Ngày Mùa Xuân Đến - Chương 4
7
Ứng Hạc Tuyết, An Nhiên và Lục Hằng bảy tuổi, đưa chúng đến trường tiểu học bên cạnh.
Hai năm nay, viện đã mở rộng một lần, thêm các bạn nhỏ mới, cũng các bạn nhỏ nhận nuôi, những bạn lớn tuổi nhất vẫn là ba bạn nhỏ đó.
Ứng Hạc Tuyết và An Nhiên yêu thích, ít cặp vợ chồng đề nghị nhận nuôi hai đứa bọn nó, trong số đó thiếu những điều kiện nhưng cả hai nhóc đều rời .
Ứng Hạc Tuyết :”Cháu vẫn là lớp trưởng lớp Chồi, thể .”
An Nhiên cũng : “Cháu thì Lục Hằng và Tiểu Hạc làm ?”
Ngày đầu tiên học, khi ba bạn nhỏ khỏi trường, tinh ý nhận , sắc mặt của An Nhiên và Ứng Hạc Tuyết gì đó khác thường.
Ngược , Lục Hằng bình tĩnh ngoan ngoãn, chào : “Viện trưởng.”
Thấy đợi ở cổng trường, Ứng Hạc Tuyết và An Nhiên ngẩn , đó chạy ầm ầm đến: “Viện trưởng, cô đến đây?”
Tôi nhận các bạn đang cố gắng che giấu tâm trạng của nên cũng hỏi nhiều: “Các con còn nhỏ, nếu cô rảnh, chắc chắn sẽ đưa đón các con.”
“Viện trưởng nhất .” An Nhiên ôm lấy cánh tay :
“Hôm nay cánh gà coca ạ?”
Tôi nắm lấy bàn tay nhỏ của cô bé: “Món ăn đầu tiên ngày khai giảng, hôm nay nhỉ.”
An Nhiên nắm chặt dây cặp sách reo lên, dang hai tay ôm chầm lấy .
Ứng Hạc Tuyết và Lục Hằng theo cô bé, mắt tròn xoe .
“Còn sườn chua ngọt và cá viên.” Tôi dùng tay còn xoa đầu hai bé:
“Sao thiếu món các con thích .”
Lục Hằng khép nép , mím môi , còn Ứng Hạc Tuyết thì ngẩng đầu lên, nở một nụ rạng rỡ với .
Vẻ tươi tắn của bé khác xa với bức ảnh trong ký ức, khựng , một lúc , vui mừng mỉm .
Dù thì, bé cũng đang thay đổi theo hướng .
Đó là mục đích ban đầu của .
Buổi chiều, xử lý xong công việc, đang suy nghĩ xem nên tìm Lục Hằng hỏi chuyện hôm nay , bước khỏi văn phòng, đã thấy tiếng động từ phía vườn.
“… Không …” Tôi về phía khu vườn thì thấy ba bạn nhỏ xếp hàng bên cạnh cầu trượt, An Nhiên và Ứng Hạc Tuyết đều cúi đầu buồn bã, chỉ Lục Hằng đang an ủi các bạn.
“Không .”
“ họ đều .” An Nhiên bất bình :
“Tớ đều thấy!”
“Trong viện ai .” Ứng Hạc Tuyết :
“Mọi đều thấy những vết mặt ngầu.”
“Đó là vì…” Lục Hằng cũng vẻ vội vàng:
“Đó là vì…”
“Vì ?” An Nhiên hỏi.
Ứng Hạc Tuyết ngẩng đầu lên:”Cậu đừng vội, từ từ .”
“Ừm… Tiểu Hạc, là với tớ, viện trưởng với , với giống .”
Lục Hằng im lặng một lúc, mới nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nghiêm túc :
“Có những mẹ yêu con của , những mẹ yêu con của . Vì , những bạn nhỏ thấy vết mặt tớ ngầu, những bạn thấy kỳ lạ, đáng sợ, đều giống thôi.”
An Nhiên:”Tớ sợ buồn, sợ lén.”
“Tớ sẽ thế nữa.” Lục Hằng lắc đầu:
“Tớ… các còn nhớ , mùa đông năm ngoái, viện trưởng đã dẫn chúng vẽ tranh.”
“Ừm?” Ứng Hạc Tuyết hỏi:
“Là lần chúng cùng bôi màu lên mặt ?”
“Viện trưởng , thể vẽ công chúa, hoàng tử, hiệp sĩ, tiểu ác ma, hùng… Sau đó cô vẽ cho tớ một chiếc mặt nạ, rằng bây giờ tớ là kỵ sĩ mặt nạ .”
“ , hôm đó chào đón lắm, mọi chỉ chơi với thôi.” An Nhiên :
“Lục Hằng, hôm đó thật ngầu!”
“ tớ biết… Viện trưởng với tớ rằng, ..” Lục Hằng :
“Lúc đầu tớ thấy nhưng viện trưởng với tớ rằng, tớ là đứa trẻ ngầu nhất, đó, tớ còn thấy xí nữa.”
Lục Hằng lớn tuổi nhất, đoạn chuyện khiến An Nhiên và Ứng Hạc Tuyết xong đều thấy khó hiểu.
“Vì , , những bạn nhỏ khác gì tớ cũng ,” Lục Hằng trái :
“Hơn nữa, tớ còn các mà, các sẽ giúp tớ lý lẽ.”
“… Viện trưởng là tớ thích nhất, các xếp thứ hai.”
“Tớ cũng !”
“À, tớ cũng , thích nhất là viện trưởng, đó là các .”
Tôi bức tường, lắng những lời ngây thơ trong sáng, khỏi ngẩn , đó mỉm .
Đợi ba bạn nhỏ kéo tay , rằng sẽ làm bạn cả đời, mới khẽ ho hai tiếng, khu vườn.
“Viện trưởng?”
Những bạn nhỏ bắt gặp lén lút ngoài hoảng hốt nghiêm, ngoan ngoãn cúi đầu.
trách mắng bọn nhóc, chỉ đưa bọn nhóc về ký túc xá.
Trước khi đưa bọn nhóc cửa, xổm xuống, kiên nhẫn :
“Bất kể gặp chuyện gì, các con đều thể với viện trưởng, các con thể tự giải quyết nhưng nếu giải quyết , viện trưởng nhất định sẽ giúp các con.”
Thấy trách mắng chuyện các bạn ngủ, lén lút vườn chơi, khuôn mặt căng thẳng của Ứng Hạc Tuyết giãn , trả lời : “Vâng.”
“Linh Hi! Độ hảo cảm của nam chính đã đầy!” Tiểu Phúc đột nhiên phấn khích:
“Nhiệm vụ đã thành!”
Cũng ngay lúc , Ứng Hạc Tuyết nhỏ giọng hỏi:”Viện trưởng, công lược là ý gì ạ?”
Tôi ngẩn .
Suýt quên mất, Tiểu Hạc còn thể suy nghĩ.
Một ngày nào đó, thằng nhóc sẽ biết, vì mà đến bên nó, cũng sẽ một ngày biết, ngay từ đầu, đã nhận nhiệm vụ mang tên công lược.
.
Không .
Ánh mắt dịu dàng: “Ý là, viện trưởng con cảm nhận , sự quan tâm và tình yêu của thế giới .”
Tôi dạy cho thằng nhóc những điều, là hàng ngàn hàng vạn loại tình yêu thế gian, là thứ mà vô số những đứa trẻ ở viện phúc lợi như , đều thiếu thốn. Tôi với nó rằng, mùa xuân sẽ đến, những đứa trẻ bỏ rơi ở một góc thế giới, cũng quyền hưởng ánh nắng, mưa móc và gió nhẹ, sẽ những chú chim đậu bậu cửa sổ nhà hót cho nó , nó sẽ gặp hạnh phúc của riêng , đồng thời, cũng sẽ một tương lai tươi sáng.
Mùa xuân nhờ gửi thư, kể cho nó vô số câu chuyện cổ tích của nhân gian.
…Tiểu Hạc, viện trưởng hy vọng con thể bình an khỏe mạnh lớn lên, điều liên quan đến nhiệm vụ công lược của viện trưởng, chỉ đơn giản là, con và vô số đứa trẻ mà bản thân viện trưởng từng chăm sóc, viện trưởng đều thấy trong mắt các con, dấu vết của những vì ….
Lần , viện trưởng chỉ một viên kẹo, mà trở thành làm những viên kẹo đó.
Rồi sẽ một ngày, thể cho những đứa trẻ như các con, đều biết hương vị của những vì .
Ứng Hạc Tuyết vẻ hiểu lắm nhưng vẫn đưa tay ôm lấy : “Con cũng yêu viện trưởng.”
Tiếng của chúng truyền ký túc xá, trong bóng tối, từng đôi mắt mở , An Nhược Xuân định rời thì bàn tay nhỏ bên cạnh kéo .
“Em thích viện trưởng.” Cô bé gái nhẹ nhàng,” em, em cũng thích cô An.”
“Em cũng thích viện trưởng với cô An!”
“Em thích nhiều lắm, còn cô Lưu nấu ăn và ông Trần ở cổng!”
“Em còn thích chị Tiểu Ôn đến thăm chúng em mỗi tháng!”
“Còn cả chị Tiểu Ngư lần tặng quần áo cho chúng em nữa.”
An Nhược Xuân mới dỗ những đứa trẻ ngủ, một đám trẻ ôm lấy, về phía cửa, nơi một bóng cũng đang ôm chặt, bất lực nhưng dịu dàng .
Cuối cùng cũng dỗ đám trẻ đang ríu rít tỏ tình ngủ tiếp, và An Nhược Xuân đóng cửa ký túc xá .
Ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng tỏ.
Trăng sáng trong vắt, tràn xuống mặt đất, như những viên trân châu.
Lại là một năm mới.
Mỗi mùa đông ở Bắc Thành, dường như đều tuyết rơi. Tôi dựa cửa sổ, những đứa trẻ nô đùa tuyết.
Năm nay chúng trò mới, theo thầy giáo khoa học quan sát hình dạng của những bông tuyết.
An Nhược Xuân bước đến bên , nhẹ nhàng.
“Kỳ nghỉ đã duyệt, về nhà .”
Tôi ngẩng đầu lên, đã : “Nhược Xuân, em đã lâu về nhà .”
“Không cần .” An Nhược Xuân lắc đầu, trong mắt niềm vui hiện rõ:
“Viện trưởng, mùng 2 Tết, chị gái em sẽ dẫn học sinh đến thăm chúng , là đến viện làm tình nguyện.”
“Học sinh…” Tôi ngạc nhiên: “Bao nhiêu tuổi ?”
“Là học sinh khóa đầu tiên chị gái em dẫn, giờ đã nghiệp .” An Nhược Xuân cong môi : “Viện trưởng yên tâm, quy trình cả, với chị gái em lắm, chị …”
An Nhược Xuân mê chị gái ngừng, mà , chỉ gật đầu:
“Xem năm nay viện sẽ náo nhiệt .”
Đêm giao thừa, như thường lệ dỗ một đám trẻ con ngủ, đó một trong phòng làm việc.
Tiểu Phúc rằng cung cấp dịch vụ mát xa cho , cũng như đang trò chuyện với bạn cũ, thuận miệng hỏi: “Tiểu Phúc, định khi nào?”
Từ khi kết nối với , nó đã với , nếu thành nhiệm vụ công lược, nó sẽ tìm ký chủ tiếp theo.
Hệ thống của chúng cũng KPI, Tiểu Phúc từng lập chí làm một con sâu chăm chỉ, khi phát hiện tiến độ của nhanh, nó cũng từng vui mừng khôn xiết.
hiểu , khi độ hảo cảm của Tiểu Hạc đối với đạt đến một trăm, Tiểu Phúc chỉ vui vẻ trong chốc lát, đó nhắc đến chuyện rời nữa, vẫn luôn ở bên cho đến bây giờ.
lần , Tiểu Phúc im lặng như thường lệ, là “Một thời gian nữa” , mà nhẹ nhàng dừng lòng bàn tay .
Nó ít khi xuất hiện mặt hình dạng ——một quả cầu ánh sáng mềm mại, phát ánh sáng nhàn nhạt.
“Linh Hi, …” Tiểu Phúc vốn ít , lắp bắp mãi, cuối cùng cũng trọn vẹn một câu:”Tôi nữa.”
Tôi chút ngạc nhiên nhưng cũng quá bất ngờ.
“Tại ?”
“Vì đã tên .” nó : “Tôi tên là Tiểu Phúc, cùng cô xây dựng Viện phúc lợi Bác Ái trở nên nhất.”
Tôi im lặng hồi lâu.
Nó dường như trở nên lo lắng.
“Cô… ? Cô ở bên cô ?”
“Tất nhiên là .” Lần , trả lời nhanh:
“Chỉ là, khó mà diễn tả tâm trạng của lúc .”
“Tôi cũng khó mà diễn tả lắm.”
Nó vẻ vui: “Tôi giống như bạn bè của , đều việc làm, tên của và ký chủ của nhất, họ đều vì mà vui.”
“Tôi cũng vì mà vui.” Tôi xoa xoa quả cầu ánh sáng nhỏ trong tay:
“Nếu đó là nguyện vọng của , thì, năm mới, chúng cùng , tiếp tục cố gắng nhé.”
Ngoài cửa sổ tuyết rơi đầy trời nhưng trong phòng ấm áp như mùa xuân.
Tôi theo thói quen, bước khỏi phòng làm việc, đắp chăn cho những đứa trẻ trong ký túc xá.
đẩy cửa , đã ngây .
Chỉ thấy cửa phòng làm việc, treo một lọ thủy tinh dán đèn ngôi , trong lọ đựng nhiều tấm thiệp.
Tôi đưa tay lấy lọ xuống.
Tấm thiệp lớn nhất, nét chữ quen thuộc, thậm chí vài chữ còn bằng phiên âm nhưng từng nét từng nét, đều nghiêm túc.
[Viện trưởng]
[Ý tưởng là do thể các bạn nhỏ lớp Chồi Xanh nghĩ (đúng !) nhưng cửa của cô cao quá, chỉ thể nhờ cô giáo An giúp chúng con treo lên thôi.]
[Theo quan sát của chúng con, Viện trưởng thích ngôi (Lục Hằng Viện trưởng cũng sẽ ngắm bầu trời, An Nhiên cô đang ngắm trăng nhưng con thấy cô đang ngắm ), đèn trăng, chỉ đèn nhưng An Nhiên đã vẽ trăng cho cô.]
[Viện trưởng năm nào cũng tổ chức sinh nhật cho chúng con nhưng chúng con đều biết sinh nhật của Viện trưởng là ngày nào nên đã hỏi cô giáo An, mới biết, sinh nhật của Viện trưởng là ngày đầu tiên của mùa xuân!]
[ chúng con đều ngủ nên thể chúc mừng sinh nhật Viện trưởng buổi tối , chúng con đều là những đứa trẻ ngoan, lời.]
[Viện trưởng, năm mới vui vẻ, sinh nhật vui vẻ!]
[Chúng con đều lời thì thầm, cô giấu để tự xem nhé.]
[Toàn thể các bạn nhỏ lớp Chồi Xanh: Ứng Hạc Tuyết, An Nhiên, Lục Hằng, Ngô Dao…]
Chữ ký của từng đứa trẻ đều ngay ngắn tấm thiệp, thừa, thiếu.
[Viện trưởng]
[Viện trưởng với con, ngày con gặp mẹ, trời đổ tuyết, là mùa đông.]
[Con biết ngày con gặp Viện trưởng là ngày nào nhưng con chắc chắn, đó là mùa xuân.]
[Mùa xuân là mùa vạn vật sinh sôi, là mùa nhất trong truyện cổ tích, cũng là mùa con gặp Viện trưởng.’
[Ứng Hạc Tuyết.]
Không biết từ bắn lên pháo hoa, bầu trời bỗng chốc nở rộ những đóa hoa rực rỡ.
[Năm mới vui vẻ, sinh nhật vui vẻ, Linh Hi.]
“… Năm mới vui vẻ.”
Tôi ôm lọ đựng đèn ngôi , bức thư mùa xuân , khẽ .
Tiểu Phúc từng hỏi , nếu một ngày nào đó Ứng Hạc Tuyết biết đến để công lược nó thì sẽ thế nào.
Lúc đó đã suy nghĩ một chút, với nó, cả.
Giống như đã với Ứng Hạc Tuyết, cả.
Tình yêu phân sang hèn, chỉ phân thật giả.
Trên thế giới nhiều loại tình yêu, điều kiện, vô điều kiện, giả dối, chân thành, ngụy trang, thẳng thắn, công nhận, hoặc là——
Rõ ràng biết lúc đầu chân thành nhưng đến cuối cùng dành trọn trăm phần chân thành.
– Hết –
Đọc xong cảm động dữ thần QQ