Ngày Ngày Hạ Triều Đều Thấy Ái Phi Tìm Đường Chết - Chương 1
1.
Ta chết, đương nhiên lý do.
Kiếp , là Diễm Quý Phi xinh tuyệt trần,
Điểm nổi bật nhất chính là ngực lớn mà não nhỏ.
Mục tiêu lớn nhất của là giành lấy sự sủng ái của thánh thượng.
ngờ hoàng thượng vốn chẳng hứng thú với nữ sắc.
Cho đến khi ba mươi ba tuổi,
Còn kịp diện kiến hoàng thượng thì đã chết bất đắc kỳ tử trong vòng chung kết hậu cung tranh đấu.
2.
Không ngờ trở về lúc hai mươi ba tuổi. Hóa năng lực trọng sinh mạnh mẽ như ! Nếu chết thêm một lần nữa mà thể về năm mười ba tuổi, nhất định sẽ hoàng cung, cũng chẳng làm lão bà của hoàng đế nữa.
Nghĩ đến đây, liền lập mục tiêu cho kiếp :
Nếu đấu , thì trọng sinh từ đầu.
3.
Khi mở mắt lần nữa, thứ đầu tiên thấy là Tiểu Xuân đang bên giường, lóc thảm thiết.
Ta hỏi: “Tiểu Xuân, hiện tại bao nhiêu tuổi ?”
Tiểu Xuân đáp: “Mười ba tuổi.”
Wow, trọng sinh về mười năm thật ! Ta phấn khích, giơ ngón cái lên: “Quá tuyệt vời!”
Tốt quá , làm từ đầu!
Tiểu Xuân : “Nô tì đùa thôi, hiện tại hai mươi ba tuổi, vẫn còn sống sờ sờ.”
Ta thất vọng đến tột độ, đấm giường than: “Đáng ghét quá !”
Thật tức giận, còn xuyên !
Tiểu Xuân ôm lấy , òa to:
“Nương nương, khó khăn lắm mới cứu sống , đầu óc tỉnh táo thế …”
4.
Trong thời gian dưỡng bệnh, đã thử đủ loại phương pháp tìm đường chết,
Tiểu Xuân canh chừng nghiêm ngặt, lần nào thành công.
Toàn hậu cung đều đã truyền tai rằng Diễm Quý Phi ngang ngược kiêu căng thực là một kẻ si tình.
Hoàng thượng yêu nàng, nàng đau khổ đến mức chết cho xong!
Thái hậu cũng sự si tình của làm cảm động,
Ban cho một đống gấm vóc lụa là, châu báu trang sức.
Ta giữa đống lễ vật, như một con rồng độc ác đang canh giữ kho báu.
Tiểu Xuân : “Nương nương, nô tì hiểu ! Người thật biết sử dụng khổ nhục kế mà!”
Ngươi thì hiểu gì chứ, nóilinh tinh!
Mặt đen .
6.
Ta để mắt đến một gốc cây trong ngự hoa viên, bắt đầu hì hục buộc dây lụa trắng,
Thì phía liền vang lên giọng cay nghiệt của một nữ nhân: “Ồ, đây là ai ?”
Ta đầu , a! Là lão bằng hữu Lệ Phi đây mà!
Kiếp , và nàng thân thiết lắm, luôn âm thầm quan tâm lẫn .
Ngươi đưa hoa hồng, tặng ngươi canh tuyệt tử.
Đồng hương gặp đồng hương, chuyện ngang tàng.
7.
Ta : “Không nhận quen ? Đôi mắt ngươi để trang trí , bằng hiến cho .”
Lệ Phi sắc mặt cứng đờ, : “Ngươi ở đây làm trò hồ ly tinh gì?”
Ta đáp: “Chuyện của hồ ly tinh tới lượt ngươi quản.”
Lệ Phi nhíu mày, : “Nghe đồn ngươi vì thất sủng mà chết sống, giờ đến ngự hoa viên câu dẫn hoàng thượng ?”
Ta nhạo : “Lệ Phi, ngươi đúng là tầm hạn hẹp.”
Ánh mắt nàng rơi xuống dây lụa trắng của , : “Chuẩn kỹ ghê, còn mang cả dải lụa dài để khiêu vũ cơ ?”
Ta: … Có vẻ là thấu thật.
8.
Lệ Phi ngạo mạn : “Gốc cây , bản cung !”
Ta : “Tại … rõ ràng là bản cung đến …”
Lệ Phi đáp: “Ngươi, kẻ nhảy múa với tay áo dài, miếng vải rách là đủ , cần gì một cây cổ thụ xiêu vẹo?”
Nàng lạnh, lệnh cho thái giám khiêng một chiếc xích đu đính đầy hoa tươi:
“Xích đu buộc chắc , bản cung sẽ đây đung đưa đến khi hoàng thượng hạ triều!”
Hay thật, trọng sinh mới thấy, các phi tần trong hậu cung bày đủ trò sáng tạo để thu hút hoàng thượng, thời buổi , ngay cả làm nữ nhân của hoàng đế cũng cạnh tranh khốc liệt.
Thôi , cây tặng cho ngươi.
9.
Gốc cây cổ thụ xiêu vẹo đã chiếm dụng,
Một gốc cây cổ thụ xiêu vẹo khác xuất hiện.
Ta buộc xong dây lụa trắng, còn kịp thử,
Đã thấy tiếng thì thầm yếu ớt bên cạnh: “Diễm phi nương nương, ngài cũng đến đây tự tử ?”
Ta dọa sợ đến run , lùi ba bước.
10.
Thì là Hứa mỹ nhân, mới đưa lãnh cung gần đây,
Cũng đang chuẩn tự tử như .
Đừng thế chứ, một cô nương thế , thể trọng sinh,
Lỡ như thất bại thì quá đáng tiếc.
Ta : “Hứa mỹ nhân, tình yêu tuy quý giá, nhưng sinh mạng còn đáng giá hơn.”
Hứa mỹ nhân đáp: “Không từ bỏ con thì bắt sói; từ bỏ mạng thì chiếm hoàng thượng.”
Ta lặng , mắt mở to kinh ngạc.
Các phi tần trong hậu cung đúng là điên cả ,phía kế câu dẫn bằng xích đu, phía khổ nhục kế bằng cách treo cổ.
Thế giới thật quá điên cuồng, ai ai cũng dùng chiêu trò để câu dẫn hoàng thượng.
Thôi , cây cũng nhường ngươi.
10.
Những cây cổ thụ dọc theo con đường trong ngự hoa viên,
Đã phi tần từ bốn phương tám hướng chiếm giữ.
Có gốc đàn tranh, đây là đội nhạc cụ.
Có ngâm thơ gốc, đây là đội văn tài.
Có leo cây, đây là đội sáng tạo.
…
Ta dọc đường mà như Lưu lão lão Đại Quan Viên, mở rộng tầm mắt:
Chẳng trách hoàng thượng gần nữ sắc, thấy nữ nhân đã bực bội,
Mỗi lần hạ triều chịu đựng một màn biểu diễn tài nghệ của hậu cung,
Các phi tần ngày ngày bày trò, bực mới lạ!
11.
Bóng chiều đã ngả.
Sắp đến lúc hoàng thượng hạ triều, Tiểu Xuân hẳn cũng đã chuẩn cơm nước xong xuôi.
Khó khăn lắm mới một ngoài, nhất định nắm lấy cơ hội .
Ta rẽ qua nhiều ngõ ngách, đến một mảnh rừng vắng vẻ,
Vừa ý gật đầu: Tốt, nơi .
Không ngờ khi leo lên cây để buộc dây lụa, chân trượt, sắp ngã xuống.
Trong phút chốc, bản năng sinh tồn khiến nắm chặt lấy thân cây,
Lúc lơ lửng giữa trung, đối mặt với một vấn đề cực kì nan giải:
Sinh tồn vẫn là hủy diệt.
12.
Không buông tay thì mỏi nhừ.
Ta thế trụ nổi mất!
Mà buông tay, lỡ ngã gãy xương,
Không trọng sinh , còn liệt giường cả đời.
Nghĩ đến đây, khỏi bộc lộ ánh mắt kiên nghị:
Không buông tay!
Ta cứ thế lơ lửng, bám chặt thân cây,
Không biết đã qua bao lâu.
Bỗng thấy một nữ tử áo trắng phiêu dạt ngang qua gốc cây, liền lớn tiếng gọi: “Giúp bản cung với!”
Nàng hề phản ứng.
Ta : “Tiên nữ mỹ lệ, yêu kiều như tiên, giúp bản cung với!”
Nàng đáp: “Giúp thế nào, làm giúp ngươi?”
Ta sốt ruột giơ tay diễn tả, nhưng thể: “Giúp xuống , đại mỹ nhân!”
Nàng chợt hiểu : “Thì ngươi đang làm động tác kéo xà ngang.”
Thật lạnh lẽo.
13.
Người một câu đùa lạnh lẽo, sẽ bật .
Người , là còn sức.
Người còn sức, là sẽ buông tay.
Ta rơi thẳng lòng đại mỹ nhân, những trâm cài đầu kêu lên leng keng.
Mặt trời đỏ rực nhưquả cam máu đang dần dần lặn xuống,
Ánh chiều tà còn vương trong mắt nàng ba phần sắc vàng, đến nỗi chút tà khí.
Xung quanh một bóng , chỉ rừng cây xào xạc gió.
Tư thế , tình cảnh , bối cảnh !
Ta thấy gương mặt nàng càng lúc càng gần ,
Tự dưng cảm giác quê nhà nở đầy hoa bách hợp.
Ở hậu cung, thông dâm bất kể giới tính đều là tội chết!
So với việc bỏ lồng heo dìm xuống nước, vẫn thích cách nhẹ nhàng hơn để .
Để phá tan bầu khí mờ ám , lên tiếng xua tan sự ngượng ngùng,
Rất tự nhiên chuyển chủ đề: “Cánh tay ngươi khỏe nhỉ, bình thường luyện thế nào ?”
14.
Đại mỹ nhân phá hỏng hứng thú, lạnh lùng : “Dục cầm cố tung… Ngươi biết là ai ?”
Ta đáp: “Ta nào biết .”
Nàng : “Nhìn cho kỹ !”
Ta đáp: “Biết là ngươi , còn bắt mãi, phiền ?”
Nàng ghé mặt sát hơn: “Nhìn kỹ thêm chút nữa!”
Ta nhắm mắt : “Xin , là thẳng nữ.”
15.
Mỹ nhân sững sờ trong chốc lát.
Nàng : “Ngươi quả là biết chọn chỗ.”
Phải đó, mấy cây trong ngự hoa viên đều chiếm , ngươi biết !
Ta thở dài bi ai: “Bản cung trong cung chỉ mảnh đất nhỏ để dung thân.”
Nàng nhíu mày, hỏi: “Ai dạy ngươi cách ? Thái hậu ?”
A? Cách tự sát còn cần dạy ?
Ta yếu ớt : “Bản cung đã sớm chẳng sống nữa .”
Mỹ nhân : “Làm phi tần trong cung, sống trong nhung lụa phú quý, ?”
Thì cũng đấy, nhưng nếu thể trọng sinh trở về năm mười ba tuổi,
Thì hơn biết bao! năng lực thể giải thích với ngươi !
Ta thở dài một , trầm ngâm hoàng hôn: “Bản cung gì, từ đến nay những thứ …”
Mỹ nhân với ánh mắt phức tạp, thì thầm: “Không ngờ, si tình đến …”
Nàng đưa tay vuốt má , giọng nhẹ nhàng đến mức thể nặn nước: “Khiến ngươi chịu khổ .”
Ta hoảng hốt che mặt, chẳng lẽ giữa chúng sự hiểu lầm nào đó?