Người Đi Hoa Cũng Tàn - Chương 5
Không khí ngập tràn mùi tanh của máu, thân là đứa con mà sinh đã chết.
Nước mắt lăn dài mặt.
Tôi gắng sức lên, đưa tay kéo cánh tay của Lục Kỳ Niên. Hắn sợ hãi né tránh .
Tôi với , một nụ đầy châm biếm.
Qua tấm gương bên cạnh, thấy giống như một con quỷ dữ bò lên từ địa ngục – mặt mày tái nhợt, ánh mắt đầy hận thù.
Tôi tiếp tục tiến về phía , ép sát : “Anh đã từng hỏi, mang thai to như thế , thể làm gì ?”
“Giờ thì thế nào? Anh hài lòng ? Cảm giác tự tay giết chết con ruột của , hả?”
Hắn dám thẳng mắt .
Máu chảy từ cơ thể đã thấm đẫm chiếc áo sơ mi trắng của , để những vết loang lổ.
Quần áo và tóc cũng ướt đẫm máu.
Chúng giống như hai con thú hoang đang cấu xé .
Chỉ là máu đổ đều từ cơ thể .
Người chịu thương tổn chỉ .
Tại ?
Hắn thở dốc, đó hoảng loạn đẩy và bước khỏi phòng vệ sinh với ánh mắt trống rỗng.
Tôi còn chút sức lực nào, suýt ngã quỵ xuống nếu Trần Hề chạy kịp thời đỡ lấy .
Tôi theo bóng lưng thất thần của Lục Kỳ Niên.
Khoảnh khắc đó, chỉ ước bước cửa sẽ ngay lập tức xe đâm chết.
11.
Hồi còn học, tiểu thuyết tình cảm, thấy nhân vật nữ chính khi sảy thai mất con vẫn khỏe mạnh như chuyện gì, tiếp tục dây dưa sinh tử với nam chính để đẩy cốt truyện tiếp.
khi chuyện xảy với , chỉ cảm thấy như đã mất nửa mạng sống.
Tôi giường bệnh cả một tuần liền.
Không chỉ cơ thể đau nhức khắp nơi, mà trái tim gần như đã tê liệt.
Nếu Trần Hề ở bên, nếu sự thù hận đang níu giữ , thậm chí biết nên làm gì.
Vừa gượng dậy đôi chút, phụ nữ ngoại tình với Lục Kỳ Niên tìm đến .
Trong thời gian qua, đã biết cô tên là Giang Dao, cũng biết cô và chồng đã bắt đầu mối quan hệ như thế nào.
Tôi trả lời tin nhắn của cô , thì cô gọi điện thoại quấy rầy: “Thẩm Gia Nghi, rốt cuộc cô phát điên gì ? A Niên đã sốt cao cả tuần , mỗi đêm đều gặp ác mộng, ăn gì cũng nôn hết!”
Tôi cầm điện thoại, im lặng .
Bên đầu dây, giọng của Giang Dao đầy phẫn nộ vang lên: “Cô gì chứ? Rốt cuộc cô đã làm gì? Cô biết bây giờ trông đáng sợ thế nào ? Cô lo lắng chút nào ?”
Tôi đáp, giọng bình thản nhưng đầy lạnh lẽo: “Ồ, chết ?”
“Thẩm Gia Nghi, cô đang chờ chết đúng ? Cô làm bà lớn gì mà độc ác đến mức mất trí ? Người khác yêu cô, là tội chết ? Bụng cô vẫn đang mang con đấy, cô biết để chút phước đức cho đứa trẻ của ?”
Tôi bật , lạnh nhạt trả lời: “Cô và , hai kẻ đáng chết như , đứa con của chắc chắn sẽ phù hộ.”
Tôi cúp máy, lưu đoạn ghi âm.
Thực , bao giờ công kích những phụ nữ khác, vì hiểu phụ nữ trong xã hội đã khó khăn thế nào để vững.
Tôi càng hiểu rằng, khi một đàn ông ngoại tình, lớn nhất luôn thuộc về .
điều đó nghĩa sẽ tha thứ cho những kẻ dám vượt quá giới hạn, xâm phạm và làm tổn thương .
Kẻ hèn hạ như thế, nên sớm đầu thai làm kiếp khác.
Trong thời gian dưỡng sức, để bản thân rảnh rỗi.
Tôi lưu giữ tất cả những tin nhắn và thông tin mà Giang Dao gửi cho làm bằng chứng.
Trước khi đập phá ngôi nhà, đã kịp lưu video từ camera an ninh trong nhà.
Ngoài , lần các giao dịch tài chính của Lục Kỳ Niên, cả thẻ ngân hàng lẫn ứng dụng, tất cả đều ghi và lưu trữ.
Hóa , rộng rãi mua hẳn một căn hộ cho Giang Dao.
Tôi và Trần Hề tìm đến khu chung cư đó, mua vài gói thuốc lá biếu bảo vệ để lấy thông tin về thời gian mua nhà.
Kết hợp với dữ liệu về dòng tiền lớn mà truy từ tài khoản của , thời gian trùng khớp.
Dưới sự hướng dẫn của luật sư mà bạn giới thiệu, thu thập và bảo quản bằng chứng.
Khi Lục Kỳ Niên hồi phục phần nào, hẹn gặp cùng luật sư của .
Hắn tựa sofa đối diện, đầy chế giễu:
“Thẩm Gia Nghi? Cô đang diễn trò gì ? Không chỉ vì tiền thôi ? Cũng đúng, loại như cô luôn yêu bản thân hơn bất kỳ ai khác. Ngay cả cha ruột của cô cũng dám dùng dao chém, cô còn việc gì dám làm? Cô luôn cho rằng thuộc về khác, còn bản thân thì chút sai lầm nào đúng ? cô mang đứa trẻ để trả thù thì gì chứ? Sao thẳng với từ đầu? Đó cũng là con đấy!”
Hắn càng càng kích động.
Tôi chỉ im lặng, với nụ mỉa mai.
Khi kết thúc bài diễn văn đầy phẫn uất, vỗ tay chậm rãi, cất lời châm biếm: “Quả là một cha hiền từ! Một cha, chồng đáng ngưỡng mộ. Một đàn ông cao thượng, vụ lợi, là phước lành của mọi vợ.
tiếc thay, đủ phước nhận ân huệ . Thế nên, chỉ thể buông tay, nhường mang hạnh phúc cho phụ nữ tiếp theo, chẳng hơn ?”
“Cô… cô…” Hắn chặn họng, thốt nên lời.
Vụ ly hôn hề dễ dàng.
Trước hết, trải qua thời gian chờ ly hôn theo quy định.
Thứ hai, yêu cầu hai phần ba tài sản chung trong thời gian hôn nhân.
Lục Kỳ Niên ngoài miệng quan tâm, nhưng thực sự khi đối mặt với việc “cắt thịt”, trở nên tức tối, đổ cho là tham tiền và ích kỷ.
Không , thiếu gì ngoài thời gian và sự kiên nhẫn.
Tôi bắt đầu tung một vài đoạn video bằng chứng cho các kênh tin tức địa phương.
Giang Dao từng bảo lưu kết quả học tập, lấy bằng nghiệp.
Thật tuyệt, cô lấy bằng, thấy vui hơn một chút.
Tôi còn đăng những bằng chứng lên các tài khoản mạng xã hội liên quan đến trường của cô .
Nếu cô đã dám đến khiêu khích , thì chắc ngại mất mặt nhỉ?
Đêm đó, khi mơ màng ngủ, điện thoại reo lên.
Đầu dây bên là giọng phẫn nộ của Lục Kỳ Niên:”Thẩm Gia Nghi! Cô biết ? Giang Dao tự sát !”
“Ồ, chết ?” Tôi hỏi, giọng điệu thản nhiên.
“Thẩm Gia Nghi, cô chỉ mới hơn hai mươi tuổi thôi đấy!”
“ , còn trẻ quá, thật đáng thương. Tìm nhầm một đàn ông vô trách nhiệm, biết lo lắng như , rốt cuộc cũng thành thế . Thật giống , mắt cũng chẳng khá hơn!” Tôi cảm thán, giọng đầy châm biếm.
Hắn im lặng vài giây cúp máy.
Tôi kéo chăn, trùm kín đầu, tiếp tục ngủ.
Ngày hôm , khi mở cửa, mẹ đã ngay cửa.
Căn hộ là thuê. Chắc chắn là Lục Kỳ Niên đã địa chỉ cho bà.
Tôi biết gì. Thực , hầu hết thời gian đều cảm thấy mệt mỏi, chỉ buông xuôi tất cả.
khi cúi xuống, thấy mẹ đang cầm nhiều đồ. Bà lời nào, chỉ lặng lẽ mang đống nguyên liệu đó bếp.
Tôi cảm thấy cơ thể toát mồ hôi lạnh. Kể từ khi phá thai, cơ thể thường xuyên đổ mồ hôi lạnh, như thể chẳng còn sức để quan tâm đến bất cứ điều gì. Tôi phòng, giường, ngủ một giấc mơ màng.
Tôi mẹ gọi dậy.
Bà đã hầm canh gà và làm món sườn xào chua ngọt mà thích.
Tôi dám mắt bà, chỉ cúi đầu lặng lẽ uống canh.
Canh gà nấu ngon, là gà quê, mang theo vị ngọt tự nhiên.
thực sự khẩu vị, cố gắng ăn hết một bát, cảm thấy mệt mỏi chịu nổi.
Khi đặt bát xuống, mẹ dậy dọn bàn, bất ngờ một giọt nước mắt rơi xuống má .
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt đỏ ngầu đầy nước mắt của bà.
Không biết những giọt nước mắt đó là của bà của nữa.
Mẹ nhẹ nhàng ôm , giọng nghẹn ngào tự lẩm bẩm: “Khổ quá, Gia Nghi . Con thật là cứng đầu, chuyện lớn như mà con với mẹ. Tại con ? Con chịu khổ thế , nếu cơ thể con xảy chuyện thì làm đây?”
Tôi nhắm mắt, thở dài: “Nếu con , mẹ sẽ đồng ý ?”
Mẹ khựng , cơ thể cứng đờ, cúi đầu .
Tôi mắt bà, chỉ tự tiếp lời: “Mẹ chẳng đã tha thứ cho đàn ông tồi tệ đó ? Con …”
“Không gì?” Bà hỏi, giọng lạc .
“Con một ngày nào đó con hối hận. Không một ngày nào đó trút giận lên đầu đứa trẻ .
Con nó chất vấn chính , căm hận bản thân, dằn vặt vì đã xuất hiện thế giới .”
Nói xong, dậy, bước từng bước nặng nề phòng ngủ.
Tôi cố gắng giữ vững tinh thần, xử lý vài công việc với luật sư. Khi ngoài, thức ăn trong bếp vẫn còn ấm. Tôi ăn vài miếng thì nhận cuộc gọi từ Lục Kỳ Niên.
Giọng đầy bực bội: “Thẩm Gia Nghi, cô còn biết hổ ? Vì chút tiền mà để mẹ cô đến nhà làm loạn, làm trò gì ?”
Tôi bình tĩnh hỏi: “Mẹ chứ?”
“Không chuyện gì cả. Nhà các điên như , ai dám đụng chứ.”
Tôi vội vã lái xe đến nhà bố mẹ Lục Kỳ Niên. Khi đến nơi, cảnh tượng mắt khiến sững sờ.
Căn nhà đã mẹ đập phá đến mức nhận . Nhân viên bảo vệ, cả cảnh sát cũng đã đến.
Trên mặt Lục Kỳ Niên đầy vết cào, còn bố mẹ cũng khá hơn chút nào.
Tôi gì, chỉ chắn mặt mẹ, đó nắm tay bà dẫn về nhà.
Mẹ tóc tai rối bù, quần áo rách nát, đầy vết thương.
Tôi đưa bà đến bệnh viện, nhưng bà chịu. Cuối cùng, chỉ thể đưa bà đến phòng khám gần đó để xử lý qua loa.
Trời đột ngột đổ mưa.
Mẹ vội vàng cởi chiếc áo khoác duy nhất quấn lên đầu , kéo mái hiên tránh mưa. Sau đó, bà vội vã mua một chiếc ô ở cửa hàng tiện lợi.
Tôi hỏi bà tại mua hai chiếc.
Mẹ trách móc: “Về đến nhà ngay , dính chút mưa thì gì . Chủ yếu là con…”
Tôi gì, cũng bước .
Bà hốt hoảng: “Con biết gió lạnh hại cho bây giờ ?” Rồi bà vẫn mua thêm một chiếc ô.
Những năm qua, ngừng chu cấp cho mẹ, đưa bà ít tiền. bà hầu như để dành, thỉnh thoảng còn làm giúp việc, chỉ khi đàn ông đó thực sự sống nổi nữa, bà mới giúp đỡ đôi chút.