Mỹ Nhân Chỉ Biết Nói Thật - Chương 3
09
Thời gian trôi qua vài tháng, Hoàng đế băng hà, Thái tử Tiêu Văn Vũ lên ngôi.
Hậu cung của Tiêu Văn Vũ nhiều phi tần, nhân dịp tổ chức xuân yến, cho triệu các đại thần cùng gia quyến cung dự tiệc.
Tô Mộ Lan tin thì vui mừng khôn xiết, trang điểm lộng lẫy như một con công xòe đuôi, chỉ thiếu mỗi việc gặp Tiêu Văn Vũ đã khoe mẽ .
Nàng bỏ số tiền lớn để mời bà vú giỏi nhất kinh thành đến trang điểm cho . Phải công nhận, nàng mặc trang phục lộng lẫy, dung mạo thêm phần cao quý diễm lệ, thật sự hơn hẳn ngày thường.
theo lời Tần Sách bên cạnh Tiêu Văn Vũ, Hoàng thượng thích nữ sắc. Không biết thật . Nếu đúng là thật, thì những nỗ lực của Tô Mộ Lan coi như uổng phí.
Lần xuân yến , phụ thân chắc chắn sẽ dẫn một thứ nữ thấp kém như . Bọn họ rời phủ, khí trong phủ trở nên yên tĩnh hơn nhiều.
Ta bảo nha thân cận pha một ấm trà, thưởng thức điểm tâm, cây phù dung thoại bản suốt cả ngày.
Cho đến khi hoàng hôn buông xuống, Tô Mộ Lan về phủ, thì gia nhân liền tới viện gọi tiền sảnh tiếp chỉ. Chỉ cần nghĩ cũng biết, chắc lần Tô Mộ Lan đã đạt mong .
Ta bước viện, Tô Mộ Lan chỉnh cây trâm vàng đầu, liếc một cái đầy khinh thường, giọng xen lẫn niềm vui và sự đắc ý: “Tô Ly, mười năm nữa giới thiệu ngươi cung làm ma ma ?”
Người đúng là nhỏ mọn.
Lần thật sự thể phản bác nàng, dù thì tát mặt hiện tại là .
Không hiểu , giơ tay hiệu số “sáu” với nàng, : “Ngươi thật ‘sáu’*.” {*Ý là trâu bò.}
Tô Mộ Lan với ánh mắt kỳ quái: “Tô Ly, đầu óc ngươi hỏng ?”
Ta gật đầu: “ , đầu óc đã hỏng từ một năm .”
Trước đây mỗi lần chế nhạo nàng, thật sự làm , nhưng lần cũng thật lòng cảm thấy nàng “sáu”. Tô Mộ Lan trợn mắt, thèm để ý đến nữa.
Không lâu , thái giám tuyên chỉ đến.
Ta quỳ phía Tô Mộ Lan, ngáp một cái mà thành tiếng, thái giám một đống lời sáo rỗng. May mà giọng the thé, nếu đã ngủ quên mất .
“… Nữ nhi của Tô Thiếu Khanh là Tô Ly, tài sắc song , hiền lương thục đức, cử chỉ đoan trang, thận trọng sai sót, thích hợp hầu bên cạnh quân vương. Nay phong làm Cẩn Tần, chọn ngày nhập cung. Khâm thử, tạ ân.”
Tô Mộ Lan đang quỳ phía bỗng mềm oặt, ngã sụp xuống đất như xương. Ta thấy tên , cơn buồn ngủ lập tức tan biến.
“Sao… là chứ?” Ta run rẩy môi hỏi.
Phụ thân sững tại chỗ, thái giám tuyên chỉ nhắc mấy lần, ông mới run run tay tiếp chỉ. Trong đầu rối như tơ vò.
“Tại là ? Chẳng lẽ Hoàng thượng mù, nhầm lẫn giữa và Tô Mộ Lan ? , chắc chắn là như .”
Trước đây ở Đông Cung, từng quên mất . Không tự mãn, nhưng dung mạo cũng thuộc hàng tuyệt sắc, bao nhiêu công tử gặp một lần đã sáng tác thơ ca ngợi.
Ta còn Tiêu Văn Vũ từng rằng, những nữ tử giống nhiều. Tất cả mọi chuyện đều chứng minh một khả năng: ai cũng như .
“To gan!” Thái giám truyền chỉ thấy lời lẩm bẩm của , liền cao giọng cảnh cáo: “Hoàng thượng minh, thể nhầm lẫn? Tô Nhị tiểu thư cẩn ngôn! Được , yến tiệc hôm nay Hoàng thượng còn để ý vài vị cô nương khác, nô tài còn tới các phủ khác truyền chỉ đây.”
Ta thở dài, Tiêu Văn Vũ đúng là mù. Hôm nay thậm chí còn tham gia xuân yến.
10
Tô Mộ Lan lấy tinh thần, đột ngột đầu , đôi mắt đỏ ngầu, lóe lên ánh đầy ác ý: “Tô Ly, ngươi đắc ý lắm ?”
Ta đắc ý gì chứ? Hiện tại đang hoảng loạn cực độ đây.
Trước đây Tiêu Văn Thịnh vì gương mặt của mà tha cho một mạng, nhưng Tiêu Văn Vũ thì . Hắn ai cũng như , mà – kẻ chuyên tự tìm đường chết, nếu dung mạo làm điểm tựa, chắc chắn chết chỗ chôn.
“Hừ.” Tô Mộ Lan lạnh một tiếng: “Ta xem cái miệng của ngươi làm để làm Cẩn Tần.”
“Ta làm .” Ta sắp đến nơi, nghĩ đến tình cảnh khi nhập cung, cả tay lẫn chân đều lạnh toát. Ta hít sâu một , : “Không biết tỷ cuốn thoại bản nổi gần đây , kể về việc tỷ tỷ ác độc nhốt phòng chứa củi, thay gả cho trong lòng…”
“Tô Ly! Ngươi đang sỉ nhục ?” Tô Mộ Lan trừng mắt .
“Ta .” Ta lau khóe mắt còn vương nước, : “Hay là từ giờ đối xử với tỷ hơn một chút, tỷ nhớ giúp thu dọn xác nhé.”
11
Tô Mộ Lan rốt cuộc vẫn đủ can đảm thay thế , dù ngoài Tiêu Văn Vũ , những khác đều thể dễ dàng phân biệt hai chúng .
Ta từ Thịnh Vương phủ gả , nay tiến cung, khó tránh khỏi khiến đời bàn tán.
Phụ thân cũng nhập cung, bởi vì cái miệng của , chỉ thể làm rạng danh gia tộc, mà khi còn khiến cả nhà họ Tô tru di.
Ông liên kết với các đại thần phản đối nhập cung, còn mời đến một ma ma đức cao vọng trọng trong cung – Tế ma ma – để kiểm tra thân thể .
Tế ma ma là thân cận của Thái hậu đương triều, lời bà trọng lượng.
Ban đầu, nhân lúc đang những lời dị nghị , chừng thể thoát khỏi việc nhập cung. ngờ hành động của phụ thân chính là đẩy chỗ chết.
Sau khi Tế ma ma xác nhận sự trong sạch của , triều đình lập tức vang lên những lời khen ngợi: “Nhị tiểu thư nhà họ Tô quả thật là dũng cảm và mưu trí.”
“Tô đại nhân dạy con , nhị tiểu thư khi cung còn nghĩ đến việc bảo danh dự hoàng gia, thật sự minh, đáng khâm phục.”
Phụ thân những lời , sắc mặt hết xanh đen.
Khi rời phủ, ông chân thành dặn dò: “Ta cũng mong con khi nhập cung thể giúp gì cho , chỉ cầu con nhớ kỹ, đừng bao giờ liên lụy đến gia đình.”
Ta khẽ : “Sao thể chứ? Con đang mang họ Tô, phụ thân cứ lo tập trung phát triển sự nghiệp quan trường của , tự cầu phúc .”
Khóe mắt phụ thân rơi xuống một giọt nước mắt trong suốt, đó là giọt lệ dành cho chính ông.
12
Sau khi cung, ngày càng chắc chắn rằng Tiêu Văn Vũ là một mù mặt.
Câu thường xuyên nhất mà dành cho các phi tần trong hậu cung là: “Ái phi mặc màu xanh lam thật , nên mặc nhiều hơn.”
Sau đó, sẽ ban cho vị phi tần đó một đống vải màu xanh lam. Lâu dần, mỗi trong hậu cung đều một màu sắc đặc trưng riêng của .
Hắn nhận biết bằng màu sắc y phục.
Ngươi hỏi mặc màu gì? Đương nhiên chọn mặc áo quần màu xanh lục nhạt hoặc trắng, bởi vì cung nữ đều mặc hai màu .
Nhờ , dễ dàng ẩn giữa đám đông.
Các phi tần khác thấy mặc trang phục đơn giản như , đều tỏ vẻ khinh thường: “Xinh yêu kiều như thế, mặc như cung nữ, chẳng là thu hút sự chú ý của Hoàng thượng ?”
“ Hoàng thượng cũng chẳng chú ý đến nàng mà.”
“Ngươi hiểu gì cả. Nàng đang chơi chiêu ‘dục cầm cố túng’, là né sủng, sẽ khiến Hoàng thượng thể rời mắt.”
Nói vớ vẩn gì chứ? Ta làm là để bảo mạng sống, hiểu ?
Ta định sẽ sống như một vô hình trong hậu cung , cứ thế lặng lẽ qua ngày.
Dù cũng đang hưởng bổng lộc của bậc Tần, mỗi ngày điểm tâm của Ngự Thiện Phòng, thoại bản để , cuộc sống thế cũng tệ.
ai ngờ , Tiêu Văn Vũ cũng bắt đầu chơi cái trò “mưa móc tưới đều” .
Lý do triệu kiến đơn giản: phát hiện bảng tên của phủ đầy bụi.
13
Khi đến, đang phê tấu chương. Ta bưng chén trà bên cạnh hầu , ăn mấy miếng cơm trưa đã gọi đến, chiếc bánh táo đỏ bàn mà nuốt nước miếng.
“Đói chết mất, còn đợi bao lâu đây?” Ta vô tình buột miệng .
Tiêu Văn Vũ cầm bút phê tấu chương dừng , mỉm : “Vậy thì ban cho ngươi.”
Ta đặt chén trà xuống, cầm lấy chiếc bánh táo đỏ cắn một miếng.
Tiêu Văn Vũ gấp tấu chương , sang , : “Ngươi xem Cẩn Tần đã đến .”
Ta nuốt bánh trong miệng xuống, tròn mắt : “Hoàng thượng, thần chính là Cẩn Tần mà.”
Ánh mắt dừng mặt một lúc.
“Ngài tưởng thần là cung nữ ?” Ta kiềm mà hỏi.
Hắn nhíu mày: “Sau đừng mặc những y phục đơn giản thế nữa, nàng mặc áo màu hồng .”
Được thôi, đỏ, cam, vàng, lục, lam, tím chia hết , đến lượt thì là màu hồng.
Giờ thể mặc màu hồng, nhưng chẳng lẽ già mà vẫn mặc màu hồng thiếu nữ vòng quanh hậu cung ?
“Thần thích màu hồng, hợp với khí chất của thần .”
Tiêu Văn Vũ ngờ từ chối, im lặng một lúc, : “Vậy để tính. Truyền thiện.”
Thái giám bên cạnh , lập tức truyền dọn bữa tối.
Theo quy củ trong cung, ăn cùng , bên cạnh gắp đồ ăn cho . Đợi ăn gần xong, mới ăn.
Hắn cúi đầu rau xanh trong bát, nhíu mày: “Sao là rau ?”
Lẽ nên với rằng ăn nhiều rau cho sức khỏe, nhưng ngờ lời thốt là: “Bởi vì thần thích ăn thịt, để dành cho ngài.”
Ta quá.
Tiêu Văn Vũ một tiếng: “Nàng đúng là thật thà.”
“Đây thật thà, mà là bảo vệ thức ăn.” Ta tiếp lời.
Xin hãy cho một nhát , làm nữa.
Người rằng hầu vua như hầu cọp, còn thì đang tự đưa đầu miệng cọp đây.