Liên Hoa - Chương 13
47.
Vầng trăng nhuốm máu lơ lửng nơi chân trời.
Ta thấy nhiều .
Ta thấy Triển Minh Nguyệt đang chém giết giữa chiến trường, nàng nắm chặt hai cây trường thương—một cây là di vật mẫu thân để , cây chính là của Quý phi.
Ô Kim Hổ Đầu Thương, ánh lên hào quang chói lọi.
Ta thấy Tạ Như Thục phun một ngụm máu, ngã quỵ đài quan tinh, mưa lớn như trút nước, nước sông đào dâng lên cuồn cuộn, xô đẩy đám quân Khương đang vượt sông tan tác tán loạn, chặt đứt tiến trình và đường lui của chúng.
Ta thấy Lý Cửu Nương vung lên đại đao, đặc sản rừng núi ở Lâm An quả thật ngon miệng, nàng ăn cho thân hình cao lớn, mạnh mẽ, từng là tiểu cô nương nhỏ bé, giờ đây trông như thể đánh gục ba tên Khương binh một lúc.
Ta bản thân .
Ta thể làm gì? Tống Phi, ngươi thể làm gì đây?
Vận mệnh hồng nhan họa thủy, ngoài việc quyến rũ từng nam nhân một, ngươi còn thể làm gì nữa?
Đột nhiên, đã hiểu.
Ta xoay , lao xuống khỏi tường thành, cưỡi lên một con tuấn mã, thẳng tiến về nội cung.
Tội ác thiên cổ, là mê hoặc quân vương.
Mà là thí quân.
Gió lướt qua từng sợi tóc , bức tường son đỏ rực hiện mắt.
Tĩnh lặng quá đỗi.
Cung điện mới ngập trong lửa khói khi nãy, giờ đây đã rơi tĩnh mịch.
Điều đồng nghĩa với việc, cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, đã phân thắng bại.
Bốn bề là thi thể chất thành đống, đạp lên núi xương biển máu, bước từng bước tiến Kim Loan Điện.
Tiêu Kỳ Bạch chống đầu, ngai rồng.
Nghe tiếng động, mệt mỏi mở mắt .
Và ngay khoảnh khắc trông thấy , ánh mắt ngập tràn vui mừng.
Hắn dậy, vươn tay về phía : “A Phi——”
những lời đó, kịp thốt nữa.
Bởi vì đã thấy, giương dây cung, mũi tên nhọn chĩa thẳng .
“A Phi…”
Ta nhắm nghiền mắt .
Tựa hồ như về nhiều năm .
Tiêu Kỳ Bạch lưng , nắm lấy tay , dạy cách giương cung bắn tên.
Ta ôm trong lòng, trái tim đập thình thịch, chan chứa cảm giác rung động.
Hắn tựa như biết, chỉ mỉm dạy ngắm thẳng hồng tâm: “Này, ai bắt nạt nàng, nàng cứ—— buông tay, vút!”
Buông tay.
Mũi tên bay vụt , xuyên thẳng ngực Tiêu Kỳ Bạch.
Hắn ngã xuống khỏi ngai vàng, đổ rạp mặt đất, vẫn thể tin nổi mà ngước mắt .
“A Phi.”
Hắn lê lết bò về phía .
Trên thân mang bao nhiêu vết thương, ngoài mũi tên nơi ngực, cánh tay và đôi chân cũng đang rỉ máu ngừng.
Thế nhưng, vẫn chậm rãi, dường như cam lòng, từng chút từng chút một, bò về phía .
Khi cách chỉ còn vài bước chân, vươn tay, níu lấy vạt áo của .
cuối cùng vẫn thiếu một chút, chỉ thiếu một chút nữa thôi.
Chỉ cần chịu bước lên một bước, sẽ thể chạm tới .
chỉ đó, lặng lẽ và bất động.
“Điện hạ.” Ta cúi xuống, thẳng mắt Tiêu Kỳ Bạch.
“Ngài từng , sẽ đưa về Giang Lăng. Hai , một con chó, và gốc hải đường trong viện nhỏ.”
“ Giang Lăng giờ đây đã Khương Nhung chiếm mất , ngài còn thể đưa … về đây?”
Khoảnh khắc , ánh sáng cuối cùng trong mắt Tiêu Kỳ Bạch rốt cuộc cũng lụi tàn.
Hắn gục ngã mặt đất, thở dần tắt.
Máu từ lồng ngực trào , một gói giấy dầu nhuốm đỏ rơi theo.
Ta cúi nhặt lên, mở xem.
Bên trong là một gói bánh hoa đào đã nát vụn.
Máu nhuộm đỏ y phục của và , đỏ rực cả một mảng.
Trong cơn mê man, như trở về đêm thất tịch năm mười lăm tuổi, nắm lấy tay trong sân nhỏ, xác pháo đỏ rực vương chúng .
“Nhìn hai mặc một thân đỏ thế , chẳng giống như đang bái đường thành thân ?”
Ta đặt gói bánh hoa đào bên cạnh .
Một giọt lệ rơi xuống.
Tất nhiên, cũng chỉ là một giọt lệ mà thôi.
“Phản tặc đã chết, chư quân hãy dốc sức giết địch——”
- Sử thư
Năm Càn Nguyên hai mươi tám, đêm.
Tứ hoàng tử Tiêu Kỳ Bạch câu kết với Khương Nhung, nội ứng ngoại hợp, thẳng tiến kinh thành.
Tiêu Kỳ Bạch tư thông với ngoại địch, bí mật đưa tin, đường kinh ám sát Ngụy Vương, nổi loạn trong nội cung giết chết Triệu Vương, suýt nữa chôn vùi cả giang sơn xã tắc.
Đêm đó, Quý phi vì nước hy sinh, Liên Hoa quân tử thủ cổng thành.
Nghi phi trong hậu cung tiên đế trở về cung, thích sát nghịch vương Tiêu Kỳ Bạch.
Thi thể của Tiêu Kỳ Bạch đẩy lên tường thành, Nghi phi cao giọng hô to: “Gian tặc đã chết!”
Trong khoảnh khắc , quân thủ thành vốn chịu ảnh hưởng bởi nội đấu liền định quân tâm, sĩ khí đại chấn.
Khương Nhung mất nội ứng, trận thế rối loạn.
Nước sông dâng cao, cắt đứt lương thảo vận chuyển, ham chiến chỉ khiến Khương Nhung thêm bất lợi.
Vua Khương Nhung quyết định rút quân.
Cùng rời với , còn Lục hoàng tử Địch An của Khương Nhung.
Hắn từng ẩn náu trong kinh thành suốt mười hai năm, thân phận Lục Tiến An, trở thành quyền thái giám đầu triều đình.
Trước khi rời , Lục Tiến An sai khắp nơi dò hỏi: “Nghi phi hiện đang ở ?”
Hoàng đế xong, vẻ mặt chẳng mấy vui vẻ:
“Nàng , kẻ từng tiên đoán là hồng nhan họa thủy, cứ thế biến mất giữa loạn quân ư?”
……
Về , Tề Vương, Khánh Vương lần lượt tới kinh thành.
Thế gia tranh đấu, việc việc nọ, tạm nhắc tới.
Cuối cùng, trưởng tử Tề Vương đăng cơ, vì thân thể ốm yếu, hai năm liền nhường ngôi cho Hoàng Thái Nữ.
Chính là Vinh Nghi Quận chúa năm nào.
Sau khi Nữ đế đăng cơ, phong Tạ Như Thục làm Quốc sư, Triển Minh Nguyệt làm Trấn Bắc tướng quân, Lý Cửu Nương làm Thái phó.
Lý Cửu Nương vốn thích săn bắn, bốn thường tụ họp tại trường săn mùa thu, thưởng thức món thỏ nướng của nàng.
Nữ đế hỏi Lý Cửu Nương: “Ngày đó cứu trẫm từ miệng sói , ngươi đúng ?”
Lý Cửu Nương dâng đùi thỏ lên: “Bệ hạ minh.”
Nữ đế thở dài: “Không biết giờ nàng đang ở phương nào.”
49.
Chớ hỏi về phương nào.
Khi ăn vải, sẽ tới Lĩnh Nam.
Khi thuyền mui đen, sẽ đến Giang Nam.
Dĩ nhiên, nơi tới nhất, là Giang Lăng khi Khương Nhung đánh lui.
Lần , còn là tiểu đào kép vướng bận vì tình nữa.
Ta chỉ là chính mà thôi.
Lê viên nhạc nổi, tô điểm phấn son lên sân khấu, bi hoan ly hợp, đều trong vở diễn.
Hôm nay hát khúc kể chuyện gì đây?
Kể rằng những năm Càn Nguyên, Quốc sư đã từng hồ sen mà tiên đoán…
[HẾT]