Livestream Giám Định Đồ Cổ 2 - Chương 2
5.
【Hể— Nghe cũng đúng, là Tôn Khả Khả mới là khứa xạo?】
【Lầu chi nữa mà hãy kỹ giày , thật sự bên giày một lớp nhờn dính đấy, nên theo phe Mộ Dung Nguyệt đây.】
【Giả vờ cả đấy các bác ơi, mấy đưa một phút ba trăm chữ cho các bác xem. Mộ Dung Nguyệt vạch trần liền bậy bạ, còn mua nhiều thuỷ quân để tẩy trắng, đúng là một trò hề mà.】
【Ông mới là thuỷ quân, cũng tin Mộ Dung Nguyệt. Tôn Khả Khả đó là chị dâu của cô , chẳng lẽ chị dâu cô là xác ướp ?】
【Vậy xác ướp cũng là cương thi như bì thi hả? Mẹ yêu—— Mau đến đây—— Ôm con !】
Khu bình luận bắt đầu spam Nam Mô A Di Đà Phật, cờ đỏ năm , bất lực phì .
“Điều đó xảy , cương thi bình thường đều hình thành trong môi trường khô ráo, còn xác ướp bảo quản nên sẽ thể thi biến .”
“Tôn Khả Khả, cô nhanh chân đem thứ đó giao nộp lên đồn công an .”
Phần lớn xem đều tin tưởng làm Tôn Khả Khả tức lật bàn.
“Quái gì ! Mấy cũng đừng để Mộ Dung Nguyệt chứ, từ cấp ba cô đã hươu vượn , đến tận giờ tật vẫn mãi đổi.”
“Hôm nay kết nối với cô là vạch trần bộ mặt thật của cô !”
Tôn Khả Khả dậy vẫy vẫy tay với ai đó.
“Chị dâu mau qua đây !”
Camera đổi hướng, đó hình ảnh một cô gái trẻ mặc sườn xám xuất hiện, khuôn mặt trái xoan, chân mày lá liễu, đúng chuẩn tiểu thư đài các.
“Đây là chị dâu Liễu Oanh của , chị như thì thể là xác ướp chứ!”
Tôn Khả Khả kéo chị xuống, xong đặt đôi giày thêu ống kính.
“Chị mau cho bọn họ biết đây là giày của ai .”
Trong quán cà phê sáng sủa, Liễu Oánh tự nhiên phóng khoáng xuống ghế sô pha chào hỏi mọi , ánh đèn vàng cam hắt lên cô một tầng sáng, lộ vẻ dịu dàng mềm mại, còn lời nào cũng đã khiến khác tin ba phần.
Liễu Oanh che miệng, ngượng ngùng .
“Đây là tự tay thêu.”
【A—— Chị gái tính thật đó, chị ơi cọ cọ.】
【Người cũng chứng minh , Mộ Dung Nguyệt xem cô còn giải thích thế nào!】
【 , nhầm thì nhầm thôi, chuyên gia giám định đồ cổ sai sót cũng là điều bình thường, huống chi còn cách một cái màn hình, sai thì nhận, gì to tát .】
【Chưa chắc . Có lẽ chị gái đó chung một giuộc với Tôn Khả Khả, chị gì mấy cũng tin, lỡ Mộ Dung Nguyệt lầm thì ?】
【Thuỷ quân stop dùm cái! Người đưa chứng cứ rành rành còn trợn mắt dối nữa hả?】
6.
Khu bình luận ầm ĩ, đông đảo mọi đều tin lời Tôn Khả Khả khiến cô dạt dào đắc ý hếch cằm.
“Mộ Dung Nguyệt, cô thật chất biết giám định đồ cổ, chuyện mấy hôm cũng là tạo độ hot đúng ?”
“Cũng nhờ nó mà theo dõi lên tận cả triệu, cũng tài lắm đó nha!”
Tôn Khả Khả lượng xem livestream, chằm chằm với ánh mắt ghen ghét đố kỵ.
“Tôi biết chắc chắn cô sẽ nhận, nên lần khiến cô thua đến tâm phục khẩu phục!”
Tôn Khả Khả lên hướng camera qua phía cửa sổ sát đất, lúc mới phát hiện nơi là quán cà phê gần nhà . Tô Khả Khả giới thiệu dẫn theo chị dâu cô về phía nhà .
“Chào mọi , tên Tôn Khả Khả, mọi thể đến xem trang cá nhân của , mỗi tối tám giờ đều phát livestream đó.”
【Làm làm mẩy nửa ngày thì là đến cọ nhiệt đó hả?】
【 đó, Mộ Dung Nguyệt tự lăng xê, chẳng cô với chị dâu cô cũng đang cọ ?】
【Đây là ghen ăn tức ở bởi vì hot hơn đó!】
Tôn Khả Khả liếc khu bình luận, che miệng .
“Tôi giống quỷ nghèo Mộ Dung Nguyệt, còn cần dựa cái loại lăng xê để kiếm tiền với tăng độ nổi tiếng chắc.”
“Những theo dõi đều biết tính cách chính là như , khác giở trò bịp bợm . Nếu chị dâu giày là của chị thêu thì chắc chắn chúng chứng cứ thể chứng minh .”
Nói xong, bước chân Tôn Khả Khả dừng một sân một căn nhà xưa cũ, dùng sức gõ cửa.
“Mộ Dung Nguyệt mở cửa!”
Cửa sắt rung lắc dữ dội, lớp sơn mài đỏ đó lả tả rơi xuống.
Ông nội đang ghế tựa giật phắn.
“Cảnh sát tới! Vọt lẹ!”
Vừa hét chạy đến chỗ góc nhà ôm một đống ấm sành bình hoa, vội ném điện thoại sang một bên, chạy từ trong phòng .
“Ông đang hoảng gì ?”
“Đây đều là đồ ông mua về từ chợ đồ cổ, chạy gì mà chạy chứ?”
“Ừ he.”
Ông nội vỗ ngực.
“Mắc bệnh nghề nghiệp thôi, đứa mắc dịch nào ban đêm đập cửa, hù ch.ết ông già .”
Ngoài cửa truyền đến giọng chóe chóe của Tôn Khả Khả.
“Mộ Dung Nguyệt mau mở cửa ! Không dám đối chất với , sợ lộ tẩy chứ gì!”
7.
Tôi nhức đầu liếc cửa sắt, thật sự chẳng mở chút nào.
Tôn Khả Khả tật đó là bao giờ tôn trọng quyền riêng tư của khác. May mắn nhà chúng trong nội ô thành phố, cửa rào mỗi nhà đều giống , cô biết số nhà nên chắc hẳn vẫn biết cụ thể vị trí nhà .
“Là bạn học cũ năm cấp ba của con, đưa đồ vật bảo con giám định, xong tin con, đòi đến đây đối chất, thật là phiền ch.ết.”
Ông nội một cái.
“Cũng bình thường thôi, bạn của con chắc mới ngành đúng ? Tay non thường tự tin mù quáng đối với đồ vật của bản thân , dù cơ quan cấp giấy giám định nhưng vẫn một hai tin.”
“Không , món đó là thật ạ. Nó là giày lụa hợp sắc thêu mây từ đầu thời nhà Minh bảo quản , nhưng cô khăng khăng nó là giả.”
“Cái gì? Giày mây lụa hợp sắc từ đầu nhà Minh mà vẫn còn á?”
Hai mắt ông sáng như ánh đèn pha, chạy qua mở cửa rào.
Tôn Khả Khả với chị dâu cô cửa, một tay cầm điện thoại livestream, tay lục lọi từ trong túi lấy đôi giày thêu.
“Cuối cùng cô cũng chịu mở cửa.”
“Xem như nể tình bạn học cũ, cho cô thêm một cơ hội. Cô lần nữa xem đôi giày đời nhà Minh ?”
Dưới ánh đèn mờ ảo, đôi giày tay cô gần như tỏa ánh sáng kỳ dị.
Ông nội thoáng qua, liền vỗ tay ha hả.
“Này nhãi con, bản lĩnh của con chó gặm hết hả, loại giày nhiều màu còn đời nhà Minh, ở thời bây giờ còn đáng tin hơn!”
Ông nắc nẻ, khu bình luận tiếp tục rần rần.
【Đây là ông nội đã từng tù của chủ phòng ? Nhìn hiền từ như , giống chút nào.】
【Ông cũng biết giám định? Cười ch.ết mất thôi, trực tiếp đem mặt mũi cháu gái quăng xuống đất hết .】
【 đó nhóm thuỷ quân , bây giờ ông của chủ phòng mấy cũng phủ nhận kìa, mấy ngon thì tiếp tục tẩy , để xem tẩy thành cái dạng gì.】
Tôn Khả Khả sửng sốt, che miệng nghiêng ngả.
“Ha ha, vẫn là ánh mắt của ông nội Mộ Dung , đã biết.”
“Mộ Dung Nguyệt , bản lĩnh của cô chắc hẳn học từ ông của cô , xem cô giờ còn gì để !”
Tôi bực nha.
“Trước khi thì ông kỹ thêm chút , đây làm thể là thời hiện đại , ông kỹ thuật thêu với chất liệu của nó xem!”
Tôi kéo ông nội nhà, đem đôi giày soi ánh đèn huỳnh quang.
“Mộ Dung Sơn, ông kỹ cho con!”
Tôn Khả Khả cầm di động theo livestream, để Liễu Oánh một ở cửa.
Cô đầu thoáng qua chúng , đó duỗi tay khóa cửa rào .
8.
“Hả—— ừm cái , đây là thêu bện vòng, còn cả lụa ám hoa, thể nào, thứ thể bảo quản ?”
Ông sờ sờ đôi giày thêu, cầm lấy nó đưa lên chóp mũi ngửi, đó chân mày liền nhíu .
“Thì là mùi sáp mỡ tử thi, chẳng trách !”
“Nhãi con chúc mừng con nha, là do ông nội lầm, đây xác thật là giày đầu thời nhà Minh, đồ đó! Một đôi cũng hơn hai mươi vạn.”
“Cháu là bạn học của Tiểu Nguyệt nhà ông , bằng như , ông giá hai mươi ba vạn, cháu đem đôi giày bán cho ông, thấy thế nào?”
Ông nội đôi giày mà thèm chảy nước miếng, Tôn Khả Khả tức đến mức chân mày lá liễu dựng ngược lên, giơ tay giật đôi giày, trợn mắt :
“Giả bộ cái gì! Vừa còn cái là đồ giả, bây giờ đổi miệng, ông cháu các định hợp lừa gạt khác đúng ?”
“Khó trách Mộ Dung Nguyệt từ hồi cấp ba đã thích gạt , là học từ ông!”
Dưới khu bình luận.