Ngôn Linh Sư 2: Học Đường Đẫm Máu - Chương 1
1
Trong nhà vệ sinh ẩm ướt, mấy ép xuống đất đánh đập. Đứng đầu nhóm chính là Bạch Nhược Lam – hoa khôi của trường, cũng là kẻ cầm đầu bắt nạt.
Hai theo cô , một đang xé rách quần áo của , một thì giơ điện thoại chuẩn chụp ảnh.
Tuyệt vọng, quanh tìm sự giúp đỡ. Ngoài bậu cửa sổ xa, bất ngờ hiện một đôi mắt đen láy. Tôi mừng thầm trong lòng, nhưng kịp kêu cứu, Nhược Lam đã túm lấy tóc , đẩy đầu xuống bồn nước bẩn.
Tôi phòng , ép uống mấy ngụm nước bẩn. lúc tưởng rằng sẽ chết đuối, ngoài cửa vang lên hai tiếng ho khẽ, tiếp theo là giọng lạnh lùng pha chút tức giận: “Bạch Nhược Lam, Thi Mẫn, Chung Tĩnh Tĩnh, các em đang làm gì? Dừng tay ngay cho !”
2
Tôi cứu.
Cô giáo thấy bộ dạng thê thảm của thì càng giận dữ hơn: “Trình Diệu là học sinh chuyển trường mới đến, còn là bạn cùng phòng với các em, các em thể bắt nạt bạn ?”
Hai theo Nhược Lam vội vàng cãi: “Cô Lý, bọn em bắt nạt bạn , Trình Diệu chỉ vô tình ngã bồn nước, bọn em đang đỡ bạn mà thôi.”
Nhược Lam cũng đổi sang vẻ mặt đáng thương, khẽ cắn môi, : “Nếu em thật sự bắt nạt bạn học, ngày mai em sẽ xe tông chết!”
3
Tôi lặng, mím môi nhíu mày. cô Lý, dù qua vẻ nghiêm khắc, vẫn thể phạt Nhược Lam – hoa khôi nổi tiếng, học giỏi, ngoan ngoãn trong mắt giáo viên. Tôi chỉ là một học sinh nghèo, chẳng ai về phía .
Cô Lý khuyên nhủ , yêu cầu Nhược Lam xóa bài đăng mạng, rời như chuyện gì xảy .
Tôi bóng lưng cô, cúi đầu, thầm nghĩ: “Không đúng. Cốt truyện đúng chút nào.”
4
Đêm định mệnh.
Tối hôm đó, Nhược Lam nhận một cuộc gọi. Sắc mặt cô thay đổi rõ rệt, dẫn theo hai bạn rời khỏi ký túc xá.
Đến sáng hôm , giường của ba họ vẫn nguyên vẹn, hiển nhiên cả đêm về.
Chuông lớp vang lên mười phút thì hai bạn của Nhược Lam xông lớp, mặt tái mét, thét lên: “Không , Nhược Lam xe trường tông chết !”
Năng lực ngôn linh của đã phát huy tác dụng.
Nghe bố mẹ của Bạch Nhược Lam đều đang ở nước ngoài, thể về, nên chẳng ai lo cho cô .
Ban đầu, hai đứa bạn thân của cô là Thi Mẫn và Chung Tĩnh Tĩnh định đến chăm sóc, nhưng giáo viên từ chối với lý do “học tập là quan trọng”.
Bạch Nhược Lam nên cảm thấy may mắn, vì đó năng lực ngôn linh phản phệ, đến giờ vẫn hồi phục , nên năng lực giảm nhiều. Nhờ mà cô chỉ hôn mê bất tỉnh, chứ chết ngay tại chỗ.
Tôi cứ nghĩ rằng, với việc cô rời , cuộc sống bắt nạt của cuối cùng cũng tạm thời chấm dứt.
Vui mừng quá đỗi, định giờ học sẽ xuống căng tin ăn thêm hai bát cơm.
mới ăn hai miếng, hộp cơm đã giật mất. Người đến cầm hộp cơm giơ cao, làm nước canh đổ từ đầu đến chân .
Tôi ngẩng đầu lên, thì là Thi Mẫn, một trong hai bạn thân của Bạch Nhược Lam.
“Trình Diệu, mày còn mặt mũi mà ăn cơm ? Chị Bạch mày hại đến mức nhập viện !”
Thật nực , rõ ràng là họ bắt nạt , tại hối ?
Tôi im lặng, Thi Mẫn càng đà lấn tới, nắm tóc kéo ngã xuống đất.
“Đồ tiện nhân, tại xe buýt đâm trúng mày? Tại mày chết chứ!”
Lúc căng tin cũng đông , nhưng tiếng động lớn đã nhanh chóng thu hút mọi xung quanh.
Cô giáo Lý cũng mặt ở đó.
Ban đầu, cô vẻ lạnh nhạt, định can thiệp, nhưng xung quanh ai nấy đều lên tiếng chỉ trích: “Cô gái thật quá đáng, làm như với bạn cùng lớp?”
“ thế, ngờ trường bắt nạt như .”
“Không giáo viên nào quản lý ?”
Cô Lý ở đầu đám đông. Vì cô vốn thân thiết với học sinh, nhiều nhận cô nên liên tục gọi cô ngăn chặn vụ bắt nạt.
Trước áp lực dư luận, cuối cùng cô Lý cũng lên tiếng ngăn cản: “Thi Mẫn, dừng tay! Tôi sẽ báo chuyện em bắt nạt bạn học lên giáo viên chủ nhiệm của em.”
Nghe , sắc mặt Thi Mẫn càng thêm hung dữ. Cô chút nương tay, đánh hét lớn: “Cho dù đuổi học, cũng đánh chết con tiện nhân !”
Tôi đất, nở nụ quái dị với đôi môi đầy máu: “Chúc cô toại nguyện.”
Sau khi dùng năng lực ngôn linh, dù đuổi học thì ít nhất Thi Mẫn cũng sẽ đình chỉ tạm thời.
Cầu gì nấy, đó là điều ước của chính họ, cố tình hại .
Tất cả những kẻ từng bắt nạt đều sẽ nhận báo ứng.
Chứng kiến đánh đến hai lần, cuối cùng cô Lý cũng xót xa, đưa .
Cô : “Đi nào, cô bé, đến phòng cô dọn dẹp chút. Trưa nay, cô nấu cơm cho em ăn.”
Rồi cô nhiệt tình kéo đến ký túc xá của giáo viên.
Trường trung học Hạnh Lâm là một trường tư thục. Để thu hút học sinh và xây dựng danh tiếng, trường nhận ít học sinh nghèo và cấp trợ cấp mỗi kỳ.
Tôi là một trong số đó.
Trường thiếu tiền, đặc biệt là điều kiện ký túc xá của giáo viên, thậm chí họ còn ở biệt thự nhỏ.
Cô Lý như một mẹ dịu dàng. Nhìn đầy vết bẩn, cô lấy cho một bộ quần áo sạch sẽ, nhét tay : “Con gái xinh . Đi tắm , cô sẽ nấu cơm.”
Nhìn chiếc váy nhỏ màu hồng với chiếc nơ bướm, lòng bàn tay siết chặt, nhưng động đậy.
Thấy như , cô bật : “Yên tâm , quần áo là mới, hợp với các cô bé như em.”
Khi tắm xong , cô đã dọn cơm lên bàn, còn ân cần gắp thức ăn cho .
Nhìn bát cơm đầy ắp những món ngon, nước mắt rơi lã chã, đột nhiên tâm sự: “Cô, em là trẻ mồ côi, thật may mắn khi nhà trường tạo cơ hội cho học. Em thực sự biết ơn các thầy cô…”
Cô Lý vuốt tóc , trong mắt cô hiện lên một ánh kỳ lạ: “Biết ơn lãnh đạo thôi, tự nhiên sẽ cơ hội.”
5
Cô Lý với , tin tưởng nhà trường, tin tưởng thầy cô giáo. Sau nếu ai bắt nạt , hãy với cô , cô sẽ giúp báo cáo lên lãnh đạo.
Tôi cúi mắt , chuyện nhóm ba bắt nạt đã thành cơm bữa, giờ còn thêm Chung Tĩnh Tĩnh nữa, chẳng hề vì Bạch Nhược Lam nhập viện Thi Mẫn nghỉ học mà dừng .
Cô Lý xong chuyện của , xoa đầu , còn lo lắng hòa hợp với Chung Tĩnh Tĩnh, nên dặn thường xuyên đến chỗ cô ăn cơm.
Tôi kinh ngạc há hốc mồm, cảm động tin nổi, nhưng miệng vẫn khách sáo từ chối: “Như thế ? Làm phiền cô quá.”
Cô Lý giả vờ vui, gõ nhẹ đầu : “Cô vốn là giáo viên đời sống của các em, quan tâm đến cuộc sống và sức khỏe của học sinh. Trước đây cũng nhiều bạn nữ ở chỗ cô, còn thân mật gọi cô là ‘mẹ Lý’ nữa. Đừng khách sáo.”
Nói , cô chỉ từng bức ảnh treo tường, tất cả đều là ảnh chụp chung của cô với học sinh nữ. Ánh mắt lần lượt lướt qua các bức ảnh.
Ở một bức ảnh nào đó, thấy một bức ảnh chụp chung Bạch Nhược Lam, Chung Tĩnh Tĩnh, Thi Mẫn, và một cô gái nốt ruồi lệ ở khóe mắt.
Tôi giả vờ tò mò, chỉ bức ảnh hỏi: “Thưa cô, bức chụp khi nào ? Họ mặc quá.”
Cô Lý ngoảnh , thản nhiên đáp: “Ồ, đây là trong buổi hội liên hoan, các bạn học sinh xuất sắc đều lên sân khấu biểu diễn và phát biểu. Em cũng cố gắng học tập, nỗ lực trở thành một trong số họ.”
Tôi chớp mắt, chỉ cô gái nốt ruồi lệ hỏi: “Bạn học còn chụp chung với cả Bạch Nhược Lam, nhưng em bao giờ thấy cô nhỉ? Cô là ai ?”
Cô Lý liếc một cái, nhẹ nhàng : “Ồ… cô , cô tên là Thẩm Vi, bệnh nên đã thôi học, giờ thành thực vật .”
Tôi nắm chặt tay, thêm gì nữa. Ánh mắt lướt qua tất cả những bức ảnh.
Bọn họ đều mặc những chiếc váy nhỏ tinh xảo, giống bây giờ, gương mặt rạng rỡ nụ , nhưng giống như những con búp bê linh hồn.
Tôi mỉm , đầy vẻ ngưỡng mộ hỏi: “Cô ơi, cô với em thế , cô tâm nguyện gì ? Sau khi em khả năng, nhất định sẽ báo đáp cô.”
Cô Lý bật , vỗ nhẹ đầu :
“Tâm nguyện của cô là các em học sinh học giỏi, khỏe mạnh, lớn lên vui vẻ.”
là một giáo viên .
Tôi thử sử dụng thuật ngôn linh để giúp cô thực hiện tâm nguyện, nhưng thất bại.
Vì, ngôn linh sư thể thực hiện những điều ước giả tạo.