Một Giấc Ngủ Dậy, Tôi Đã Thành Vợ Người Ta - Chương 2
4
Khi bạn thân chạy trốn đến đây, gia đình ba chúng đang ăn trưa.
Cô ở cửa, nhẹ nhàng giải thích: “Cãi với Trần Dịch, đến ở nhờ hai ngày.”
Đây là kế hoạch lý tưởng của và cô .
Cô đến ở, nhất định ở cùng phòng với , đồng thời giải quyết hai phiền phức Trần Dịch và Cố Hoài Xuyên, gặp chuyện gì chúng còn thể bàn bạc cùng , một công đôi việc.
Lý tưởng thì , hiện thực phũ phàng.
Không lâu , Trần Dịch đã đuổi theo đến, còn dẫn theo con trai của hai họ.
Tôi ngạc nhiên: “Lúc đến đây còn cho biết nữa ?”
“Sao thể!”
“…” Tên đàn ông đáng ghét nhạy bén đến !
Tôi ngẩng đầu đánh giá tên đầu gấu mặt, chồng của bạn thân mười năm .
Giữa lông mày đã phai nhạt vẻ non nớt và hung hăng thời niên thiếu, trông vẻ ôn hòa, chỉ là khí chất vẫn dễ chọc, khi trông vẻ hung dữ.
Tôi nhỏ giọng : “Cũng khá trai đấy chứ, đây thích kiểu trai mạnh mẽ rắn rỏi ?”
“Anh một tay thể khống chế hai tay , làm thích cho ?”
Tôi tò mò: “Tối qua rốt cuộc đã xảy chuyện gì?”
Bạn thân ấp úng: “Mình, nên lời!”
“…”
Trần Dịch dắt con trai, lịch sự gật đầu với Cố Hoài Xuyên: “Làm phiền , gia đình ba chúng đến ăn ké.”
Cố Hoài Xuyên như đã quen, chỉ mỉm gật đầu: “Cùng ăn .”
Mặc dù và bạn thân chuyện nhiều, nhưng bầu khí bàn ăn .
Có thể thấy hai gia đình thường xuyên ăn cơm cùng , Cố Hoài Xuyên và Trần Dịch trò chuyện tự nhiên, hai đứa trẻ ăn cơm xong cũng tay trong tay xếp hình.
Tôi và bạn thân chui thư phòng bàn đối sách.
“Nếu tối nay Trần Dịch cũng ở , định làm gì?”
“Mình sẽ để ở , lát nữa sẽ bảo .”
“Vậy …”
Bạn thân chằm chằm: “Mình định bỏ trốn.”
“Hả?”
Bạn thân lóc kể lể: “Mình thật sự chịu nổi nữa, bây giờ thấy Trần Dịch là chân mềm nhũn! Thế giới của lớn còn chịu đựng thế nữa chứ?”
“Anh còn đáng sợ hơn lúc ở trường!” Bạn thân : “Anh ở trường nổi tiếng là lợi hại thì thôi, nhưng ít nhất bắt nạt mà, bây giờ chuyên môn bắt nạt …”
Tôi ôm bạn thân lòng.
Cô vẫn đang lầm bầm oán trách.
“Cậu biết ? Sau lưng Trần Dịch còn một vết sẹo dài dài, biết đây từng lăn lộn ngoài xã hội , thật sự sợ!”
Mắt bạn thân ngân ngấn nước mắt: “Hơn nữa còn biến thái, tối qua cứ bắt sờ , đời làm gì ai như …
“Tự nhiên sờ , tự nhiên ngủ cùng giường, tự nhiên thành vợ chồng…” Bạn thân hu hu: “Làm gì ai như , và cũng thân thiết!
“Bỏ trốn thôi.”
Tôi lau nước mắt mặt bạn thân: “Mình chạy cùng .”
Bạn thân ngẩng đầu lên, nhất thời quên cả nức nở: “Hot boy tối qua cũng hung dữ ?”
“…”
Tôi thật sự ngại tối qua Cố Hoài Xuyên đã làm gì với , thuận miệng dối: “Cố Hoài Xuyên quá lạnh lùng, thích.”
“Hơn nữa cũng chạy , ở đây một còn ý nghĩa gì.”
“Hu hu hu.” Bạn thân ôm thật chặt: “Bảo bối, quá!”
Tôi vỗ vai cô : “Nghĩ cách bỏ trốn thôi.”
5
Ý tưởng của bạn thân đơn giản và thô bạo, hai chân bước là chạy.
dù chúng cũng là xuyên từ mười năm đến, nơi đất khách quê , tiền kinh nghiệm quen biết thì thôi, đến cả chứng minh nhân dân cũng , bỏ chạy một cách hấp tấp chỉ con đường chết.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, và bạn thân nghĩ một cái cớ che đậy tuyệt vời.
Đi du lịch.
Điều chỉ thể giải quyết vấn đề tiền bạc và chứng minh nhân dân, mà còn thể lấy danh nghĩa tìm hiểu thông tin du lịch để âm thầm lên kế hoạch bỏ trốn, một công đôi việc.
Chỉ là khi chúng chuyện du lịch cho Cố Hoài Xuyên và Trần Dịch biết, hai họ đồng lòng phản đối.
Cố Hoài Xuyên khó hiểu: “Sao tự nhiên du lịch ?”
Lời của Trần Dịch càng thẳng thắn hơn: “Vợ yêu, em bỏ rơi ?”
Tôi dùng ánh mắt hiệu cho bạn thân giải quyết Trần Dịch.
Sau đó kéo Cố Hoài Xuyên sang một bên, đưa cái cớ đã nghĩ sẵn: “Duyệt Duyệt và Trần Dịch gần đây cãi , ngoài giải khuây.”
“Anh thấy Trần Dịch giống dám cãi với Phương Thời Duyệt.”
“Thật sự họ đang cãi mà.” Tôi cố tình làm nghiêm trọng tình hình: “Duyệt Duyệt đã ý định ly hôn .”
“Nghiêm trọng ?” Cố Hoài Xuyên nửa tin nửa ngờ.
Và ý định ly hôn , đã xác nhận buổi tối khi Trần Dịch gọi điện cầu cứu.
Giọng Trần Dịch khá bất lực: “Em dâu gì với vợ ? Sao tự nhiên ly hôn?”
Cố Hoài Xuyên ôm lòng, bênh vực : “Nhiễm Nhiễm như , đừng đoán mò.”
“Vậy thật sự hiểu nổi.” Trần Dịch thất vọng : “Từ hôm đó trở về, cô đột nhiên lạnh nhạt với .”
“Phương Thời Duyệt lý do ?”
“Cô thuận mắt, ngoài dạo.”
Cố Hoài Xuyên khuyên: “Vậy thì để cô ngoài dạo , dù cũng hơn là ly hôn chứ?”
Trong lòng âm thầm giơ ngón tay cái với Cố Hoài Xuyên.
Đây cũng là mục đích cuối cùng của và bạn thân.
Nếu du lịch thì vẻ đường đột, còn đưa cái cớ ly hôn như thì việc du lịch cũng gì đáng .
Trần Dịch thở dài: “Để suy nghĩ xem.”
Chẳng bao lâu, bạn thân vui mừng gửi tin nhắn đến: [Trần Dịch đồng ý !]
Tôi và cô lúc mới bắt đầu lên kế hoạch “du lịch” một cách rầm rộ.
Dưới sự chứng kiến của mọi , chúng quang minh chính đại lên kế hoạch bỏ trốn, kích thích.
Đặc biệt là khi Cố Hoài Xuyên thấy “chuẩn du lịch”, còn giúp đỡ .
Đến cả vali của cũng là giúp sắp xếp.
Anh giúp sắp xếp quần áo cần mang theo khi du lịch, làm nũng với : “Muốn cùng vợ yêu chơi quá, lần nhé, lần chúng cùng ?”
Tôi gật đầu lia lịa.
Đồng thời cũng chút lo lắng.
Không biết khi biết sự thật về chuyến du lịch, tức đến hộc máu .
Địa điểm du lịch định ở Đông Thành, còn và bạn thân dự định chạy đến Tây Thành.
Đến lúc đó cao chạy xa bay.
Cho dù Cố Hoài Xuyên và Trần Dịch phát hiện manh mối, họ thật sự tìm chúng , cũng tốn nhiều công sức.
Mọi thứ đều đang diễn theo kế hoạch.
Cho đến một ngày, bạn thân hoảng hốt gọi điện đến: “Hỏng , Trần Dịch thấy lịch sử đặt vé đến Tây Thành của , gọi điện đến hỏi đang chuyện gì ?”
“Cậu ?”
“Mình cúp máy luôn.” Giọng bạn thân run rẩy: “Anh chắc đang đường đến , chúng làm ?”
“Chạy!”
Tôi quyết đoán : “Chúng chạy ngay bây giờ!”
6
Mặc dù sự việc xảy đột ngột, nhưng cũng là chuẩn .
Tôi xách vali đã chuẩn sẵn lên và chạy, gặp bạn thân ở sân bay, mua chuyến bay gần nhất, chọn ngẫu nhiên một thành phố để hạ cánh.
Quá trình chờ lên máy bay dày vò.
Cứ năm giây và bạn thân xung quanh một lần, sợ Cố Hoài Xuyên và Trần Dịch đột nhiên xuất hiện.
may mà mọi chuyện suôn sẻ.
Tôi và cô an lên máy bay đến Hải Thành.
Bạn thân sợ hãi tay vẫn còn run: “Sợ chết mất! Mình cứ tưởng chúng chạy thoát, biết lúc Trần Dịch gọi điện đến sợ đến mức nào .”
“Không , .”
Cô dựa ghế, thở phào nhẹ nhõm: “Mình thật sự sợ, hiểu can đảm cưới .”
Thật cũng tò mò.
Bạn thân gặp Trần Dịch, giống như chuột gặp mèo, thỏ gặp sói.
Rõ ràng là quan hệ một đuổi một chạy, kết hôn chứ?
Tôi thử phỏng đoán: “Có Trần Dịch luôn thầm mến ?”
“Hả?”
“Lần ở trường đánh gãy xương sườn , là vì bênh vực một cô gái.” Tôi cô : “Người đánh từng tung tin đồn nhảm về , Trần Dịch bênh vực ?”
Bạn thân ngơ ngác.
“Hơn nữa Thiến Thiến cũng , từng thấy nam sinh lén lút bỏ thư tình tủ đồ của trong giờ thể dục, nếu là Trần Dịch, thì mọi chuyện đều giải thích , đúng ?”
Bạn thân lạc trọng tâm: “Vậy chẳng đào hoa của ba năm cấp ba đều chặt đứt ?”
“…”
“Thôi, đừng nghĩ đến nữa.”
Bạn thân đau đầu day day thái dương: “Đã chạy , còn nghĩ đến làm gì, vẫn nên nghĩ xem tiếp theo làm .”
.
Kế hoạch đảo lộn, thành phố hạ cánh còn là Tây Thành đã chuẩn sẵn.
Hải Thành xa lạ.
Tôi và cô chỉ thể một bước tính một bước.
“Điện thoại và thẻ ngân hàng đều dùng .” Tôi nhắc nhở: “Sau cứ thanh toán bằng tiền mặt, tiên chúng trốn trong khách sạn vài ngày.”
Bạn thân gật đầu, lo lắng: “Chắc là dễ tìm thấy chúng nhỉ?”
“Theo lý mà thì khó.” Tôi cố gắng phân tích: “Có biết bao nhiêu thành phố, mỗi thành phố rộng lớn như , thể biết chính xác chúng đang ở ?”
“ đúng đúng.”