Nghe Nói Cô Ta Rất Điên - Chương 5
Tối thứ sáu, đến khách sạn Đình Đình đúng như đã hứa.
Chỉ là sẽ tin tưởng hệ thống, bản thân cũng mang theo đồ để phòng thân, hơn nữa cũng đã gọi cho họ .
Khách sạn Đình Đình lớn, hôm nay chật kín .
Lúc đến đã lác đác vài trong đó.
Đa số đều là nam.
Dù đã biết mọi chuyện nhưng vẫn thấy run rẩy.
Tạ Vũ thấy đến thì lập tức đến chào, còn dẫn bên trong.
Trước tiên đưa quà cho , đó : “Chúc sinh nhật vui vẻ.”
Hắn nhận quà, gãi gãi đầu, trả lời: “Thích Ngôn, cảm ơn .”
“ .” Hắn bỗng dưng hô nhỏ, đó lấy từ bên quầy một ly rượu đưa cho , tiếp:
“Đây, mỗi đều phần.”
Người bên cạnh cũng giơ ly rượu trong tay lên, hàm ý lời Tạ Vũ đúng là sự thật.
Tôi nhân ly rượu từ trong tay , giả bộ nhấp một ngụm, nhưng thực tế thì chạm tới môi.
Sau đó : “À , nhà vệ sinh ở đấy?”
Tạ Vũ chỉ đường cho , đó một qua đó.
Chỉ là lúc định thì gặp Vương Mạn Mạn.
Cô thấy đến thì khẽ , trong mắt là dáng vẻ đắc ý khó bề che giấu.
Tôi làm như cái gì cũng biết, cái gì cũng chả rõ, gật đầu với cô .
Sau đó âm thanh hệ thống vang lên…
【Ding dong, đã đổi mục tiêu thành Vương Mạn Mạn, mười phút ký chủ thể yên tâm rời .】
Tôi bóng dáng rời của Vương Mạn Mạn, ngẫm nghĩ một lúc gần sảnh của khách sạn Đình Đình.
Định chờ thêm mười phút rời luôn.
Thế nên, lúc xuống, liếc qua thì thấy Tạ Vũ đưa một ly rượu cho Vương Mạn Mạn: “Đây, Vương Mạn Mạn, đây là rượu của .”
Vương Mạn Mạn nghi ngờ , đưa một cái thì lập tức nhấp một ngụm.
Mọi chung quanh đây đều về phía cô .
Tôi thấy đánh lòng xem tiếp, chờ đủ mười phút liền ngoài.
Vương Mạn Mạn thấy định về thì lập tức xông cản : “Thích Ngôn, cô đó?”
“Tôi tặng quà xong , về ký túc xá chứ ?” Tôi như bình thường.
Tôi biết ở trong đều cô gắn camera đủ chỗ hết, cho nên mọi hành động của đều cẩn thận.
“Chẳng sẽ đón sinh nhật vui vẻ với Tạ Vũ , mới tới đã về, làm ai làm thế, mau mau trong chơi .” Cô nắm chặt cổ tay .
Tôi một bên kéo tay cô , một bên đáp : “Mạn Mạn , hôm nay thấy khó chịu, trở về nghĩ ngơi, các cứ ở chơi vui vẻ nhé.”
“Không , cô thể .” Giọng của Vương Mạn Mạn trở nên gay gắt.
“Mạn Mạn, cô ý gì đây?” Tôi vờ như bản thân đang tức giận:
“Hôm qua đã với cô rằng tới, nhưng cũng là cô tới thì Tạ Vũ sẽ buồn, nên còn cố ý chọn quà mang đến tặng , giờ mắc cái giống ôn gì cô cho về?”
“Không chính là ! Cô ở đây cho !” Trong mắt cô là vẻ ác ý.
“Cô….”
Chưa đợi trả lời, Vương Mạn Mạn đã hung hăng : “Thích Ngôn, tối nay cô đã bước chân đây thì đừng mong chạy thoát!”
Sau đó, cô sang những ở phía , hô lên: “Cô chính là Thích Ngôn, dựa theo những gì đã , đưa đến , các mau chuyển tiền cho , tiền trao cháo múc.”
Vương Mạn Mạn thoạt đã điên , thế nhưng dám những lời như ở mặt .
“Cô cái gì?” Tôi tỏ hốt hoảng thất thố, trông cực kỳ sợ hãi.
Còn cô thì hả hê :
“Mày còn rõ ? Thích Ngôn , cái gì của mày cũng hơn so với tao, tao vốn dĩ cho rằng ở mạng thì sẽ nhiều thích tao hơn nhưng mà…”
“Sau tao mới phát hiện, cái bọn họ xem chỉ là những thứ trong ký túc xá nữ, chứ là tao!”
“Dù thế thì đã chứ, bọn họ thì tao cho bọn họ , tao để cho bọn họ dáng vẻ lúc ngủ của mày, dáng vẻ cắt móng chân, cho bọn họ xem mày như trò hề.”
“Mà dựa , mày cắt móng chân thì bọn họ vẫn thích mày?”
Cô càng càng tỏ điên cuồng.
“Tao thì hả?” Tao nỗ lực tới mức mà cái gì cũng , mỗi lần chúng mày xuất hiện thì tao mới thể thêm chút ít quà tặng livestream…”
Tôi cô , chẳng thấy gì ngoài sự ghê tởm: “Cô đừng nguỵ biện cho chuyện cô lén những thứ riêng tư trong phòng ký túc xá nữa.”
“Mày câm cái miệng mày !” Cô giận dữ quát, hai mắt đỏ ngầu thoạt cực kỳ điên loạn.
Cô : “Sau tao mới suy nghĩ cẩn thận hơn, bọn họ đã thích xem thì tao cho xem bằng hết.”
“Nếu bọn họ đã thích mày thì tao đưa mày cho bọn họ, cả đôi cả làng.”
Nói xong, cô về phía những đó : “Người đã ở mặt, các làm như thế nào thì làm như thế !”