng rên rỉ.
Tam Lang và thằng nhóc giật thốt lên: “Nữ hiệp!”
Ta để ý đến hai bọn họ, giáng thêm vài cú đấm nữa Nghiêm Tu Văn, đánh hỏi: “Ngươi lấy gan mà dám bán cửa tiệm của ? Ta đã với ngươi, cửa tiệm là giới hạn cuối cùng của . Ngươi cần tiền, sẽ nghĩ cách kiếm, nhưng ngươi bán tiệm, đó là của hồi môn mà cha để cho .”
Nghiêm Tu Văn dùng tay đỡ cú đấm, giải thích: “Kiều nương, việc gấp, là sai, ngươi đừng đánh nữa.”
Ta túm lấy , kéo hậu viện.
Tam Lang và thằng nhóc cũng tò mò theo .
Tìm dây thừng, gọi Tam Lang: “Ngươi, qua đây, giữ chặt cho !”
Tam Lang bỏ thằng nhóc xuống, chạy vội đến đè Nghiêm Tu Văn.
Hắn đè chặt đến mức Nghiêm Tu Văn ngừng la thảm thiết.
“Kiều nương, là ai? Là nhân tình của ngươi ?”
“Tốt, đã mà, bán cửa tiệm, liền xuất hiện. Hóa là do các ngươi bàn mưu với !”
Ta nhanh chóng trói chặt tay chân Nghiêm Tu Văn, đó vỗ mặt : “Nào, ngươi giải thích rõ ràng cho , vì bán cửa tiệm, vì trộm hôn thư!”
Ban đầu, Nghiêm Tu Văn kiên quyết chịu nhận.
Cho đến khi từ ngăn bí mật gầm giường lấy một cuốn Đệ tử quy.
bên trong cuốn Đệ tử quy sách dạy lễ nghĩa, mà là sổ ghi chép.
Trong sổ ghi rõ từng đồng bạc nhà đã chi cho Nghiêm Tu Văn trong suốt những năm học hành.
Nghiêm Tu Văn sổ, lẩm bẩm: “Ta bất cẩn .”
Ta đưa cuốn sổ cho xem: “Không ngươi bất cẩn, mà là biết rõ thỏ khôn ba hang. Đồ quan trọng, từng để ở một chỗ.”
“Ngươi xem đây, ngươi ở nhà suốt mười lăm năm, tổng cộng tiêu tốn một trăm năm mươi ba lượng sáu tiền và mười hai đồng. Cộng thêm bạc ngươi bán tiệm của . Tất cả những khoản tiền , ngươi đều ký tên điểm chỉ.”
Tam Lang xem khẽ , trừng mắt , vội nghiêng mặt nén .
Nghiêm Tu Văn với đôi mắt gấu trúc hỏi: “Ngươi gì?”
Ta cầm sổ nợ, kéo ngoài: “Ngươi bất nghĩa, chẳng cần nhân từ. Báo quan thôi!”
“Trước đây đã rõ với ngươi: Nếu khi ngươi đỗ đạt mà ghét bỏ , thì hãy trả bộ số bạc đã chi cho ngươi. Lúc , sẽ đốt cả sổ nợ lẫn hôn thư.”
“Ngươi hứa chắc chắn, kết quả thì ?”
“Không chỉ trộm hôn thư, ngươi còn dám bán cả khế nhà của . Vị Hà tiểu thư liệu biết bộ mặt ti tiện của ngươi ?”
Đến bước đường , Nghiêm Tu Văn vẫn cố chấp:
“Kiều nương, như ngươi nghĩ, giữa và Hà tiểu thư trong sạch.”
“Ta sắp đến châu lý học viện, bán cửa tiệm là để ngươi cùng đến học viện.”
“Ngươi đừng tin lời đồn nhảm. Ta đã hứa với Kiều thúc sẽ đối với ngươi, nhất định thất hứa.”
Ta buồn đáp , dùng hết sức kéo đến huyện nha: “Ngươi mặc kệ! Hôm nay nhất định dẫn ngươi báo quan, nếu ngươi chịu trả bạc, thì tù !”
4
Tam Lang theo chúng , dạy bảo thằng nhóc con bên cạnh: “Thấy , đây là kết cục của kẻ bội tình bạc nghĩa. Chúng tuyệt đối học theo.”
Suốt đường , Nghiêm Tu Văn luôn lấy tay áo che mặt, để ai thấy.
Đây là lần thứ hai đến huyện nha gõ trống, nên lòng đã bình tĩnh hơn nhiều.
Vừa tiếng trống, huyện lệnh liền mở công đường.
Vị huyện lệnh trẻ thấy , liền nhíu mày.
khi thấy Tam Lang phía , gương mặt lập tức trầm xuống.
Tú tài cần quỳ quan, một quỳ đất.
“Hôm nay chuyện gì?”
Huyện lệnh hỏi.
Ta dậy, lấy sổ nợ trong ngực , chỉ Nghiêm Tu Văn : “Kẻ nợ tiền trả, còn trộm khế nhà và hôn thư của !”
“Đây là sổ ghi chép các khoản đã chi cho suốt những năm qua, còn khế nhà hôm qua cũng trộm bán.”
“Người phía chính là mua khế nhà.”
Huyện lệnh hiệu cho sai dịch cầm sổ nợ trình lên.
Hắn xem một lát hỏi: “Nghiêm tú tài, lời nàng đúng ?”
Nghiêm Tu Văn chắp tay huyện lệnh, lớn tiếng kêu oan: “Bẩm đại nhân, là biểu tỷ của tiểu nhân. Khế nhà là do biểu tỷ nhờ tiểu nhân mang bán. Còn về hôn thư mà biểu tỷ nhắc tới, đó là nàng cố ý bày mưu hãm hại tiểu nhân.”
Hắn vô cùng hùng hồn.
Ta tức đến nghẹn lòng, thì trộm hôn thư để những lời .
Không hôn thư, đành câm lặng cúi đầu, cách nào phản bác.
Huyện lệnh “ồ” một tiếng, Nghiêm Tu Văn tiếp tục: “Ta đúng là lớn lên trong nhà biểu tỷ, nàng còn ghi số bạc chi cho , chỉ để ngày báo đáp. biểu tỷ ý đồ trong sạch, dùng bạc ép ở rể nhà nàng.”
“Ta đường đường là một tú tài, thể ở rể? Tự nhiên thể đáp ứng.”
“Biểu tỷ thấy từ chối, liền cấu kết với khác, lập mưu hủy hoại danh tiếng của .”
“Đại nhân, tiểu nhân thật sự oan.”
“Bạc sẽ trả, nhưng một nữ tử tâm địa độc ác như biểu tỷ, tiểu nhân dám cưới.”
Ta siết chặt tay thành nắm đấm, nhưng cảnh cho phép động thủ với .
Huyện lệnh vỗ bàn quát: “Nói miệng bằng chứng, ngươi chứng cứ ?”
Nghiêm Tu Văn chỉ Tam Lang phía chúng : “Kẻ chính là chứng nhân, cũng là gian phu của biểu tỷ . Hai họ cấu kết lập mưu hãm hại .”
Huyện lệnh đập bàn lần nữa: “Bản quan biết là gian phu của biểu tỷ ngươi?”
Nghiêm Tu Văn chính khí đầy : “Đại nhân thể biết ? Hai họ…”
Chưa đợi huyện lệnh lên tiếng, Tam Lang phía đã giận dữ nhảy dựng lên:
“Ngươi bậy! Ta hôm nay đến đây để làm chứng, để ngươi đùa giỡn!”
“Đừng phá hoại danh tiếng của ! Ta thích ai cũng bao giờ thích dữ dằn như nàng … A…”
Hắn còn hết, đã huyện lệnh ném thẳng kinh đường mộc .
Huyện lệnh quát: “Tam Lang, nặng lời với nữ tử! Người , Nghiêm tú tài nợ bạc trả, trộm tiền tài khác, tống đại lao, đợi ngày thẩm tra !”
Nghiêm Tu Văn phục, gân cổ cãi: “Ta dối, thật sự là và biểu tỷ của cấu kết!”
Huyện lệnh lạnh một tiếng: “Bản quan và ruột mới đến đây đầy một tháng, bản quan biết trong lòng?”
Huyện lệnh dứt lời, Nghiêm Tu Văn lập tức câm nín, ủ rũ cúi đầu.
Khi hai sai dịch chuẩn áp giải , một giọng nữ trong trẻo vang lên: “Khoan đã.”
Mọi ánh mắt trong sảnh đều đổ dồn về phía lên tiếng.
Theo hướng giọng , một nữ tử vận váy dài màu vàng nhạt bước .
Nàng liếc mắt Nghiêm Tu Văn đang đánh đến bầm dập, ánh mắt đầy thương xót: “Tu Văn ca ca, ả đàn bà chanh chua dám đánh ?”
Nghiêm Tu Văn hổ cúi đầu.
Nữ tử sang , : “Ngươi là Kiều nương? Biểu tỷ của Tu Văn ca ca? Không chỉ là chút bạc thối ? Ta thay Tu Văn ca ca trả.”
Nói , nàng rút từ tay áo hai tờ ngân phiếu mỗi tờ một trăm lượng đưa cho .
Ta nhận, huyện lệnh liền bảo sai dịch mang đến trình lên.
Nữ tử áo vàng hành lễ với huyện lệnh: “Đại nhân, số bạc thừa coi như tiền lãi của Tu Văn ca ca.”
Huyện lệnh đáp: “Tính cả cửa tiệm, vẫn thiếu.”
Nữ tử áo vàng “a” một tiếng, rút thêm một tờ ngân phiếu năm mươi lượng.
“Như đã đủ ?”
Nghiêm Tu Văn ngẩng đầu, nữ tử áo vàng: “Hà tiểu thư, Nghiêm mỗ cảm thấy hổ, nàng như …”
Hà tiểu thư hờn dỗi : “Tu Văn ca ca, giữa và , vốn chẳng cần phân biệt và ngươi.”
Huyện lệnh khẽ ho một tiếng: “Đủ .”
Hà tiểu thư hừ lạnh một tiếng, khinh khỉnh : “Đã đủ , hãy tính toán thương tích Tu Văn ca ca.”
Ta còn kịp gì, Nghiêm Tu Văn đã kéo tay áo của Hà tiểu thư, : “Biểu tỷ chỉ nhất thời kích động, trách nàng .”
Hà tiểu thư dịu dàng bảo : “Tu Văn ca ca, lúc nào cũng quá bao dung, tha thứ cho nàng, nhưng nàng đã bao giờ tha cho ?”
Ta nhạt: “Được, thì tính toán .”
Nghiêm Tu Văn vội lắc đầu: “Biểu tỷ, hà tất làm ? Giữa hai , vốn thể thành thân. Hôm nay biểu tỷ đánh một trận, chỉ cần hết giận là . Từ nay, chúng còn quan hệ gì nữa.”
Ta thầm nhổ nước bọt trong lòng.