Người Mẹ Thiên Vị Tái Sinh Rồi! - Chương 3
10
Mẹ cũng giống như âm dương quái khí đấu võ mồm với dì , mà là : “Vậy chúc mừng cô nha, nhà củatôi tiền, sẽ tham gia trò vui .”
“Tiền lương của lão Lâm cũng kém lão Lý nhiều lắm, mà tiền ? Này , nếu là cô, cho dù mượn cũng mua căn nhà ! Căn nhà xem , chậc chậc chậc, quá tuyệt vời. Cô đó nha, chỉ sợ tương lai sẽ hối hận.”
Dì Từ tự cho là chiếm thế thượng phong, khanh khách cúp điện thoại.
Tôi nhịn hỏi mẹ vì mua nhà, mặt mẹ lộ vẻ khinh thường: “Một cái nhà rách nát, cứ để cho Từ Tuệ Hà c//ướp thôi.”
Hả? Cái nhà rách nát? Tôi nghi ngờ về phía mẹ, làm mẹ biết ?
Chỉ là khi mẹ câu liền giữ kín như bưng, mặc cho hỏi thế nào bà cũng , còn thúc giục thay quần áo, thần bí dẫn đến một chỗ.
Bắt xe gần một giờ, mẹ đưa tới một trung tâm bán nhà ở ngoại ô phía tây.
Sau lưng bộ phận bán nhà là khu dân cư đang xây dựng, nhưng trong phạm vi mười dặm đều là đất hoang, xung quanh tòa nhà bất kỳ phương tiện nào, bên trong bộ phận bán nhà cũng trống rỗng, mấy đến xem.
Tôi vô cùng khó hiểu.
“Mẹ, mẹ là xem nhà ở nơi chứ? Nơi cách nội thành xa đó.”
Tôi đây đã giảm tránh , đây chỉ là chút xa, thêm vài bước là đã khỏi thành phố luôn.
Mẹ xoa xoa tóc : “Con hiểu , về con sẽ biết.”
Cố vấn của trung tâm bán nhà nhiệt tình tiếp đón chúng .
“Phu nhân, ngài đừng chung quanh chúng hiện tại cái gì cũng , nhưng tới ba năm, sẽ…”
Chị gái nhỏ xinh chỉ sa bàn đang chuẩn thao thao bất tuyệt, lừa dối chúng , , là giới thiệu các loại ưu thế tương lai của tòa nhà , mẹ giơ tay cắt đứt lời chị .
“Những thứ đều biết cô cần nhiều lời, quả thật đã trúng dự án của các , cô cứ trực tiếp giới thiệu cho một căn hộ cùng giá cả hiện tại của các là .”
“Phu nhân, ngài thật là biết xa trông rộng!”
Bởi vì nơi cách nội thành thật sự quá xa, xung quanh là đất hoang, giá nhà mắt quả thực chính là giá rẻ đến vô .
Tôi trợn mắt há hốc mồm mẹ chọn trúng hai căn nhà ba phòng, đó còn hai lời đã trả tiền đặt cọc, chị cố vấn vui vẻ đến miệng cũng khép .
Tôi liên tục líu lưỡi: “Mẹ, mẹ cùng ba thương lượng một chút ?”
“Ông thì biết cái rắm gì, chờ thương lượng với ông xong thì cơm đã nguội hết .”
Tôi nuốt nước bọt trong căng thẳng, giữa ba và mẹ hẳn sẽ một cuộc chiến lớn.
Quả nhiên, khi ba biết mẹ đã dùng 20 vạn để đặt căn nhà nát ở ngoại ô phía tây, tay đã mua hai căn, ông đã tức giận đến mức rằng ông đã cưới một vợ ngu ngốc và hồ đồ, la hét ly hôn với mẹ.
Ba giận dỗi ở đơn vị một tuần cũng trở về, dì Từ nhận tin tức, trực tiếp tới cửa nhạo mẹ .
11
“Chi Bình, cô, nhà phúc lợi tranh giành thì thôi, cô cũng thể tùy tiện hành động như thế chứ.”
Mẹ mà .
“Tây Giao là nơi nào, một kinh tế, hai phát triển, mắt đều sẽ tới mua nhà ở đó!”
Mẹ vẫn bình thản.
Dì Từ tiếp tục : “Cô xem cô làm lão Lâm tức giận, con trai cô cưới vợ, nhà ở một chút, con gái nhà ai vui lòng gả qua hả?”
Lần mẹ nhịn nữa.
“Ai là mua cho con trai? Đây là mua cho con gái và dưỡng lão. Con trai về cưới vợ thì tự kiếm .”
Dì Từ sợ ngây , nhỏ giọng thầm mẹ kích thích làm hỏng đầu óc .
“Tôi khỏe lắm, bao giờ tỉnh táo như bây giờ!”
Dì Từ : “Cô cứ mạnh miệng , đây sẽ chờ đến ngày cô hối hận!”
Dì Từ , thật lâu vẫn hồn . Hai căn nhà , mẹ chẳng những ý định cho Lâm Bân Bân, hơn nữa còn để cho một căn?
Chúa ơi, lầm chứ?
Mẹ khác thường, là lợi trực tiếp, nhưng bắt đầu nảy sinh ý nghĩ giống như dì Từ: Có đầu óc mẹ thật sự cái gì kích thích ?
Hơn nữa cũng lo lắng, ba mẹ thể vì chuyện mà thật sự ly hôn ?
Mẹ dường như thấu sự lo lắng của , an ủi : “Không , trễ nhất tuần ba con sẽ về.”
Sao bà chắc chắn như ?
Chỉ là đợi ba trở về, bà nội đã tới .
Bà nội nhận tín hiệu khẩn cấp của Lâm Bân Bân, đầu tư 100 tệ, từ huyện bên cạnh gọi xe tràn đầy tức giận giet tới.
Lúc đến đúng lúc mẹ ở nhà, Lâm Bân Bân giống như thấy cứu tinh, nhào trong ngực bà nội lớn.
“Bà nội, bà đã tới !”
“Ông trời của , cháu ngoan bảo bối, con gầy nhiều như hả?”
Tôi ở trong phòng ngủ giọng của bà nội, theo
phản xạ điều kiện trong lòng căng thẳng.
Sau đó Lâm Bân Bân bắt đầu đau khổ phàn nàn rằng nó đã chịu đủ mọi hình thức tra tấn “vô nhân đạo” trong thời gian .
Bà nội , đau lòng mà “Ôi ôi ôi, cháu trai đáng thương của ”.
Khi bà nội mẹ bảo Lâm Bân Bân làm việc nhà, trong giọng tràn đầy vẻ thể tưởng tượng nổi.
“Mẹ con bắt con rửa chén, lau nhà? Đàn ông, con trai nhà họ Lâm chúng chỉ làm chuyện đại sự, làm thể làm việc nhà?!”
“Bà nội, khi bà đến cháu đã lau nhà ! Mẹ cháu làm xong cháu sẽ cơm ăn.”
“Mẹ con rốt cuộc làm ? Bà đối xử với con ?”
“Con biết, mấy hôm bà còn mua nhà, là cho Lâm Hiểu Hiểu, phần của con…”
Giọng bà nội đột nhiên sắc bén.
“Ta thấy mẹ con hẳn là đ//iên ! Chị gái con ? Bảo nó đây!”
12
Tôi mang tâm tình phức tạp khỏi phòng ngủ, sợ hãi gọi một tiếng “Bà nội”.
Không còn cách nào, từ nhỏ đã sợ bà . Và, thừa nhận rằng thực sự thích bà .
Khi mới sinh , bà đã chủ trương cho .
Lúc ba tuổi bà dẫn theo chợ đó cố ý buông tay , cuối cùng hàng xóm ngang qua đưa về nhà.
Chín tuổi bà dẫn và Lâm Bân Bân đến khu vui chơi, chỉ mua hai vé cửa, một vé của Lâm Bân Bân,một vé của bà , ở cửa khu vui chơi hứng gió lạnh suốt mấy tiếng, đêm đó về nhà liền sốt cao.
Trước khi thi nghiệp trung học bà thậm chí vẫn với ba mẹ con gái học nhiều sách như cũng vô dụng, bằng tìm một chồng tiền, nhờ cô đỡ cho mới cơ hội lên đại học.
Giờ phút bà nội chán ghét .
“Một con nhóc thối mà cũng dám so với cháu trai bảo bối của tao ? Ở nhà việc gì thì làm nhiều việc nhà, học nấu cơm mới !”
“Em trai mày làm việc mà mày chỉ trơ mắt thôi ? Mẹ mày bảo em trai mày làm việc nhà mày cũng ngăn cản ? Mày còn chút dáng vẻ của chị gái ?!”
“Tao cho mày biết, chỉ cần tao ở đây, tao nhất định để mẹ mày làm chuyện hồ đồ như !”
“Còn thất thần làm gì?! Đi lau nhà, đó nấu cơm cho em trai mày .”
Tuy rằng trong thời gian mẹ đối với đến bất ngờ, nhưng cũng đến mức lâng lâng.
Tôi ngoan ngoãn lấy cây lau nhà. Đối nghịch với bà nội, khẳng định kết quả .
Lâm Bân Bân giơ móng tay của nó lên: “Bà nội, bà xem tay con , nổi mụn luôn !”
Bà nội đau lòng ôm Lâm Bân Bân mà vuốt ve, nhỏ nhẹ : “Cháu ngoan của chịu tội !”
Tôi lau nhà, thầm mắng Lâm Bân Bân già mồm cãi láo. Lúc mẹ mua thức ăn về, bà cửa đã thấy đang hì hục làm việc.
“Hiểu Hiểu, việc nhà đều do em trai con làm ?”
Tôi mỉa một chút.
“Chi Bình .” Bà nội bắt chéo chân, ngữ điệu kéo dài.
Lúc mẹ mới phát hiện bà nội bên sô pha, chút ngoài ý .
“Mẹ, mẹ tới đây?”
“Nếu đến, cháu của biết sẽ hành hạ thành cái dạng gì !”
Mẹ giật lấy cây lau nhà khỏi tay .
“Lâm Bân Bân, làm xong việc con nên làm .”
Lâm Bân Bân núp lưng bà nội: “Bà nội…”
Bà nội đập mạnh bàn trà, hét lớn: “Bà xem hôm nay ai dám để cháu bà làm việc!”
13
Đừng thấy bà nội lớn tuổi, nhưng khí thế hề kém mẹ. Lúc và Lâm Bân Bân cũng dám thở mạnh, cảm nhận sự căng thẳng của mẹ và bà nội trong khí.
Bà nội kéo tay Lâm Bân Bân, răn dạy mẹ : “Nó là con trai, cô để nó làm việc nhà?”
“Đứa nhỏ đang trong thời gian phát triển cơ thể, cô cho nó ăn cơm, lỡ đói đến mức ngất xỉu, cô gánh vác nổi trách nhiệm ?”
“Hơn nữa Bân Bân lớn như , cô bảo nó đến ở cái phòng chứa đồ , giống như chuồng heo , thể cho ở ?”
Cái …… là đang mắng hả?
Bà nội dùng ngón tay chỉ mẹ: “Bân Bân , cô mua nhà cho con gái của cô, cho nó, chuyện ?!”
Đối mặt với chất vấn lớn tiếng của bà nội, mẹ vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, hề uy hiếp.
“ , nếu Lâm Quảng Thắng đã để con quản gia, con cũng quyền .”
“Tôi tin con sẽ cho phép cô làm xằng làm bậy như . Nếu cô thật dám làm như , tin con ly hôn với cô ?!”
Tôi lo lắng về phía mẹ, mẹ chỉ mỉm : “Tùy ý mẹ. Lâm Bân Bân, bảo con lau nhà thấy ?”
Bà nội thái độ của mẹ làm cho tức giận đến cả phát run.
“Cháu ngoan, cháu theo bà nội, bà xem ai thể ép cháu làm việc!”
Lâm Bân Bân đây là tìm chỗ dựa vững chắc, oán hận thoáng qua mẹ và , chạy về phòng ngủ thu dọn đồ đạc thật sự cùng bà nội.
Hai khỏi cửa còn thể bà nội đang : “Con cứ chờ mẹ con hối hận , cam đoan bà qua vài ngày sẽ chịu thua tới đón con trở về…”