Mẹ Chồng Cực Phẩm - Chương 1
1.
Kỳ thi nghiệp trung học kết thúc, và bạn trai du lịch nghiệp.
Mẹ gọi điện thoại tới: “Tống Giản, con và Hạ Hạ nhận thư thông báo trúng tuyển ?”
Bạn trai trả lời một đằng: “Mẹ, con kết hôn với Hạ Hạ.”
Tôi: “???”
Mẹ : “Sao???”
Mọi chuyện đến đột ngột như .
Ngoại trừ hoa tươi, nhẫn kim cương, cầu hôn tại bờ biển lãng mạn, Tống Giản đã sớm an bài đội nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, còn đội ngũ chuyên môn thiết kế năm chiếc váy cưới cho .
Trong đó một bộ đã để ý từ , váy cưới tơ tằm thêu đầy ngọc trai hoa cỏ, mất hơn 1.000 giờ để thành.
Tuy nhiên, đó chỉ là những gì gửi cho để chụp ảnh cưới.
“Hạ Hạ, cho dù là cái gì chỉ cần em thích, đều sẽ cố gắng cho em thứ nhất, sẽ mãi yêu thương em!”
Vẻ mặt Tống Giản chân thành tha thiết, trong mắt tràn đầy tình yêu.
Tôi cảm động , đỏ mặt gật đầu.
Tôi nhanh chóng thay xong áo khoác, trong ánh mắt cực kỳ hâm mô của đội nhiếp ảnh gia và qua đường ăn dưa, nắm tay Tống giản bày tư thế ngọt ngào bờ cát, nụ hạnh phúc tràn đầy mặt chúng .
Chỉ là, nhiếp ảnh gia còn kịp ấn nút chụp, đã bất ngờ đẩy mạnh xuống biển!
2.
“Hạ Hạ!”
Tống Giản cách xa sửng sốt, ném hoa tươi trong tay nhanh chóng xông tới đỡ dậy.
Tôi sặc nước biển, chật vật trong lòng Tống Giản.
Xung quanh rơi một yên tĩnh.
Khương Yên vẻ mặt vô tội ở bờ biển:
“Hạ Hạ, thật xin , chị chỉ cho em một niềm vui bất ngờ.”
“Không cố ý? Khương Yên chị tin ?”
Quần áo ướt sũng nước dính sát , ánh trăng lộ đường cong rõ ràng thể thấy , hổ phủ chiếc khăn nhiếp ảnh gia đưa tới, trừng mắt khuôn mặt tươi nhịn của Khương Yên:
“Có bệnh thì ở nhà uống thuốc ?”
Cô là con gái của , ỷ việc mẹ ruột m.ất sớm bà con dòng họ thương hại, rõ ràng chỉ lớn hơn hai tuổi nhưng từ nhỏ đến lớn đều khi dễ .
Cái gì cũng so sánh với , cái gì cũng tranh giành với , cái gì cũng nhường nhịn cô .
Thậm chí mỗi khi ở thời khắc quan trọng trong cuộc đời , cô đều làm chút gì đó khiến hổ.
Thế nhưng cha mẹ của cũng đã m.ất, cần quan tâm nhất rõ ràng là .
Thậm chí còn biết cô thích Tống Giản, nhường cho cô .
Có lẽ do ông ngoại của luôn trọng nam khinh nữ đặc biệt thiên vị cha cô , nên cũng luôn thiên vị cả cô khiến cô cảm thấy cướp đồ của quá dễ dàng, nhưng cô biết Tống Giản là một yêu đương điên cuồng.
Giờ phút liền trầm mặt, sát ý trong mắt hiện .
Gió biển thổi qua, khỏi run lên .
“Hạ Hạ, em chứ, chỗ nào thoải mái ?”
Tống Giản vẻ mặt khẩn trương ôm lấy , giọng ôn nhu xen lẫn một chút lo lắng.
Tôi lắc đầu, thấy mặt về phía Khương Yên:
“Nếu vợ chuyện gì, nhất định sẽ tha cho cô!”
Khương Yên cũng biết lấy dũng khí ở còn dám tiến lên phía , ủy khuất , mở miệng liền sặc mùi trà xanh:
“Không Hạ Hạ, em hung dữ như làm gì, chị gái chỉ đùa giỡn với em thôi, em sẽ thật sự tức giận chứ!”
Nghe cô dùng ngôn ngữ trà xanh như , trong lòng nhất thời tức giận:
“Nếu thì ?”
Đang chụp ảnh cưới đẩy xuống biển, váy cưới thì ướt sũng, trang điểm cũng nhoè, chẳng lẽ còn cảm động đến rơi nước mắt với cô ?
“Chị biết chiếc váy cưới đắt như thế nào ?”
Tôi nhịn trợn trắng mắt.
Thấy vành mắt của Khương Yên đỏ lên liền đá xuống biển……
“Nói xin thì làm thành ý , chi bằng cô cũng thử chút cảm giác .”
“Dám khi dễ con dâu , coi chúng đều là vật trang trí ?”
Con dâu?
Theo giọng hùng hổ phát , và Tống Giản ngước mắt lên…..
Nhìn phụ nữ khí thế hung hăng mặt nhưng ngay cả khi đang mắng chửi cũng lộ vẻ khéo léo tao nhã, chút khiếp sợ hỏi Tống Giản:
“Đây là mẹ ?”
Anh bình tĩnh gật đầu, đó cưng chiều nhéo nhéo mặt của : “Là mẹ chúng , vợ yêu !”
Anh ôm chặt, chút ngượng ngùng.
Nhìn Khương Yên bên cạnh định lên mẹ Tống ấn trở về, cô sặc nước kêu cứu mạng.
Tôi nhịn nhỏ giọng hỏi Tống Giản:
“Dì sẽ thật sự gi.ết ch.ết cô chứ!”
Tuy rằng sảng khoái nhưng cũng gây phiền toái cho Tống Giản cùng mẹ .
Tống Giản cưng chiều vỗ vỗ đầu : “Yên tâm, mẹ chừng mực.”
Anh xong mẹ Tống đã mang theo Khương Yên nửa sống nửa chết tới mặt : “Biết sai ?”
Cô núp trong lòng Tống Giản, ngã rạp mặt đất kêu một tiếng gào lên……
Mẹ Tống Giản lạnh lùng cô , lấy khăn giấy từ trong túi xách tao nhã lau tay , mặt bà lộ vẻ : “Thế nào, cái gì?”
3.
Bỏ cô một bãi cát, Tống Giản và mẹ dìu xoay trở về khách sạn.
Mười hai giờ đêm, lúc đang ngủ tiếng chuông điện thoại làm ầm ĩ lên.
Cậu , ông bà ngoại đều đến.
Tôi mở cửa phòng, ngoài cửa ngoại trừ bọn họ còn Khương Yên ngừng.
Ông ngoại chống cây trượng nâng lên lời nào liền đánh :
“Người đàn bà chanh chua là ai?”
“Người đàn bà chanh chua gì? Ông ngoại, đó là mẹ chồng con. ”
Chúng ở một biệt thự nhỏ.
Tôi sợ đánh thức cha mẹ Tống Giản, cố chịu đau để đánh một cái.
Đẩy bọn họ khỏi cửa biệt thự.
“Cái gì mẹ chồng, mày mới bao nhiêu tuổi đã lập gia đình , mày còn biết hổ !”
Đứng ở trong sân, ông ngoại vung cây trượng lên đánh .
“Không chăm chỉ học hành, mới mười tám tuổi đã lập gia đình mày thể học chị mày ?”
“ Hạ Hạ, con đừng trách chuyện khó , đừng con còn nhỏ cho dù con lập gia đình, con cũng xem đàn bà chanh chua đánh bao nhiêu tàn nhẫn, con cũng dám gả, con ngốc ?”
“Còn mẹ chồng con, thấy bà chính là một điên!”
“Con lời , nhanh cùng thằng đó chia tay, cũng chỉ vì cho con.”
Tôi lạnh: “Các miệng mà thấy hổ , lúc năm tuổi ba mẹ tai nạn xe qua đời, sẽ cưu mang để tiếp quản tài sản của ba mẹ , nhưng , đã làm gì cho ?”
“Từ nhỏ đến lớn, những thứ ăn mặc dùng đều chỉ thể nhặt những gì Khương Yên vứt bỏ. Bảy tuổi đã bắt đầu học nấu cơm, giặt quần áo, lau nhà, rửa chén.”
“Không chỉ thế, cuối tuần còn về quê giúp ông bà ngoại trồng trọt, chăn nuôi heo. Tay lở loét ai quan tâm, lúc ốm các cũng tốn một phân tiền đưa bệnh viện.”
“Thậm chí, ngay cả học phí lên trung học của đều là tự nghỉ hè làm thêm kiếm từng đồng. Giờ còn đều là vì cho ?”
Những lời ở trong lòng đè nén đã lâu, vốn là chờ trưởng thành thể chính thức rời khỏi cái nhà mới .
hiện tại một phút cũng nhịn.
Còn bảo và Tống Giản chia tay, đó thì ?
Để giúp cho con gái bảo bối của ông thừa cơ mà nhảy ?
Nghĩ lắm! Nằm mơ !
Có lẽ là nghĩ tới tâm tình của kích động như , sửng sốt ngữ khí cũng hòa hoãn ít:
“Em họ của con dâu ba vợ cũng , nếu con thật sự kết hôn……..”
“Là năm ngoái vì đánh bạc mà từ, mới thả ?”
Tôi hừ lạnh một tiếng lui về phía vài bước, định về phòng đóng cửa.
Cậu vẻ mặt vui sướng: “ đúng đúng, chính là , con còn nhớ ?”
Rầm!
Ông còn xong, một chậu nước lạnh đã dội xuống.
Đỉnh đầu mái che nên ướt nhưng bốn đối diện , trong nháy mắt xối ướt sũng.
Gần như cùng lúc, bốn cùng hét lên.
Mẹ Tống xách thùng nước ở lầu hai, xuống với vẻ mặt vô tội:
“Xin , thấy các !”
4.
Mặc dù là mùa hè nhưng dù cũng là buổi tối, bốn bọn họ hắt nước như lạnh thấu tim, run lẩy bẩy.
“Bà bậy, lầu nhiều như bà thấy ?”
Khương Yên cả ướt đẫm, một ngày ngâm nước đến hai lần.
Cô rốt cục giả bộ nổi nữa, vô cùng phẫn nộ xông tới trong.
Tôi ở cửa còn kịp tay, phía liền vươn đến một bàn tay mạnh mẽ, đem cô đẩy trở về.
“Cút. ”
Một chữ lời ít ý nhiều, cần đầu cũng biết là Tống Giản.
Lúc mặt đã đen thui.
Mà và ông ngoại hiển nhiên cũng cứ như bỏ , nhất là ông ngoại , nổi giận dùng cây trượng gõ mặt đất:
“Tô Hạ, mày mở to mắt chó của mày cho tao xem đây là nhà ai, quả thực quá đáng, còn mẹ chồng mày tao nhổ, mày mau cút về nhà cho tao, đừng ở đây làm mất mặt hổ.”
“Người mất mặt hổ chính là ông ngoại.”
Biết trong lòng bọn họ chút tức giận, nhưng nghĩ tới tức đến như !
Vì , cũng bộc phát:
“Từ nhỏ đến lớn các chính là như , rõ ràng của nhưng các đều đổ lên đầu , lần Tống Giản cầu hôn vốn là một chuyện vui, các nhất định làm cho khó coi như !”
“Đầu tiên là Khương Yên đem đẩy trong nước, hiện tại là các đêm hôm khuya khoắt tới cửa gây sự, các đây là quấy nhiễu dân biết ?”
“Các còn dám uy hiếp báo cảnh sát, rõ ràng nên gọi cảnh sát là chúng !”
Ông ngoại đến á khẩu trả lời , đạo lý liền bắt đầu chơi :
“Cánh cứng đúng , còn qua cửa khuỷu tay đã rẽ ngoài đúng ?”