Nam Chính Là Của Tôi - Chương 6
11.
Lại một mùa xuân nữa.
Năm nay tiếp tục để Bùi Du Bạch lên núi tụng kinh lễ Phật, khẩn cầu bình an.
Tôi cùng cùng chùa miếu, trong khi Du Bạch thắp nhanh, dạo trong sân.
Tôi đang những cái cây phía thì một vị phương trượng từ trong nhà bước .
Hắn thấy sợi dây màu đỏ cổ tay thì mở miệng: “A Di Đà Phật, sợi dây màu đỏ cổ tay của thí chủ là sợi dây màu đỏ từ chùa Tĩnh An ?”
Tôi dừng một chút, nhẹ gật đầu.
Phương trượng mỉm : “Sợi dây đỏ trong chùa Tĩnh An cũng dễ lấy, ngàn bậc thang, quỳ lạy từng bước một mới cơ hội.”
Tôi sững ngay tại chỗ.
Tôi khỏi nhớ ngày Bùi Du Bạch đeo sợi dây đỏ cổ tay .
Tôi nhận thấy dáng của gì đó , nhưng nhẹ nhàng với rằng thể là do quỳ trong chùa quá lâu khi lễ Phật.
12.
Khi Bùi Du Bạch bước , về phía .
Đường nét khuôn mặt sạch sẽ và gọn gàng, lông mày mềm mại, khi hạ mắt xuống, thể thấy hàng lông mi dài và dày.
Bên khóe mắt một nốt ruồi son màu đỏ.
Hốc mắt khỏi ươn ướt, khi Bùi Du Bạch lên tiếng, chút cà nhắc hôn lên môi .
Bùi Du Bạch hiển nhiên sửng sốt trong chốc lát, nhưng giây tiếp theo, đã giữ lấy gáy và làm sâu hơn nụ hôn .
Ánh mặt trời chiếu xuyên qua kẽ lá, chiếu và Bùi Du Bạch, xung quanh yên tĩnh, âm thanh duy nhất là tiếng chim hót.
Dù gió thổi, đàn ông của cũng chỉ thể là của .
(Hết)