Kỹ nữ Trường Lạc Phường - Chương 5: Ngoại Truyện - Mộ Sinh
Mộ Sinh từng nghĩ, cuối cùng Triệu Vân Nô mềm lòng.
Hắn nghĩ rằng trái tim nàng đã sớm trở nên cứng rắn, nhưng khi tỉnh , thấy nước mắt khóe mắt nàng, cùng câu : “Ở bên ! Ta sợ!”
“Sợ gì? Triệu Vân Nô cũng biết sợ ?”
Về , hiểu rằng, nàng sợ cô độc.
Trên đời , ai hiểu nàng hơn .
Lần đầu tiên gặp nàng ở Trường Lạc Phường, là khi nàng tự bán thân.
Lúc đó nàng gầy đến còn hình dáng, nhưng đôi mắt hồ ly sáng ngời đến kinh .
Ngay cả dù đã tiến cung nhiều năm, khi chịu nổi, đều nghĩ đến ánh mắt đầy sức sống .
Lão tú bà ban đầu chỉ trúng khuôn mặt nàng, định để nàng học vài ngày bắt đầu tiếp khách.
khi thấy đôi mắt , lòng chợt động.
Hắn thuyết phục lão tú bà, bằng dạy nàng vài kỹ năng, sẽ bán giá cao hơn.
Kỹ nữ, sớm muộn gì cũng bán thân.
cô bé mới mười ba, thân hình nảy nở, gặp vài kẻ độc ác, sợ rằng sống nổi vài năm.
Hắn biết việc làm là , dù sống thêm một ngày là thêm một ngày đau khổ.
May mắn thay, Triệu Vân Nô để thất vọng, nàng trở thành cô nương siêng năng nhất ở Trường Lạc Phường.
Hắn từng hỏi nàng vì .
Nàng chỉ điềm nhiên đáp: “Dẫu làm kỹ nữ, cũng làm giá trị nhất.”
những điều nàng khiến kinh ngạc chỉ dừng ở đó.
Năm Triệu Vân Nô mười lăm tuổi, tặng nàng một cây trâm ngọc bích.
Nàng cài trâm lên tóc, hỏi : “Mộ Sinh, ?”
Nụ rạng rỡ khuôn mặt thiếu nữ thoáng làm ngẩn ngơ. nghĩ đến cảnh hiện tại của họ, lòng trào lên một nỗi chua xót khó tả.
Hắn cúi mắt, mang theo một nụ đắng chát mà đáp: “Đẹp lắm!”
“Vậy ngươi ?” Nàng bất ngờ ghé sát tai , thốt những lời như .
Ban đầu, chỉ nghĩ nàng đang đùa cợt, mấy để tâm.
nàng càng ngày càng táo bạo, thậm chí còn dám bỏ thuốc.
Hắn cố gắng kiềm chế, đẩy nàng , nhưng nàng một cách chút e dè: “Ta cảm thấy bọn họ ai sánh với ngươi.
“Bọn họ bỏ tiền để mua lần đầu tiên của , cớ gì thật sự dâng hiến cho bọn họ? Nếu lần đầu thuộc về ngươi, ít nhất cũng thấy thiệt thòi.”
Hắn là con trai của một kỹ nữ, những nữ tử ở đây tuy thích vẻ ngoài của , nhưng một ai coi trọng .
Thế nhưng Triệu Vân Nô thì khác, nàng : “Chúng cao quý hơn bọn họ nhiều.”
Chỉ những ngày kề cận bên nàng, mới cảm thấy thực sự đang sống.
Sau , cha từng gặp mặt liên lụy, trở thành một thái giám. Lúc định buông bỏ tất cả, ký ức về câu của Triệu Vân Nô luôn hiện lên: “Cớ gì chúng thấp hèn hơn bọn họ?”
Thế nên từng bước leo lên, bàn tay nhuốm đầy máu tanh. Đến khi trở thành đại thái giám, vạn , tin Triệu Vân Nô đã chết.
Khi biết nàng chết thay cho Tạ Tri Cẩm, thể kiềm chế nổi, tìm mọi cách để điều đến phủ Thất Vương. Dù thể gặp Triệu Vân Nô, cũng sẽ tìm cơ hội giết Tạ Tri Cẩm.
Sau , khi Triệu Vân Nô rằng nàng từng ngoái đầu , càng hiểu rõ, nàng chính là một phiên bản khác của đời .
Những như họ, chỉ thể tiến về phía , ngoảnh đầu chính là vạn kiếp bất phục.
Những năm theo nàng, đã sớm chuẩn tâm lý để chết vì nàng.
Dù , cũng từng chứng kiến sự giả dối, nhẫn tâm của nàng.
Khi Mạnh Du Bạch chết, nàng bình thản như .
Khi , vui mừng, nghĩ rằng quả nhiên nàng thích bọn họ, tất cả chỉ là lợi dụng.
cảm thấy chua xót, bởi biết hôm nay của Mạnh Du Bạch chính là ngày mai của .
Vì thế, khi nàng hỏi , chỉ cam tâm tình nguyện đáp: “Nếu bệ hạ lên trời cao, thì sẽ là thang cho bệ hạ.”
Thang đã dùng xong, thì nên bỏ .
ai ngờ , nàng mềm lòng.
Đến khi thánh chỉ ban , khóe mắt bỗng đỏ hoe.
Nàng hiểu. Nàng đều hiểu.
Triệu Vân Nô của xứng đáng tất cả những điều nhất đời .
Hết.