Một Giấc Ngủ Dậy, Tôi Đã Thành Vợ Người Ta - Chương 1
1
Điểm thi đại học , và Phương Thời Duyệt – bạn thân , đều đạt kết quả .
Chúng hẹn đến quán bar ăn mừng thâu đêm.
Kết quả là, một giấc ngủ dậy, cả hai cùng xuyên đến mười năm .
Không chỉ thành vợ , mà còn thành mẹ của mấy đứa trẻ… Những chuyện đại sự đời đều thành một nửa .
Bạn thân cầm điện thoại, như cầm một quả bom hẹn giờ: “Làm bây giờ? Trần Dịch gọi cho .”
Trần Dịch là chồng của bạn thân khi xuyên .
Cũng là tên đầu gấu thời cấp ba của chúng .
Gia cảnh giàu , nhưng tính tình hung bạo.
Thành tích kinh điển là một cú đấm tường, gãy mấy cái xương sườn, trong trường ai dám chọc .
Tôi và bạn thân đương nhiên cũng dám chọc, biết hai làm đến với .
Tôi đề nghị: “Anh gọi tận tám cuộc , máy !”
Bạn thân run rẩy máy.
Giọng Trần Dịch dịu dàng đến lạ: “Vợ yêu, giờ vẫn về nhà?”
Tôi và bạn thân cùng rùng .
Thật sự từng tên đầu gấu khiến khiếp sợ chuyện như .
“Không, về.”
“Có đang ở cùng với Trì Nhiễm ?” Trần Dịch : “Anh ý giục em, chỉ là con nhớ em…”
Giọng nhỏ hơn, như đang tránh né khác: “Anh cũng nhớ em, tối ôm em ngủ .”
Bạn thân sợ hãi cúp máy ngay lập tức.
Khuôn mặt cô đầy kinh hãi : “Đáng sợ quá!”
Tôi vô cùng đồng cảm.
Vừa định than thở, điện thoại của reo.
Cố Hoài Xuyên gọi đến.
Đây là chồng của khi xuyên .
Anh là học bá kiêm hot boy của trường cấp ba chúng .
Tính cách vấn đề gì lớn, chỉ là quá lạnh lùng, đồn trong trường ai thấy , các bạn học đều mặt liệt.
Người liệt mặt câu đầu tiên: “Vợ yêu, khi nào về nhà?”
“…” Đáng sợ, liệt mặt đang làm nũng.
Bạn thân dùng ánh mắt khích lệ , hiệu tiếp tục chuyện.
Tôi chỉ thể cố gắng vượt qua rào cản tâm lý, căng giọng : “Đang ở cùng với Duyệt Duyệt, tối nay về nhà.”
“Được .” Giọng chút tủi thân, gọi con gái: “Nhiên Nhiên đây chúc ngủ ngon với mẹ nào.”
Chỉ thấy tiếng bước chân lộp cộp.
Đầu dây bên vang lên giọng trẻ con non nớt: “Chúc mẹ ngủ ngon, chúc dì Duyệt Duyệt ngủ ngon!”
Tay run lên, cũng cúp máy.
Tôi và bạn thân , đều thể thấy rõ sự ngỡ ngàng khuôn mặt đối phương.
Thật là nghiệt ngã!
Tối hôm vẫn còn là thiếu nữ mười tám tuổi xuân xanh, một đêm ngủ dậy đã thành mẹ, còn một chồng gần như là lạ.
Giờ làm đây?
2
Cách nhất, dĩ nhiên là xuyên trở về.
vấn đề là thể xuyên trở về.
Tôi và cô thậm chí đã thử dùng tư thế ngủ đêm hôm đó ở quán bar, nhưng tỉnh dậy vẫn ở đây…
Bạn thân như mất hồn: “Hay là ly hôn ? Mình thật sự thể chấp nhận việc và Trần Dịch cùng một giường, một cú đấm của thể đấm chết .”
“ lỡ như, ly hôn xong xuyên trở về thì , chúng 28 tuổi làm bây giờ?”
Cô thở dài một nặng nề: “Haiz.”
Cái cũng , cái cũng .
Cách duy nhất khả thi, chỉ thể dũng cảm đối mặt.
Trước khi chia tay, chúng động viên lẫn .
“Cứ coi như là trại huấn luyện hè thực hành, chỉ là lần đổi đối tượng thực hành.”
“Cứ coi như là đang làm diễn viên quần chúng ở Hoành Điếm, chỉ là chúng lật ngược tình thế thành nhân vật chính.”
“Cậu diễn cho .”
“Cậu cũng .”
Vẫy tay chào tạm biệt bạn thân, mang theo tâm trạng bất an trở về nhà của và Cố Hoài Xuyên.
Căn hộ cao cấp trong khu chung cư sang trọng.
Xem điều kiện kinh tế của và cũng khá .
Mở cửa, một cô bé đầu búi củ tỏi chạy đến ôm , miệng còn : “Mẹ ơi con nhớ mẹ quá!”
Cố Hoài Xuyên với ánh mắt chứa đầy ý .
Tôi ngạc nhiên vì đây hình như là lần đầu tiên thấy Cố Hoài Xuyên .
Anh tháo tạp dề về phía , còn vùi đầu cổ hít hà.
Tôi căng thẳng: “Sao ?”
“Em lêu lổng cả ngày, mùi khác, mau tắm rửa .” Anh đẩy phòng tắm, thậm chí còn chuẩn sẵn cả đồ ngủ và nước tắm cho .
Nhân lúc con gái mặt, cúi đầu hôn lên môi , còn dặn dò: “Tắm cho sạch sẽ nhé.”
“…”
Tôi vùi đầu bồn tắm rên rỉ, nụ hôn đầu của !
Tôi còn từng trải qua mối tình đầu mãnh liệt, nụ hôn đầu cứ thế mà mất !
Lề mề hồi lâu, cuối cùng cũng tắm xong.
Hai ba con ở bàn ăn chờ ăn cơm, đều mang vẻ mặt mong đợi và vui mừng.
Tôi đột nhiên một suy nghĩ, năm 28 tuổi chờ đợi như , lẽ là hạnh phúc.
tiếc là của bây giờ.
Tôi 18 tuổi run rẩy đến mặt hai : “Ăn cơm thôi.”
Con gái Cố Nhiên líu lo kể chuyện xảy trong ngày rời nhà, sợ lộ, cố gắng đáp cô bé.
Ai ngờ điều cũng Cố Hoài Xuyên manh mối.
Anh quan tâm hỏi: “Tâm trạng em ? Hay là bên Phương Thời Duyệt xảy chuyện gì?”
“Không chuyện gì.” Tôi gượng .
Dù Cố Hoài Xuyên cũng là đàn ông trưởng thành 28 tuổi, dễ lừa.
Để giảm bớt gánh nặng tâm lý, cả ngày đều chọn ở cùng với con gái 4 tuổi.
Cho đến khi sắp ngủ.
Cố Hoài Xuyên gọi về phòng, con gái cũng giục mau ngủ.
Tôi tủi thân: “Sao còn nhỏ thế đã cần mẹ ngủ cùng nữa ?”
“Ba đã , trẻ con dũng cảm thể tự ngủ một .” Cô bé ôm búp bê SpongeBob : “Con dũng cảm!”
“…”
Tôi – đủ dũng cảm Cố Hoài Xuyên kéo về phòng ngủ.
Căn phòng thật mờ ám.
Ngay cả ga trải giường cũng là lụa màu hồng, tủ đầu giường thậm chí còn đặt ảnh chụp thân mật của và Cố Hoài Xuyên.
Chưa kịp phản ứng, Cố Hoài Xuyên đã đẩy cửa.
Anh nôn nóng hôn : “Hôm nay kỳ lạ ?”
“…”
Nụ hôn mãnh liệt đến mức lúc chống đỡ nổi.
Tôi do dự đẩy , tay luồn vạt áo …
Tôi thật sự nhịn nữa, : “Chờ đã, chờ đã!”
Anh dừng , thở dốc nhẹ, chớp đôi mắt long lanh , đáy mắt tràn đầy dục vọng nồng đậm.
Cũng chính lúc dừng , mới nhận sự thay đổi ở một chỗ nào đó cơ thể .
Đầu óc trống rỗng.
Tôi một cách máy móc: “Em tắm .”
“Cùng tắm.” Anh hôn .
Tôi hoảng hốt đẩy , với tốc độ nhanh như chớp trốn phòng vệ sinh trong phòng ngủ.
Hai chân mềm nhũn.
Tôi phịch xuống bồn cầu, lấy điện thoại tìm bạn thân than thở.
[Cố Hoài Xuyên ! Anh tắm cùng với !]
Bạn thân cũng sụp đổ: [Trần Dịch ngủ với !]
[ là chị em cùng cảnh ngộ!]
Bạn thân: [Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!]
3
Than thở với bạn thân gần nửa tiếng, cửa phòng vệ sinh gõ.
Giọng trầm thấp của Cố Hoài Xuyên vang lên ngoài cửa: “Vợ yêu, tắm lâu ? Cẩn thận thiếu oxy.”
Tôi do dự: “… Sắp .”
“Đồ ngủ để ở cửa cho em .” Anh dừng hai giây, : “Hay là em giúp em mặc?”
Tôi lập tức luống cuống: “Không, cần, em tự mặc !”
Cho đến khi Cố Hoài Xuyên xa, trái tim treo lơ lửng của mới coi như thả xuống.
Tôi cúi đầu , lời than thở của bạn thân đã chiếm đầy màn hình.
[Aaaaaaaaaa Trần Dịch giục !]
[Đồ đáng ghét! Anh vẫn từ bỏ!]
[Làm bây giờ hả Nhiễm Nhiễm, tối nay sẽ mất sự trong trắng đó chứ?]
[Thôi, đã con , nếu mất sự trong trắng thì đã mất từ tám trăm năm … ]
[Rốt cuộc là làm mà cưới ?]
[Mình thật sự hiểu… Mình sợ như , cưới chứ!]
[Lại giục …]
[Thôi, chết thì chết!]
[Mình đây! Đừng quá nhớ nhé!]
Qua màn hình, cũng thể cảm nhận cô như đang dũng hy sinh.
Tôi do dự gõ chữ: [Cậu chứ?]
Không ai trả lời.
Chắc là đang Trần Dịch hành hạ.
Tôi tắm qua loa lấy hết can đảm mở cửa phòng vệ sinh.
Cố Hoài Xuyên đang giường sách.
Anh , cũng giục , nhưng phát tín hiệu “đang đợi ” mạnh mẽ.
Tôi lề mề mãi cho đến mười hai giờ.
Cuối cùng cũng can đảm cùng một giường với .
Vừa xuống, liền thấy tiếng gấp sách .
Ngay đó, lưng một vòng tay ấm áp ôm lấy.
Anh ôm thật chặt.
Hôn chỗ , cọ chỗ , như đang nâng niu một món đồ chơi yêu thích.
Cơ thể cứng đờ một cách vô thức.
Cuối cùng hôn lên vành tai : “Phương Thời Duyệt với em ?”
“Hửm?” Tôi mở to mắt.
“Sao cảm thấy em bài xích .” Anh nhỏ giọng oán trách: “Em ngoài cả ngày, về nhà cũng hôn nữa.”
“…”
Tôi chỉ thể hết sức an ủi: “Không , đừng nghĩ nhiều, ngủ !”
Anh vẫn buông tha: “Vợ yêu, hôm nay em vẫn yêu .”
Tôi khó khăn thốt : “Em… yêu… .”
“Em miễn cưỡng quá.” Anh hừ hừ: “Chắc là chán ghét , yêu , ngoài một ngày mà yêu đàn ông khác .”
“…”
Tôi thật sự thể nào gán ghép đàn ông mắt với hot boy lạnh lùng ở trường, sự khác biệt của một thật sự thể lớn đến ?
Tôi dỗ dành Cố Hoài Xuyên mè nheo mãi đến hai giờ sáng.
Khi mơ màng ngủ , miệng vẫn còn đang dỗ dành: “Ngoan, thích nhất, đừng làm loạn nữa, ?”
Một giấc ngủ dậy, trời đã sáng trưng.
Cố Hoài Xuyên đã còn bên cạnh.
Tôi giơ cánh tay mỏi nhừ lên lấy điện thoại, bạn thân đã gửi cho một loạt tin nhắn.
[Mình , !]
[Bị cọ aaaaaaaaa!]
[Trần Dịch đáng ghét! Chân còn sạch sẽ nữa !]
[Nhiễm Nhiễm, đến tìm để nương tựa!]
[Mình thể sống nổi những ngày tháng thế nữa, ở đây nữa sẽ phát điên mất!]
[Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!]
Tôi thể hiểu sự phát điên của bạn thân, bởi vì chỉ cần nghĩ đến đêm qua cũng phát điên.
Thế giới của lớn thật đáng sợ!
Tôi và bạn thân vẫn hợp với thế giới của trẻ con hơn.