Ngày Em Quên Anh - Chương 3
6
“Đương nhiên thể, chúng là vợ chồng mà.” Lâm Dược đáp ứng sảng khoái.
Tôi nhíu mày, bổ sung: “Vợ chồng giả”.
“Vợ chồng thật!” Lâm Dược quơ quơ giấy chứng nhận kết hôn trong tay, tăng thêm ngữ khí.
Tôi thỏa hiệp.
“Được , một tháng thôi! Đến lúc đó với dì…… Tính cách chúng hợp!”
Lâm Dược trầm mặc lời nào, ngầm thừa nhận đồng ý.
“Dì hẳn là ngày mai mới đến, hôm nay tiên về nhà ở, ngày mai …”
Tôi còn xong, Lâm Dược đã chắn .
“Sáu giờ sáng mai họ xuống xe, đồng ý đưa cô đón họ, họ sẽ ở đây một tuần, hiện tại đã một giờ, bây giờ cô về nhà mà là an , cũng tiện, nhà của nhiều phòng, cô ở đây còn phòng khách ngủ, sáng mai gọi cô dậy.”
Lông mày của càng nhíu càng chặt, những lời quá thuận lợi, làm cho nhịn hoài nghi đã sớm chuẩn , đan xen, làm cho lời.
Có thể là ánh mắt của quá mức sắc bén, nhỏ giọng bổ sung: “Cô cảm thấy, ?”
Tôi đương nhiên cảm thấy !
lý, nhịn suy nghĩ một chút tính khả thi.
“Được…… một tuần ……”
“Một tuần còn làm phiền cô ở nhà , sẽ cho cô những thứ tiện nghi nhất, còn sẽ ở trong phòng ngủ đất để cho cô cảm thấy bất tiện, vất vả !”
Hắn dứt lời, liền cúi đầu 90 độ với .
“Ha…… Ha ha, .” Tôi lui về phía một bước dài mới trấn an trái tim nhỏ bé của .
Nghĩ đến nghĩ lui cũng cách khác, cũng là vô tội kéo kết hôn, đây đều là báo ứng của !
Tôi hắng giọng điều kiện của , Lâm Dược thuận theo tiếp nhận cũng tỏ vẻ nhất định sẽ vì kiếm mặt mũi!
“Cũng tìm mặt mũi gì, chính là mà thôi…” Tôi khô cằn giải thích.
Lâm Dược cũng đã lui ngoài cửa, nhu thuận nhếch miệng với một cái :
“Bà xã, ngủ ngon.”
?
Tôi im tại chỗ, đối với thân phận vợ của nhất thời quen.
7
Tuy rằng cuộc sống biến đổi lớn như thế, nhưng vẫn ngủ ngon lành.
Sáng hôm , ánh mặt trời chiếu thẳng từ ngoài cửa sổ đánh thức.
Che mắt duỗi lưng một cái, hít hít cái mũi, xác định đây là mùi cơm.
Giống như là cháo thơm.
Chết tiệt! Tôi ngủ quên mất!
Mở cửa phòng ngủ , liền thấy Lâm Dược trong vầng sáng ngoài cửa với .
“Cô tỉnh , mau tới ăn cơm .”
Trong phòng bếp một trận xao động, thò hai cái đầu.
Người phụ nữ qua trẻ, thế nào cũng giống ngoài năm mươi.
Người đàn ông đeo tạp dề, một tay còn cầm muỗng cơm.
Hai đều “Aiya, là một cô gái xinh nha” Ánh mắt chằm chằm , chút tự nhiên.
Tiến gần Lâm Dược một bước, hỏi : “Sao gọi , bảo cùng !”
Hắn thuận thế khoác vai , : “Không em ngủ thêm một lát .”
Mẹ Lâm Dược ba bước thành hai bước tới, nắm lấy tay : “Con ngoan, chúng biết, con mệt.”
?
Tôi một lần nữa cứng đờ tại chỗ, là ý của ?
Không chứ?
Thật sự chứ?
“Chào dì” Tôi bật , ngoan ngoãn gật đầu chào hỏi.
“Aiya, còn gọi là dì?” Mẹ Lâm trêu ghẹo .
“Vậy khẳng định là vì chúng còn cho tiền sửa miệng đây!” Cha Lâm cởi tạp dề từ trong phòng bếp , lau tay .
“Ồ, đúng đúng đúng, nhanh, mau đem quà gặp mặt chuẩn cho con bé đây!” Mẹ Lâm như là đột nhiên tỉnh ngộ thúc giục cha Lâm lấy.
“Đến đến , đừng gấp.”
Cha Lâm chạy chậm lấy một cái hộp đưa tới tay mẹ Lâm, hai đồng loạt chờ mong .
Tôi gửi tín hiệu cầu cứu tới Lâm Dược, ngay cả đầu cũng ngẩng lên, cũng chằm chằm cái hộp ngừng.
Tôi hạ quyết tâm, cắn răng mở cái hộp .
Aaaaaaaaaaaa!
Kim quang lấp lánh!
Kim quang lấp lánh!
Vòng tay lớn kim quang lấp lánh!
“Mẹ đã kích thước sẽ vặn mà!” Mẹ Lâm xong liền lấy vòng tay đeo tay .
“Đừng… dì ơi, con…” Tôi liên tục xua tay.
Lâm Dược đè bàn tay lung tung của , mẹ Lâm dùng sức, vòng tay vàng đại biểu cho tiền tài liền đeo tay .
Trong thời gian ngắn, đã quên mất bản thân cái gì .
“Aiya, ! Thật !” Cha mẹ Lâm đối diện, khóe miệng đều mang theo nụ , chằm chằm .
Tôi họ, Lâm Dược.
Lại vòng tay còn hiện kim quang tay.
Cuối cùng vẫn nhếch miệng mỉa gọi: “Cha…… mẹ……”
Không ý chí kiên định mà thật sự là họ…… Cho quá nhiều!
Thật sự quá nhiều……
8
Cha mẹ Lâm vui vẻ ăn cơm, trở về phòng nghỉ ngơi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm chuẩn tháo vòng tay xuống cất kỹ.
“Cô làm gì thế?” Lâm Dược rửa bát , thấy đang cố sức rút vòng tay, chút nghi hoặc hỏi.
Tôi kéo trong phòng, đóng cửa phòng mới nhỏ giọng : “Đương nhiên là cất vòng tay cho cẩn thận , nếu đến lúc đó làm mất cũng bồi thường nổi, cầm lấy, tặng cho bạn gái của .”
Tôi còn tiếp tục động tác, Lâm Dược đè .
Sức lực của chút lớn, chút giật .
“Sao… ?” Tôi nhẹ giọng hỏi.
Hắn nhanh chóng điều chỉnh biểu tình, đó : “Mẹ thích tặng đồ cho khác, nếu như cô mang theo bà sẽ cảm thấy cái cô thích, phỏng chừng ngày mai sẽ lôi kéo cô phố mua đồ mới.”
“Cô thích cái ?”
“Làm thể!” Một phen dọa đến vội vàng buông tay .
Cùng lắm thì mang theo một tháng, lúc ly hôn trả cho , nghĩ như .
“Lâm Dược” Tôi gọi đang chuẩn ngoài .
“Cuối tuần … còn nhớ ?”
“Cuối tuần là ngày Chu Văn đính hôn.”
“Đương nhiên , nhớ , đừng lo.” Lâm Dược trả lời chính là nụ an tâm đặc biệt của .
Trong mấy ngày đó, ban ngày Lâm Dược làm, mẹ Lâm liền kéo ngoài dạo phố, trong ba món ngoài ba món, thấy cái gì cũng mua cho .
Tôi luôn sẵn sàng thẩm vấn, nhưng họ cũng hỏi gì cả.
Tôi đến từ , làm nghề gì, thể kiếm bao nhiêu tiền, chuẩn khi nào tổ chức đám cưới.
Bất cứ điều gì phụ nên hỏi, họ đã hỏi.
Chỉ là vẫn cùng , cho tất cả quan tâm cùng bảo vệ thể cho.
Điều làm cho vô cùng áy náy.
“Mẹ…” Tôi nhẹ giọng gọi mẹ Lâm đang chuyên tâm cắm hoa.
“Hả?” Bà đang loay hoay với cành hoa của , cũng chuyên tâm đáp lời .
“Mẹ gì hỏi con ?” Tôi thử hỏi.
“Hỏi cái gì?” Mẹ Lâm lơ đãng .
“Chỉ… đột nhiên kết hôn” Tôi thêm.
Mẹ Lâm đột nhiên buông cây kéo trong tay xuống, trịnh trọng với :
“Con gái, tất cả chúng đều cảm ơn con.”
“Dạ?”
“Lâm Dược nhà , con hẳn cũng biết, là một biết ăn .”
Không biết dì ơi…
Thật sự biết…
“Nó hồi trung học, thích thầm một cô gái” Ánh mắt mẹ Lâm xa xưa, như là nhớ chuyện gì đã lâu.
Tôi hứng thú chống cằm bắt đầu .
“Lúc từ đầu nó , mẹ căn bản cũng để ý, trung học nha, đều còn nhỏ, chờ lớn lên thì , lên đại học, là thể gặp càng nhiều cô gái hơn ?”
Mẹ Lâm dùng ánh mắt hỏi , lập tức cho bà câu trả lời khẳng định.
Mẹ Lâm nhận sự đáp , càng hăng say.
“Sau đó thì , nó ngoài học đại học, cũng thấy nó dẫn bạn gái về nhà, hỏi nó, nó liền là chuyện.”
“Đợi đến khi xong việc, thời gian.”
“Có một ngày mẹ thật sự nhịn , tìm nó chuyện phiếm, con biết nó và mẹ cái gì ?”
Tôi chất phác lắc đầu biết.
“Nó , mẹ chuẩn tinh thần , cả đời nó sẽ kết hôn.”
“Điều làm cho mẹ chút khiếp sợ.”
Tuy thời gian chúng quen biết lâu, nhưng mấy ngày nay Lâm Dược ở chung với , vẫn luôn là hình tượng trọng.
Người như cư nhiên cũng sẽ vì một mà cuồng nhiệt đến độ kết hôn?
Vậy là cô gái cỡ nào……
Tôi thể nghĩ về nó.
“Cho nên, Tiểu Dược nhất định là thích con, mới thể kết hôn với con! Mẹ gì hỏi, Tiểu Dược thích con, con là một đứa trẻ ngoan, những chuyện khác, mẹ tin tưởng các con sẽ tự xem mà làm!”
Mẹ Lâm hiền lành, câu dẫn đành theo.
Càng ngượng ngùng : “Dì con xin , thật là con uống nhiều lôi kéo con trai dì đăng ký kết hôn.”
Nghiệp chướng!