Người Truy Hồn 4: Nhân Sinh Rực Rỡ - Chương 2
4
Tôi thực sự mong Triệu Tuyên và Tề Vân Vân ở bên .
Tuy nhiên, khi tan học, Triệu Tuyên chặn .
Anh cưỡi xe chặn đường , thổi một tiếng còi lưu manh: “Tiểu Du, hôm nay trông xinh quá nhỉ, ăn mặc như thế làm gì?”
Tôi lùi một bước, cảm thấy một trận ớn lạnh.
Tôi rõ bản tính của Triệu Tuyên.
Anh là một kẻ tồi tệ từ đầu đến chân.
Trong thế giới của những kẻ tồi tệ, thể chiếm luôn là nhất.
Kiếp , là chị gái .
Bây giờ, đó là .
Cắn chặt răng, cố gắng sang bên cạnh: “Tôi làm,mời tránh đường.”
Gần đây, đang làm việc tại một siêu thị, giúp thu ngân, tích lũy một số vốn cho bản thân.
Chủ cửa hàng bụng, thấy mặc đồng phục học sinh ngắn một đoạn và , còn đưa quần áo của con gái ông cho mặc.
Áo khoác màu xanh nhạt và váy trắng như tuyết, làm trông xinh hơn nhiều so với bình thường.
Kết quả là, Triệu Tuyên để mắt đến.
Vào lúc , vui vẻ tiến gần.
“Đi làm? Đi làm gì, trai đây cũng việc làm, em làm ?”
Anh chuyện, đồng thời cố gắng áp sát cơ thể .
Tôi kìm nén cảm giác buồn nôn, tay đã lặng lẽ với balo, nắm chặt kéo cắt giấy để phòng thân.
khi kịp lấy kéo cắt giấy , một bóng đã lao tới từ phía bên cạnh.
Chị mạnh mẽ đẩy sang một bên, che chở mặt Triệu Tuyên: “Tề Tiểu Du, cô làm gì mà cứ dính A Tuyên như thế?”
Chị lớn, chỉ tay mũi : “Cô quyến rũ vị hôn phu của chị gái ruột, cô biết hổ ?”
Triệu Tuyên từ xa, sờ mũi, phối hợp : “Anh chỉ tình cờ gặp Tiểu Du khi đang xe đạp, cô cho .”
Tề Vân Vân xong, càng tức giận hơn.
“Tề Tiểu Du, cô vẫn từ bỏ ý định ? Cô soi gương , xem xứng với Triệu Tuyên ?”
“Kiếp nhất định sẽ lấy Triệu Tuyên, nếu cô còn dám quyến rũ , cô tin sẽ bảo bố mẹ bán cô lên núi ?”
Nói xong, Tề Vân Vân kéo Triệu Tuyên, bỏ .
rõ ràng, chị vẫn yên tâm.
Tối hôm đó, khi về nhà, phát hiện căn phòng của lục tung lên.
Chiếc hộp sắt dùng để đựng tiền đã tìm thấy, giữa phòng.
Bên trong là tiền lương làm việc tại siêu thị thời gian qua, lúc hộp đã trống rỗng, số tiền bên trong đã Tề Vân Vân cầm hết.
Tề Vân Vân đắc ý , một tay vung những tờ tiền đó, một tay chỉ mũi , những ngón tay dài gần như chọc mặt .
“Đây là tiền riêng của Tề Tiểu Du.”
“Bây giờ nó thường xuyên ngoài, thực là ngủ với ông chủ siêu thị.”
“Con tận mắt thấy ông chủ siêu thị đưa tiền cho nó, còn đưa nó mua quần áo mới.”
Tề Vân Vân chỉ chiếc áo khoác và váy , nhếch mép.
“Chậc chậc, bây giờ chắc mọi ở đó đều biết nhà họ Tề chúng một đứa con gái làm tiểu tam.”
Tôi còn kịp gì, bố đã mặt mày u ám xông lên, tát một cái thật mạnh.
Còn mẹ thì lóc ở bên cạnh:
“Hồi đó thầy bói đứa con gái may mắn, đã uống mấy thang thuốc phá thai nhưng phá . Bây giờ thì , cả nhà mất hết mặt mũi vì nó.”
Bố mẹ luôn như .
Họ thiên vị chị gái vô điều kiện.
Chị gái làm gì cũng tha thứ.
Còn , khi còn là một bào thai, đã thầy bói là chổi, khi chào đời lâu, công việc kinh doanh của bố đã phá sản.
Vì , làm gì cũng sai.
Lúc , bố tịch thu hết số tiền đã tiết kiệm, cầm lấy thắt lưng bắt đầu đánh .
Tề Vân Vân mỉm đắc ý nhưng giọng điệu mang theo tiếng , bên cạnh như châm dầu lửa.
“Tiểu Du, mày đừng trách bố đánh mày đau.”
“Không đánh đau một chút, mày sẽ nhớ lâu.”
“Con gái biết tự trọng, mày đừng bao giờ kiếm loại tiền sạch sẽ đó nữa.”
Cuối cùng, ngất trong cơn đau dữ dội.
Khi tỉnh , trong sân, bố mẹ đưa Tề Vân Vân mua sắm .
Tề Vân Vân sắp đính hôn, họ mua cho chị một chiếc váy .
Còn đã mất hết số tiền tiết kiệm, bên cạnh lấy một viên thuốc.
Vất vả lắm mới bò dậy , mò khỏi sân.
Sân bên cạnh là nhà họ , lúc chỉ chị dâu ở ngoài giặt quần áo.
Chị thấy yếu ớt đến nỗi nên lời, liền giật .
“Tiểu Du? Trời ơi, thế ?”
Chị dâu bỏ quần áo xuống, chạy đến đỡ , đỡ đã thấy một tay máu.
“Em đợi chút, chị lấy thuốc cho em.”
Tôi đất trống trong sân, lên bầu trời.
Trăng sáng nhưng đời vẫn những góc tối tăm mà nó chiếu tới .
Chị dâu đang bôi thuốc cho .
“Em bảo xem bố mẹ em tay tàn nhẫn thế, dù cũng là con gái ruột mà.” Chị dâu lau nước mắt.
Chị là một bụng.
số phận khổ, biết chữ, học đến lớp ba tiểu học thì gia đình cho học nữa, về nhà phụ giúp việc nhà với chăm em trai.
Sau đó, bố chị đã bán chị cho họ để lấy tiền sắm lễ cưới cho em trai.
Lúc , chị đau lòng bôi thuốc lên vết thương của , còn sờ cánh tay chị , đó cũng đầy những vết thương.
Anh họ thường xuyên đánh chị .
Kiếp , đầy hai mươi tuổi, chị dâu đã qua đời.
Im lặng hồi lâu, đột nhiên lên tiếng: “Chị dâu, chị tiền riêng ?”
Chị dâu sửng sốt.
“Chị đừng sợ, em sẽ với họ em .”
Chị thở phào nhẹ nhõm: “Có hai nghìn tệ, thế?”
“Có em học, nhà em cho tiền ?”
“Nếu đúng thì em cứ lấy , học là chuyện chính đáng, con gái nên học.”
Sống mũi cay cay, cố nhịn để .
Trong nỗi thống khổ tột cùng của số phận, những đáng thương đang cố gắng trao cho một chút ngọt ngào.
Tôi khẽ: “Không , chị dâu, em chị tài trợ cho em, em đưa chị kiếm tiền.”
“Em thể biến hai nghìn tệ của chị thành hai vạn, thậm chí là hai mươi vạn…”
Chị dâu bật .
Chị rõ ràng tin, với như dỗ trẻ con: “Được , em lấy hai nghìn tệ học, khi nghiệp đại học thì trả cho chị, chúng là một nhà, chị thể nhận lãi suất từ em ?”
Tôi gì, lên bầu trời đêm bao la.
Kiếp , làm ăn thành công quá muộn, khi về quê thì chị dâu đã qua đời trong trầm cảm.
Kiếp , nhất định giúp chị .
Cũng là để giúp chính .
Chị gái, chị quá ngốc .
Có cơ hội du hành thời gian như thế , mà trong đầu chỉ nghĩ đến việc cướp một đàn ông.
Còn , trong đầu đầy những mã chứng khoán.
Nó đã cho bàn tay vàng như thế nào, chị biết ?
5
Ngày thứ tư, mang theo tiền chị dâu cho đến trường, định trốn trong giờ nghỉ giữa các tiết học, đến công ty chứng khoán mở tài khoản.
đạp xe khỏi cổng trường, xa, một bóng đột nhiên chạy từ con hẻm phía .
Người đó cầm theo một cây gậy gai, vung về phía , hoảng loạn né tránh, cả ngã nhào xuống đất, nặng nề va mặt đất.
Tôi để ý đến cơn đau, tiên là che chắn chiếc ba lô của .
Bởi vì bên trong bộ số tiền riêng tư mà chị dâu đã cho .
Trước mặt là một đôi giày hiệu mới tinh, ngẩng đầu lên, một gương mặt béo tròn đang xuống , nở nụ đầy ý đồ xa.
Tôi nhận gã .
Anh là chồng của chị gái kiếp , Tần Dung.
Tần Dung từ thời trung học đã là một con chó trung thành theo Tề Vân Vân.
Gã là phú nhị đại, bố làm ăn ở phía Nam, trong khi chúng còn mặc đồng phục trường cũ kỹ, giày rẻ tiền thì Tần Dung đã sử dụng các thương hiệu xa xỉ nước ngoài.
Tần Dung theo đuổi Tề Vân Vân nhiều năm, Tề Vân Vân ghét bỏ ngoại hình của Tần Dung nhưng từ bỏ sự giàu của gã nên trong suốt thời thiếu nữ, chị luôn giữ mối quan hệ mơ hồ với gã , dùng gã làm lốp dự phòng số một.
Sau , Tề Vân Vân cũng đã lớn tuổi, gặp đàn ông nào hơn nên chị đã kết hôn với Tần Dung.
nào biết rằng kết hôn lâu, gia đình Tần Dung đã phá sản, kéo theo cả những khoản đầu tư của Tề Vân Vân, cả gia đình trở thành những kẻ mất uy tín, thậm chí thể tàu cao tốc.
Dù cho tương lai Tần Dung thất thế đến thì lúc gã vẫn là thiếu gia giàu , kiêu ngạo, thể đắc tội.
Vì , bảo vệ chiếc ba lô, cẩn thận lùi , xảy xung đột trực tiếp với gã .
Tần Dung buông tha cho .
Gã dùng mũi giày đá mặt , lạnh: “Tề Vân Vân luôn với rằng em gái cô trung thực, là một kẻ tiểu nhân, giờ bắt gặp nhé——— Cô lén lút chạy khỏi trường như thế , định làm gì?”
Tôi khẽ: “Mua chút đồ.”
“Mua đồ?” Tần Dung , đột nhiên ngừng . Gã hung hăng kéo dây ba lô của , đổ hết đồ bên trong .
Hộp bút, sách rải rác mặt đất, một phong bì cũng rơi xuống.
Tôi cướp nhưng Tần Dung nhanh tay hơn, lấy luôn phong bì.
“Ôi, nhiều tiền thế!” Tần Dung vung những tờ tiền, “Cô định mua gì? Mua kẹo cưới cho chị cô với ?”
Gã nhét phong bì túi, lạnh lùng : “Đừng nghĩ rằng biết, Tề Vân Vân đã với , cô háo danh ghen tị với cô nên từ thủ đoạn nào, thậm chí làm nhân tình của khác để kiếm tiền mua váy . Quả thật, tiền là cô trộm lừa ? Tôi sẽ với Vân Vân.”
Tôi Tần Dung đá một cước góc tường, bụi bay tứ tung, sặc bụi, ho liên tục nhưng trong lòng bỗng trở nên sáng tỏ.
Tần Dung theo dõi , quả nhiên là do Tề Vân Vân sai bảo.
Tôi đã tái sinh cùng với chị , dù chị đã cướp Triệu Tuyên nhưng vẫn yên tâm với nên sai con chó trung thành Tần Dung đến giám sát .
Đó là trọng điểm.
Trọng điểm là câu nãy của Tần Dung, vô tình tiết lộ : “Mua kẹo cưới cho chị cô với ?”
Tôi đột nhiên lớn.
Tuyệt vời quá!
Tần Dung quả nhiên biết, chị gái đã ở cùng Triệu Tuyên.
Nghĩ cũng đúng, gã vẫn còn giá trị lợi dụng đối với Tề Vân Vân, nếu Tề Vân Vân với Tần Dung rằng chị sắp đính hôn với khác thì làm Tần Dung thể tiếp tục làm việc cho chị ?
Tần Dung vốn định bỏ nhưng đột nhiên thấy nụ khóe miệng .
Gã nhịn cau mày: “Cô cái gì?”
Tôi càng rạng rỡ hơn: “Em mừng cho chị gái em.”
“Anh yêu thương và bảo vệ chị gái em như , em chắc chắn sẽ một rể .”
Tôi nhẹ giọng : “Em mong hai sớm kết hôn.”
Tần Dung thích những lời .
Gã giãn mày nhưng vẫn liếc : “Bây giờ những lời ho như , tha cho cô ?”
“Anh cần tha cho em, em làm gì trái lương tâm.” Tôi dậy, phủi đất :
“Số tiền là chị dâu họ của em đưa cho em, chị chị gái em sắp đính hôn nên nhờ em mua một số quà tặng chị gái em.”
Ánh mắt Tần Dung đột nhiên thay đổi, gã cau mày: “Đính hôn gì cơ?”
Tôi giả vờ bối rối: “Em cũng biết nhưng bố mẹ , khi học đại học, họ định tổ chức lễ đính hôn cho chị gái em. Dù thì quê hương chúng em cũng biết rõ về , cũng , đều là thanh mai trúc mã, hơn là đến thành phố lớn đàn ông lừa.”
Tôi quan sát sắc mặt của Tần Dung, đó : “Đồ ngốc, còn hiểu ?”
Tần Dung chút bối rối: “Hiểu cái gì?”
“Đối tượng đính hôn của chị gái em, chắc chắn là .”
Tôi híp mắt : “Anh nghĩ xem, chuyện thích chị gái em, ai cũng biết. Bố mẹ em thanh mai trúc mã, thì trong số những nam sinh xung quanh đây, còn ai xứng đôi với chị gái em hơn ?”
Sắc mặt Tần Dung vui mừng nhưng vẫn do dự: “Sao Tề Vân Vân bao giờ với ?”
Tôi trách móc: “Chị gái em da mặt mỏng, chắc chắn là ngại ngùng. mấy ngày nữa chắc sẽ với thôi——— À, dạo em thường thấy chị gái chạy đến khu rừng nhỏ trường, lẽ là đang chuẩn bất ngờ gì đó cho .”
Tần Dung đang yêu nên phấn khích: “Thật ?”
“Anh xem thử là biết ngay .”
Tôi đưa tay với Tần Dung: “Trả tiền cho em, em còn chọn váy cho chị gái nữa. Anh rể thích màu hồng màu xanh? Em sẽ chọn theo sở thích của .”
Một tiếng rể khiến Tần Dung vui như mở cờ trong bụng, gã nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp đập phong bì lòng bàn tay : “Màu hồng !”
Nói xong, chạy một mạch về hướng trường học.
Có lẽ là nóng lòng xem Tề Vân Vân đã chuẩn bất ngờ gì cho gã .
Tôi , lên xe, tâm trạng đến nỗi còn huýt sáo.
Món quà bất ngờ … … nhất định sẽ khiến Tần Dung nhớ mãi quên.