Người Giữ Làng - Chương 3
Nhìn nắm đấm to như nồi đất của , bọn chúng đều chút e dè, ai là đầu tiên ăn đòn.
Trần Lỗi, một kẻ thân cận của Trần Đại Minh, lắc lắc sợi dây thừng trong tay, dịu giọng với : “Nhị Ngốc, hôm nay là ngày vui của A Minh, đừng làm loạn nữa.”
“Nghe lời , về nhà , lát nữa mang cho một đĩa thịt kho tàu.”
Tôi chẳng thèm để ý đến , chỉ chăm chú về phía chính sảnh.
Đối phó với quỷ thần, hết lý, đó mới động thủ.
Tôi mặc đồ tang, mang theo tiền âm phủ, chứng tỏ những biết Lưu Hạnh Hoa là chết, mà còn sẵn sàng bàn bạc với cô .
Cửa lớn đã náo loạn như , chắc chắn Lưu Hạnh Hoa đã biết đến.
tại cô ?
Nghĩ đến đây, hít sâu một lớn tiếng gọi trong sân: “Lưu Hạnh Hoa! Ra đây! Đám cưới , cô kết!”
Bên trong vẫn rộn ràng tiếng , ai nấy đều đang trò chuyện vui vẻ.
Tôi còn lo rằng Lưu Hạnh Hoa sẽ thấy gọi, nhưng ngay khi dứt lời, cả sân đột nhiên im bặt.
Không lâu , cả một bầy chạy khỏi sân, vây quanh chật kín, ba lớp trong ba lớp ngoài.
11
“Mẹ nó chứ! Cả năm mươi năm mới đến phá đám cưới!”
“Phá đám mà là một thằng ngốc, xem bao nhiêu năm qua tao ăn cỗ cưới cũng phí !”
Lộn xộn thật đấy, ai phá đám chứ?
Tôi lờ , tiếp tục hét trong nhà: “Lưu Hạnh Hoa! Ra đây! Đừng giả vờ thấy!”
“Hôm nay, nhất định để cô thành thân!”
“Mẹ kiếp!”
Trần Đại Minh cuối cùng cũng nhịn , nhảy dựng lên định lao đánh .
ngay lập tức, một ông lão bên cạnh bịt miệng , nghiêm giọng: “Suỵt! Để nó hết!”
Trần Đại Minh một đám ông lão bà lão giữ chặt, cử động nổi.
lúc , từ trong sân vang lên một tiếng thở dài u oán: “Nhị Ngốc, nên đến đây.”
Xung quanh lập tức vang lên một loạt tiếng hít khí lạnh, hít mạnh nhất chính là mẹ ruột của Trần Đại Minh – bà Trần.
Lưu Hạnh Hoa khoác bộ hỷ phục đỏ rực, gương mặt trắng bệch như tuyết.
Cô từng bước nhẹ nhàng, tà áo khẽ lay động, chầm chậm về phía .
Đám đông xung quanh như nước sông tách đôi, tự động dạt hai bên, nhường cho cô một lối rộng rãi.
12
“Nhị Ngốc, nên chuyện của chúng ngoài. Tôi cứ tưởng sẽ giữ bí mật chứ.”
Lưu Hạnh Hoa cắn môi, dáng vẻ yếu đuối đáng thương.
Tôi lắc đầu, nghiêm túc : “Tôi trách nhiệm của .”
Lưu Hạnh Hoa oán giận : “Tôi sẽ theo , dù ép cũng vô ích.”
Tôi lạnh: “Vậy thì do cô quyết định nữa!”
Giọng Lưu Hạnh Hoa mềm xuống, khẩn cầu: “Nhị Ngốc, và Đại Minh đã thành thân , bây giờ là dâu con nhà họ Trần!”
Tôi chống nạnh, trừng mắt: “Cô còn lên gia phả, lên gia phả thì coi là nhà họ Trần!”
“Hôm nay cô theo cũng , theo , cũng !”
Lưu Hạnh Hoa nhào lòng Trần Đại Minh lóc thảm thiết: “Đại Minh! Em Nhị Ngốc bắt nạt nhiều lần , là em với !”
Tôi tức đến mức suýt bật . Con quỷ , cứ thích bịa chuyện thế chứ!
“Cô bậy! Rõ ràng chỉ hai lần, nhiều lần!”
Đêm đầu tiên bắt về, Lưu Hạnh Hoa đã Trần Đại Minh cưỡng ép. Đêm đó, cô treo cổ tự vẫn ngay trong phòng.
Những nữ quỷ chết vì sỉ nhục như cô , gọi là “oán nữ”, còn gọi là “si nam oán nữ”.
Những kẻ vì tình mà tự sát thì gọi là “si nam”.
Những chết vì khinh nhục thì gọi là “oán nữ”.
Si nam khi hóa thành quỷ thì thích ám những cô gái trẻ .
Lưu Hạnh Hoa mới chết, hồn phách còn đủ mạnh, chờ bảy ngày mới thể hấp thụ dương khí.
Trong bảy ngày , cô cần uống máu gia cầm để duy trì linh lực.
Dạo gần đây, cứ nửa đêm nàng lẻn ngoài, định trộm gà nhà , đều chặn .
13
“Tao liều mạng với mày!” Trần Đại Minh quát to, hất những xung quanh lao về phía như hổ vồ mồi.
Tôi nhanh chóng né sang một bên, trong lòng chút tức giận. Sao biết phân biệt đúng sai thế ?
“Trần Đại Minh! Tao giúp mày đối phó với cô , mà mày còn biết ơn ?!”
Dân làng đã xem đủ trò vui, rốt cuộc cũng tay.
Trần Lỗi quát lớn: “Trần Nhị Ngốc! Trước giờ chúng thấy mày đáng thương nên chấp nhặt. lần mày quá đáng !”
“Mọi , lên ! Trói nó , giải từ đường!!!”
Một thể chống nhiều , Trần Đại Minh và mấy kẻ khác đè xuống đất đánh một trận thừa sống thiếu chết.
Cuối cùng, tộc trưởng ngăn cản: “Hôm nay là ngày vui, nên thấy máu.”
Nhờ , mới giữ cái mạng.
Dân làng tiếp tục về uống rượu mừng. Tôi thì trói chặt, nhốt trong từ đường.
Tộc trưởng , ngày mai cả làng sẽ họp để quyết định xử lý .
“Ục ục~” Tựa góc tường, cúi đầu xuống bụng đang kêu rột rột.
Đói quá, cả sáng lẫn trưa đều ăn gì.
“Nhị Ngốc, khiến quá thất vọng!”
Cánh cửa gỗ đẩy , Chu Bân bước , tay bưng một đĩa bánh bao nhân thịt.
Hắn , định gì đó nhưng thôi. Sau đó, thở dài, xuống bên cạnh.
“Nhị Ngốc, vốn nghĩ rằng dù thông minh, nhưng tấm lòng thuần khiết, là một .”
“ … Sao thể làm chuyện như chứ!”
Hắn nhét một chiếc bánh bao miệng , tiếp tục lải nhải: “Bắt nạt phụ nữ là sai! Tôi biết còn trẻ, sức lực dồi dào, nhu cầu là chuyện bình thường.”
“ làm là phạm pháp đấy!”
14
Tôi nuốt chửng năm cái bánh bao một , lúc mới cảm thấy như sống .
“Tôi bắt nạt phụ nữ, Lưu Hạnh Hoa là phụ nữ, cô là ma nữ.”
“Hôm nay là ngày thứ bảy khi cô chết. Nếu ngăn cản, sáng mai Trần Đại Minh chắc chắn sẽ chết!”
Chu Bân bất lực tựa lưng tường thở dài, giọng đầy vẻ bất đắc dĩ: “Chết tiệt, giải thích thế nào với một kẻ từng học đây? Trên đời căn bản ma quỷ!”
“Định luật bảo năng lượng, khoa học con , sinh vật tự nhiên… Giải thích kiểu gì đây chứ!”
Tôi ăn sạch cả đĩa bánh bao, thoả mãn đánh một cái ợ no nê.
“Tôi biết định luật bảo năng lượng. Ma nữ sống thì hút dương khí!”
Chu Bân tuyệt vọng đập đầu tường. Một lúc lâu , mới dậy phủi mông định rời .
“Này, ! Cởi trói cho !”
Chu Bân bằng ánh mắt phức tạp: “Nhị Ngốc, dù ngốc thật nữa thì cũng chịu trách nhiệm với những gì đã làm chứ!”
Tôi cảm thấy bực bội. Những mới là kẻ ngốc thì ! Nói cái gì cũng chịu hiểu.
“Tôi đã đưa cho một cây roi đánh ma ?”
“Anh cứ bỏ cây roi đó bát, nghiền nát nó lấy nước, đó nhỏ mắt, như là thể thấy ma !”
“Nếu ngoài ngay trong đêm nay, thì ngày mai cứ chuẩn dự đám tang của Trần Đại Minh !”
Thái độ của nghiêm túc từng , Chu Bân sững một chút, vẻ mặt chút do dự.
“Chu Bân!”
“Trần Đại Minh chỉ là kẻ đầu tiên, chết , cứ bảy ngày , Lưu Hạnh Hoa sẽ giết một . Đến lúc đó, đàn ông cả làng đều chết sạch!”
Chu Bân thật sâu, chút do dự rời .
Nghe tiếng xích khóa cửa vang lên, khỏi chút sốt ruột.
Căn phòng lấy một cái cửa sổ, cửa thì khóa , làm ngoài đây?!
Hai tay trói ngược, tới lui trong phòng một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm thấy một mảnh đá nhỏ trong góc tường.
Tôi cầm mảnh đá, dùng sức mài sợi dây thừng thô ráp. Không biết đã mài bao lâu, cuối cùng cũng cắt đứt dây trói.
Xoa xoa cổ tay tê cứng, ghé sát đầu khe cửa, chuẩn nghiên cứu xem cách nào để phá khóa .
Cạch!
Chu Bân thất thểu đẩy cửa bước , mặt trắng bệch, đó vội vàng đóng cửa như thể phía chó hoang đuổi theo.
“Sao mở khóa mà phát tiếng gì thế?!”
Tôi ôm một bên mặt, tức tối trừng mắt Chu Bân, mặt còn in một vệt đỏ ngay ngắn.
“Không thể nào! Giả hết! Tất cả đều là giả!”
“Tôi Nhị Ngốc thôi miên ! Nhị Ngốc, thật ngờ là cao thủ thôi miên!”
“Mau lên, mau giúp giải thôi miên ! Đáng sợ quá hu hu hu!”
Tôi chán ghét hất tay Chu Bân khỏi cánh tay .