Mộng Xuân Ở Kim Lăng - Chương 1
1.
Trước lúc rời cung, đến cầu kiến Vệ Kỳ Niên.
Cứ ngỡ đợi ở ngoài một hồi lâu, nhưng ngờ chỉ chốc lát, Phúc Lai công công đã mang vẻ mặt tươi mời .
“Có chuyện gì?”
Ta cung kính quỳ xuống, trình bày ý định.
“Bệ hạ, Đông Thanh là ngày ở phủ thái tử mà ban cho thần , thần đã quen dùng, mang nàng theo.”
Cả phòng yên tĩnh, len lén ngẩng đầu, chỉ thấy sắc mặt Vệ Kỳ Niên thoáng đen .
“Ngươi , chỉ thôi ?”
??? Chẳng lẽ ? Ta đầy mặt nghi vấn.
Vệ Kỳ Niên phất tay áo, lưng . Ta quỳ thật lâu…
Đến mức đầu gối cũng bắt đầu tê dại, mới :
“Đứng lên .”
Hắn xoay , sắc mặt chút biểu cảm:
“Đông Thanh đã quen hầu hạ ngươi, cứ dẫn nàng cùng.”
“Tạ ơn bệ hạ!”
Tô Nhuyễn cúi đầu cảm tạ liên tục rời khỏi. Vệ Kỳ Niên trong lòng dấy lên cảm giác mấy dễ chịu.
Dẫu cũng là nữ nhân mà từng thích thuở niên thiếu, nếu vì nàng quá mức kiêu ngạo, thường ức hiếp Quân Mai, cũng sẽ nỡ lòng đuổi nàng khỏi cung.
2.
Phải , bạch nguyệt quang quả thật chút đặc quyền. Những trang viên mà Vệ Kỳ Niên phân cho đều là những nơi nhất ở ngoại ô kinh thành.
Nguyên chủ vốn là một cô nhi, cha mẹ mất sớm, từ nhỏ đã nuôi dưỡng bên cạnh Thái hậu. Thái hậu cũng đã qua đời hai năm , từ đó Tô Nhuyễn mất chỗ dựa.
Những phi tần khác hầu hết đều trở về gia đình của , chỉ mang theo hành lý rời cung trong đêm, đến trang viên ở vùng ngoại ô.
Đêm đó, liền dọn ở.
Đông Thanh chỉ huy đám gia nhân trong trang viên, dáng vẻ đầy khí thế.
“Mau nấu nước nóng cho nương nương, nước lấy từ suối trong ở núi. Còn các ngươi khiêng hòm thì cẩn thận một chút, bên trong những vật quý, cẩn thận đụng hỏng.”
Ta gặm dưa sách, ngón tay khẽ gõ hai cái lên mặt bàn. Đông Thanh lập tức chạy đến rót trà, đặt thêm một miếng dưa mới mặt .
“Nương nương…”
“Đông Thanh, giờ còn là quý phi nữa.”
Đôi mắt Đông Thanh đỏ, khẽ gật đầu dễ nhận .
“Vâng, cô nương.”
Nàng đặt ấm trà xuống, :
“ , cô nương, trong trang viên đều là các ma ma lớn tuổi, ngày mai cần mua vài tiểu nha đầu về ?”
“Ngươi tự quyết định . Cẩu… , bệ hạ cho ít bạc, ngươi cứ chọn lựa thoải mái. Nhớ tìm thêm vài trông coi trang viên…”
Ta ngừng một chút, đặc biệt nhấn mạnh:
“Phải chọn mấy trông coi diện mạo đoan chính.”
“Vâng.”
3.
Tốc độ làm việc của Đông Thanh quả thực nhanh chóng. Khi còn đang ngủ say, nàng đã dẫn môi giới đến .
Ta gọi dậy nhẹ nhàng, khi sửa soạn xong, vẫn còn ngái ngủ ở chính sảnh. Trước mặt là một môi giới đã quỳ chờ từ lâu.
Đông Thanh gắp một miếng bánh cuộn vàng đặt lên đĩa, dâng một bát cháo hầm sữa trắng ngần.
“Cô nương dùng tạm chút .”
Hả? Đây mà gọi là “dùng tạm”?
Ta bàn ăn với đủ loại điểm tâm, đồ ăn kèm, tổng cộng mười sáu món! Ấy mà Đông Thanh làm vẻ như đang chịu nỗi ủy khuất to lớn nào đó.
Đây chính là cuộc sống của quý phi ?
Xa hoa đến thế ư?
Nước miếng khỏi chảy từ khóe mắt .
Đông Thanh tưởng rằng đang xúc động nhớ về chuyện cũ, đôi mắt nàng lập tức đỏ hoe theo.
“Cảnh khổ cô nương nào từng chịu qua, nơi đây chẳng nổi một đầu bếp tinh thông tám đại món ăn..”
Người môi giới quỳ đất: Các vị biết lịch sự ?
Dùng bữa xong, nhấp một ngụm trà, thoải mái híp mắt .
Những tiểu nha đầu do môi giới mang đến đã đầy sân, hai mươi , Đông Thanh đang lần lượt xem xét từng .
Ta mấy hứng thú với nữ nhân, chờ Đông Thanh chọn xong gật đầu là xong việc.
Trọng tâm chính là đám hộ viện ở phía .
Chẳng mấy chốc, nhóm hộ viện xếp thành hàng dài mặt. Lúc mới tinh thần, mở to đôi mắt mơ màng gần như sắp khép .
Ngón tay chỉ nhẹ một cái, Đông Thanh liền hiểu ý, gọi một bước lên trả lời.
“Bao nhiêu tuổi?”
“Mười tám.”
“Từng luyện võ ?”
“Từ nhỏ đã bắt đầu luyện võ.”
Tốt, lắm. Xem xem cơ ngực rắn chắc , dù mặc nhiều quần áo thế nào cũng che giấu nổi.
Hì hì hì hì.
Ta cầm chiếc quạt tròn che lấy khóe miệng đang nhếch lên, trong đầu bất giác bắt đầu tưởng tượng câu chuyện về nữ chủ nhân giàu và vệ sĩ tuấn.
Thế là, chọn sáu diện mạo nhất làm hộ viện.
Nhìn gương mặt bọn họ, đến bữa trưa cũng ăn thêm mấy bát.
4.
Tháng tư xuân về, là thời điểm thích hợp nhất để thả diều.
Nhân lúc xuân quang tươi , mang theo con diều mà Đông Thanh đặc biệt chuẩn cho , định đến một nơi xa trang viên để du xuân.
Con diều bay lên trời, những đường viền dát vàng phản chiếu ánh mặt trời, suýt nữa làm chói mù mắt .
“Ôi, cô nương, diều rơi .”
Ta xoa xoa đôi mắt đỏ: “Đông Thanh, lần làm diều thì đơn giản chút là .”
Cái diều dát vàng mà khác nhặt , chẳng lỗ lớn …
Đông Thanh lắc đầu:
“Không , đồ cô nương dùng là nhất.”
Ta buồn bã về nơi con diều rơi xuống, lúc nhặt biết còn kịp .
chỉ buồn một lát, ở đằng xa đã thấy một bóng chạy .
Ta kỹ, chẳng là Lăng Việt đội trưởng vệ sĩ chọn đó !
Hắn đã chạy nhặt từ khi nào?
“Cô nương, diều của .”
Ta nhận lấy con diều, đầu ngón tay cẩn thận chạm bàn tay xương xẩu rắn chắc của Lăng Việt.
Hắn như kinh hãi, lập tức ném con diều của xa.
“…”
“…”
“Cô nương thứ tội!”
Hắn quỳ nửa xuống đất, cúi đầu thật thấp.
“Thôi, ngươi nhặt lần nữa .”
“Vâng.”
Nhìn bóng lưng Lăng Việt, trong lòng bỗng dưng chút bực bội.
Dù cũng xem là một mỹ nhân, xem như hồng thủy mãnh thú chỉ vì chạm tay một chút !
5.
Quả nhiên, sống tự do thật dễ chịu.
Không cần tờ mờ sáng đã thức dậy thỉnh an, ngủ đến khi nào thì ngủ, còn thể đôi lúc đùa giỡn với đám hộ viện.
Đây đúng là cuộc sống thần tiên, nhịn mà bật thành tiếng.
“Cô nương, cô nương!”
Giọng Đông Thanh hoảng hốt vang lên từ xa đến gần. Ta từ ghế quý phi dậy.
“Cô nương, bệ hạ, bệ hạ…”
Ta gật đầu theo từng nhịp thở gấp gáp của Đông Thanh.
Vệ Kỳ Niên ? Băng hà ?
“Bệ hạ đến đây!”
“!!!”
Ta bật dậy, Đông Thanh đến nấc nghẹn:
“Bệ hạ trong lòng… hức… vẫn còn… hức… cô nương!”
Tên Vệ Kỳ Niên rốt cuộc diễn vở kịch gì đây?
Trong đại sảnh.
Ta và Vệ Kỳ Niên mắt to trừng mắt nhỏ.
Nhìn dáng vẻ của , như thể vi hành cải trang, chỉ mang theo một thị vệ thân cận.
“A… biết bệ hạ đến đây, là vì chuyện gì?”
“Đêm qua, trẫm mộng thấy hoàng tổ mẫu, bà trách cứ trẫm vì đã đuổi nàng khỏi cung, nên đến đây xem thế nào.”
Ta gật gù:
“Ồ~~ là .”
…
Đại sảnh lập tức rơi yên lặng.
Đông Thanh bưng lên trà pha, gượng, mời Vệ Kỳ Niên:
“Mời bệ hạ dùng trà.”
Đây là trà Lão Quân Mi mang từ trong cung , vốn định để dành uống dần, giờ tiện nghi cho tên cẩu hoàng đế .
“Nàng…”
Vệ Kỳ Niên cầm lấy chén trà, tay khựng :
“Ở đây, nàng quen ?”
Ta gật đầu như gà mổ thóc:
“Quen , quen .”
Hắn liếc một cái, lạnh lùng :
“Thật ?”
???
Không chứ, đại ca, ngài đột nhiên nổi giận với làm gì?
Hắn rốt cuộc là mong sống sống đây?
6.
Vệ Kỳ Niên chỉ cảm thấy bản thân sắp Tô Nhuyễn làm cho tức chết.
Hắn đặc biệt đến đây thăm nàng, còn rõ ràng như , nàng chỉ cần tỏ mềm yếu một chút, sẽ lấy cớ đưa nàng về cung.
nàng sống quen!
Không để chút đường lui nào, chẳng lẽ bắt tự dỗ dành nàng về cung?
“Ngươi đã quen ở đây, cứ tiếp tục ở .”
Vệ Kỳ Niên xong liền định dậy rời , vội vàng lên, giữ lấy tay áo của .
Hắn nhướn mày, giọng bất ngờ trở nên chút kiêu ngạo:
“Sao? Ngươi gì?”
“Hì hì.”
Ta xoa xoa tay, chút ngượng ngùng.
“Bệ hạ, khi mới dọn đến đây, chỗ cái gì cũng , vì thế đã sắm sửa nhiều… thì, số bạc ngài ban cho lúc , đã dùng gần hết …”
Theo gương mặt Vệ Kỳ Niên ngày càng đen , giọng cũng dần nhỏ .
“Hay là… ngài ban thêm chút nữa?”