Một Giấc Ngủ Dậy, Tôi Đã Thành Vợ Người Ta - Chương 4
9
Mười giờ tối, Trần Dịch đưa bạn thân về phòng.
Tôi lập tức quan sát bạn thân, thân nguyên vẹn, thiếu tay thiếu chân, may mà chỗ nào cũng thương.
Tôi đưa yêu cầu: “Em thể chuyện riêng với một lát ?”
Trần Dịch lắc đầu: “Cứ chuyện ở đây.”
Cố Hoài Xuyên hào phóng hơn: “Trong tầm mắt của tụi là .”
Hai đồng thanh: “Đừng bàn chuyện bỏ trốn!”
“…”
Tình thế bắt buộc, và bạn thân chỉ thể lưng với họ bắt đầu nhỏ.
“Vừa nãy Trần Dịch thật sự đưa quán bar ?”
Bạn thân gật đầu một cách máy móc, mặt chút nào vẻ hưng phấn quán bar về: “Anh gọi một đám con trai cơ bắp vây quanh .”
“Trời đất!” Tôi nôn nóng hỏi dồn: “Sau đó thì ?”
“Sau đó bên cạnh , mặt lạnh tanh, khoanh tay như , còn liên tục mời sờ.” Bạn thân nhăn nhó: “Mình nào dám chứ, đàn ông đáng sợ quá!”
“…” Quả thật.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó thôi, cũng đã nghẹt thở .
Tôi hỏi: “Vậy tối qua xảy chuyện gì chứ?”
“Xảy chuyện lớn đó!” Bạn thân che mặt: “Mình chịu nổi, hết .
“Trần Dịch, Trần Dịch hung dữ, nhất là… thật sự chịu nổi, yêu , dựa cái gì mà đối xử với như . tin yêu , cũng tin, đành xuyên đến.”
Tôi trợn to mắt: “Sau đó thì ?”
“Anh quan tâm chút nào, biến thái quá!” Bạn thân vẻ mặt hoảng sợ: “Anh còn , thì , dù đây cũng như .”
“…” Thật, thật biến thái.
“Trần Dịch chạy thoát .”
Bạn thân với vẻ mặt đau khổ: “Nhiễm Nhiễm, cứu , nhất định cứu , cứ tiếp tục như sẽ chết mất.”
Tôi vỗ lưng cô : “Bình tĩnh bình tĩnh, để xử lý.”
Tình hình rõ ràng, bốn chúng trong phòng đối chất.
“Tình hình hiện tại là như , một giấc ngủ dậy chúng đã xuyên đến đây, ai cả.”
Tôi nhẹ giọng : “ hiện tại chúng cũng thích các , ép dầu ép mỡ, ai nỡ ép duyên, thể cho chút gian ?”
Cố Hoài Xuyên: “Không gian là chỉ?”
Tôi dè dặt : “Tôi và Duyệt Duyệt tạm thời sống cùng các . Đợi chúng xuyên trở về, đợi chúng của 28 tuổi trở về, các cô đương nhiên sẽ về bên các .”
“Anh đồng ý.” Trần Dịch ngay lập tức phản đối.
Cố Hoài Xuyên cũng : “Cho dù em là 18 tuổi 28 tuổi, em đều là vợ của .”
“…” Thật sự là cứng đầu.
Tôi trừng mắt Cố Hoài Xuyên: “Bây giờ cũng thích . Người thích là vợ 28 tuổi, 18 tuổi.
“Mặc dù, về bản chất mà , và cô là cùng một , nhưng 18 tuổi phát triển tình cảm với , cũng thể coi là vợ , đúng ?”
“Dù em thế nào cũng là vợ của .”
“Hơn nữa, làm rõ một chuyện.” Cố Hoài Xuyên khẽ : “Anh chỉ thích em 28 tuổi, em 18 tuổi cũng thích. Thậm chí, lúc em 17 tuổi, đã thích em .”
Tôi sững sờ.
Tình hình đảo ngược, và bạn thân ngây ngốc .
Trần Dịch cũng nhân cơ hội thổ lộ: “Sau khi thi đại học xong lâu đã theo đuổi em , Duyệt Duyệt, lúc em xuyên đến biết ?”
Bạn thân ngơ ngác Trần Dịch.
“Lúc đó theo đuổi em mấy năm, em vẫn đồng ý, may mà đủ kiên trì.”
Trần Dịch : “Không nhớ cũng , ký ức tình cảm cũng … Vợ yêu, theo đuổi em từ đầu.”
Bầu khí trở nên kỳ lạ.
Cố Hoài Xuyên bèn đưa .
Tôi phản kháng, dù ở căn phòng đó nữa cũng thích hợp.
Chỉ là, bất ngờ về việc Cố Hoài Xuyên thầm mến .
Cố Hoài Xuyên cũng vội giải thích, chỉ hỏi: “Sau khi thi đại học xong, đó là lúc em chuẩn tỏ tình với Chu Thuận đúng ?”
Tôi sững .
Mới xuyên đến lâu, mà cái tên Chu Thuận như đã cách cả một thế kỷ.
Chu Thuận là trai thích thời cấp ba, một trai trai nụ ôn hòa.
“Họp lớp cách đây lâu, gặp .”
Anh chậm rãi mở điện thoại, tìm ảnh của Chu Thuận đưa cho xem: “Xem 28 tuổi .”
Tôi chỉ liếc một cái dời mắt .
Thật sự dám nhận , đây là Chu Thuận!
Cố Hoài Xuyên bức ảnh đánh giá một cách khách quan: “Thân hình phát tướng, tóc cũng thưa, là do công việc khá vất vả, nhưng vẫn trai.”
Anh lắc lắc bức ảnh mặt : “Nếu xuyên trở về, em vẫn còn tỏ tình với chứ?”
Tôi tò mò: “Tôi và … đã tỏ tình ?”
“Đương nhiên , hai còn ở bên nữa.”
Cố Hoài Xuyên như đang nghiến răng nghiến lợi: “Ba tháng lẻ tám ngày, hai cũng khá ngọt ngào.”
Tôi : “Sao biết?”
“Anh theo dõi.”
“…”
Tôi mím môi, hỏi: “Vậy chúng … là làm mà đến với ?”
“Đơn giản, quyến rũ em.”
Cố Hoài Xuyên từng bước tiến gần : “Lúc hai yêu , chỉ chờ hai chia tay. Vất vả lắm mới đợi , chẳng dùng hết mọi cách để quyến rũ em ?”
Đầu ngón tay lướt qua môi , mang đến một trận run rẩy theo bản năng cho .
Tôi biết gì.
“Làm… làm quyến rũ?”
“Muốn biết ?” Anh : “Về nhà với .”
10
Khi định trở về từ Hải Thành, Trần Dịch và bạn thân đã biến mất.
Tôi buồn bực: “Sao họ đợi chúng mà chứ?”
“Trần Dịch sợ em dụ dỗ vợ bỏ trốn.” Cố Hoài Xuyên : “Đương nhiên, cũng sợ, sợ Phương Thời Duyệt dụ dỗ vợ bỏ trốn.”
“…”
“Đi riêng, an hơn.”
Anh véo má : “Nếu , ai biết các em giở trò gì.”
Tôi né tay : “Bây giờ vẫn đang trong trạng thái “bình thường” với , kiềm chế chút .”
Anh bất đắc dĩ : “Được.”
Cố Hoài Xuyên đồng ý sống riêng, mà cũng khá phản đối cuộc sống vợ chồng tình cảm, vì hiện tại và đã đạt sự đồng thuận.
Trước tiên làm vợ chồng quan hệ vợ chồng.
Nói một cách đơn giản, chính là giữ cách.
Cố Hoài Xuyên dường như kiểm soát tay , thi thoảng véo hai cái.
Tôi phản đối.
Anh còn khá tủi thân: “Vợ yêu, đã kiềm chế .” Anh nhỏ giọng bên tai : “Trước đây chúng ngày nào cũng làm.”
“…”
Anh đắn, đành chuyển chủ đề: “Anh biết Duyệt Duyệt và Trần Dịch làm mà đến với ?”
Cố Hoài Xuyên ngắn gọn: “Vết sẹo lưng Trần Dịch là do Phương Thời Duyệt gây .”
Tôi kinh ngạc: “Duyệt Duyệt giống kiểu lấy thân báo đáp mà?”
“Không hẳn là lấy thân báo đáp.” Cố Hoài Xuyên : “Khoảng thời gian đó cô phụ trách chăm sóc Trần Dịch. Còn về việc Trần Dịch thương làm quyến rũ Phương Thời Duyệt, thì rõ.”
Hóa là dần dần nảy sinh tình cảm, nghĩ.
“ ngờ Phương Thời Duyệt phản ứng mạnh với Trần Dịch như .” Cố Hoài Xuyên : “Tình cảm vợ chồng của họ đây khá .”
Tôi cố gắng đỡ cho bạn thân.
“Vậy nếu đổi là , đột nhiên xuyên đến, còn kết hôn với khác, thể nhanh chóng chấp nhận ?”
“Với em ?” Cố Hoài Xuyên : “Vậy sướng chết mất.”
“…”
Nói chuyện hợp ý, dứt khoát im lặng.
Cố Hoài Xuyên : “Nhiên Nhiên nhớ em, về nhà dỗ dành con bé cho .”
Đến khi thật sự về đến nhà mới biết, lời của Cố Hoài Xuyên thật sự là đã giảm mấy phần.
Cô bé con chỉ là nhớ .
Vừa cửa, đã lao đến như tên lửa đâm chân , ôm bắt đầu oà: “Mẹ cần Nhiên Nhiên nữa ? Hu hu hu đừng bỏ rơi Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên ở bên mẹ…”
Đứa trẻ bốn tuổi sức lực lớn, nhất thời thể thoát .
Tôi Cố Hoài Xuyên cầu cứu, : “Để con bé một lúc , đến khi em mềm lòng thì sẽ nghĩ đến chuyện bỏ trốn nữa.”
“…”
Tôi chỉ thể dốc hết sức dỗ dành cô bé con.
May mà con gái dễ dỗ, đến một lúc đã tươi rói, còn đùa lần nếu cô bỏ trốn hãy mang con bé theo.
Một câu khiến Cố Hoài Xuyên tức buồn .
Tôi cứ như sống ở ngôi nhà tương lai của .
Nửa tháng , gặp bạn thân.
Cô đến cùng với Trần Dịch, để mừng sinh nhật bốn tuổi của Nhiên Nhiên nhà .
Nhân lúc hai đàn ông đang bận rộn trong bếp, kéo bạn thân góc.
“Dạo chứ?”
Bạn thân gật đầu: “Ổn, và Trần Dịch đã chuyện rõ ràng. Bây giờ đã hiểu tại cưới , … , chỉ là đây quá khích.”
“Vậy thì .”
Nếu thể xuyên trở về thì chấp nhận hiện thực là cách nhất.
Vừa định than thở, điện thoại của reo.
“[Không…” Tôi định trả lời, Cố Hoài Xuyên đeo tạp dề xuất hiện: “Lại bàn chuyện bỏ trốn nữa ?”
“Rửa tay ăn cơm thôi.” Anh .
Bữa tiệc náo nhiệt.
Lúc Nhiên Nhiên đội mũ sinh nhật ước nến, Trần Dịch còn nhớ một chuyện cũ.
“Trước đây lúc Duyệt Duyệt tổ chức sinh nhật, em còn ước, nếu thể trở về 18 tuổi, em sẽ tìm 18 tuổi .”
Tôi và bạn thân , đột nhiên hiểu .
Nếu chúng 28 tuổi tìm họ 18 tuổi , thì đây chính là nguyên nhân chúng 18 tuổi xuyên đến đây ?
Suy đoán nhanh chóng xác nhận.
Tôi và bạn thân uống chút rượu, ghế sofa thư giãn ngủ .
Ai ngờ một giấc ngủ dậy, trở về quá khứ.
Trước mắt còn là quán bar ăn mừng thâu đêm hôm đó nữa, mà là một căn nhà bài trí ấm cúng.
Tôi mơ màng giơ tay lên, cảm giác bế ngang.
Người mặt là Cố Hoài Xuyên 18 tuổi.
Anh mặc áo sơ mi trắng đơn giản, má ửng đỏ: “Đánh thức ?”
Anh ôm , từng bước vững vàng: “Biết rõ uống rượu mà còn uống nhiều như , bây giờ khó chịu ?”
Tôi chằm chằm.
Anh như nhịn nữa, cúi đầu hôn lên khóe môi : “Bế lên giường ngủ.”
Tôi theo bản năng đầu bạn thân.
Người mặt cô là tên đầu gấu Trần Dịch 18 tuổi.
Xương mày vẫn còn vẻ hung hăng, trông dữ tợn, nhưng ánh mắt bạn thân dịu dàng.
Anh bưng một cốc nước mật ong, đang đút cho cô từng thìa một, miệng còn nhỏ giọng gì đó.
Tôi rõ, nhưng mặt bạn thân nhanh chóng đỏ bừng.
Tôi thầm nghĩ, đây là đang yêu đương ?
Lịch tường hiển thị thời gian mới trôi qua đầy một tháng.
Trời đất!
Chúng 28 tuổi hiệu suất cũng cao quá đấy chứ?
Không tốn chút công sức nào đã ôm mỹ nam về nhà, sướng thật!
[Hết]