Nguyện Ước Hai Đời - Chương 3
08.
Ngày hôm đó, cuối cùng thể thêm điều gì từ miệng tổ mẫu.
Mọi đều lầm. Tổ mẫu, những lão bộc trong nhà, thậm chí cả ngoại tổ gia đều khẳng định mẫu thân chính là mẹ ruột của . Ngay cả ngoại tổ mẫu cũng kéo đến gương.
“Lan Bích, xem, con và ngoại tổ mẫu giống biết bao. So với mẫu thân con, con còn giống như đúc từ một khuôn. Mẹ ruột của con làm thể là khác ?”
Nhìn gương mặt từ ái của ngoại tổ mẫu, tranh luận nữa.
Kiếp dạy bài học lớn nhất: nên dễ dàng tin lời khác, dù đó là máu mủ ruột thịt.
Mang theo hy vọng cuối cùng, gửi một lá thư đến phụ thân ở Tây Bắc.
Trước khi đời, từng phụ thân bế lên ngựa, tận tay dạy bắn cung. Ta cũng từng múa thương Phùng gia, khiến phụ thân vang, khen là nữ nhi tài giỏi nhất của ông.
cuối cùng, hồi âm nhận là sự trách cứ.
Ông nên cãi với mẫu thân, càng nên nảy sinh những suy nghĩ bất hiếu vô lý như .
“ là nữ nhân, trong bụng chỉ nhỏ nhen ích kỷ.”
Ta thẫn thờ bên cửa sổ, trong đầu khi thì là hình ảnh phụ thân bế lên cổ dạo chơi, khi là ánh mắt thất vọng của ông lúc biết mã phỉ bắt. Ông đang cầm cung nhỏ mà :
“Tỷ tỷ con rốt cuộc vẫn chỉ là nữ nhân. Dù học Phùng gia thương nhiều năm, cuối cùng cũng thành tài.”
Ta nhịn bật .
Kiếp , sống đến năm mười bảy tuổi, luôn nghĩ rằng cha mẹ yêu thương, hòa thuận. Phiền muộn duy nhất của chỉ là hôn sự mà gia đình định sẵn như ý, vị hôn phu thì nghiêm nghị khô khan, còn là kẻ ngụy quân tử.
mới phát hiện, ngay cả những thân máu mủ cũng lừa dối .
Ta rõ ràng tuân theo gia huấn Phùng gia, trừ gian diệt bạo. Việc bắt là vì nhường ngựa nhanh cho phụ nữ và trẻ em. tổ mẫu chê làm bẩn danh tiếng gia tộc, còn phụ thân khinh rằng dù học thương Phùng gia, cuối cùng cũng bại tay mã phỉ.
Chỉ vị hôn phu mà luôn lạnh nhạt từ đầu đến cuối là bỏ rơi .
Thật đáng thương.
Thật nực .
09.
Ở thượng kinh, để nhờ cậy.
Trải qua nhiều ngày tìm hiểu, chỉ biết rằng, tại ngoại tổ gia, mười ba năm , từng một tiểu thư xuất giá qua đời vì bạo bệnh. Nghe khi đó, ngoại tổ mẫu quá đau lòng, vài lần ngất xỉu, cấm gia đình nhắc chuyện .
Tuy nhiên, phía Tây Bắc chút tiến triển. Một bạn gửi thư cho , cho biết năm sinh , Phùng phủ đã xử lý nhiều gia nhân trong nội viện. Đáng tiếc, thời gian đã quá lâu, khó mà truy tung tích của những .
Ta hồi âm cảm tạ và nhờ nàng tiếp tục lưu ý giúp .
Vào cuối xuân, phụ thân trở về kinh để báo cáo công việc, đúng lúc gặp dịp thiên tử tổ chức lễ săn mùa xuân. Hôn phu tương lai của cũng đưa gia quyến theo đoàn.
Những ngày , quan hệ giữa và gia đình căng thẳng. Không chỉ và tránh mặt , mà ngay cả phụ thân và tổ mẫu cũng phẫn nộ việc truy vấn nguồn gốc của , đối xử với cực kỳ lạnh nhạt.
Khi đến khu săn bắn ở núi Tấn Sơn, một rời khỏi doanh trại, lang thang giữa núi non.
Gần đến bên suối, bất ngờ từ bờ đối diện vang lên một giọng cộc cằn:
“Ngươi chính là Phùng Lan Bích?”
Ta về phía phát âm thanh. Đó là một nhóm nam nữ trẻ tuổi, vận trang phục lộng lẫy, vây quanh một thiếu niên và một thiếu nữ vẻ là .
Người lên tiếng chính là thiếu niên.
Sau khi nhận cái gật đầu của , tiến lên hai bước, quan sát kỹ càng khẩy:
“Vị hôn thê của Thôi Du cũng chỉ đến thế thôi. So với tỷ tỷ , còn kém xa.”
Đám thanh niên mặc hoa phục liền rộ lên, chỉ thiếu nữ giữa , nàng khoác áo lụa mỏng, lặng lẽ .
Ánh nắng lấp lánh qua tán cây, khoanh tay, bình thản đáp .
“Ta biết so với tỷ tỷ ngươi , nhưng ngươi đúng là kém xa Thôi Du.”
Thiếu niên sững sờ: “Ngươi!”
Hắn chỉ tay , nhưng hạ xuống.
“Ta đôi co với ngươi. Nói thật cho ngươi biết, chúng là dòng chính của Vương thị Thái Nguyên. Một nữ nhi nhà võ tướng như ngươi vốn xứng với đích trưởng tử của thế gia. Tỷ tỷ và Thôi lang quân mới là xứng đôi lứa.
“Nếu ngươi biết điều, hãy từ hôn với Thôi gia. Ta sẽ tìm một lang quân trong Vương thị cưới ngươi.”
vốn là thích cãi lý.
“Khẩu khí lớn thật, ai biết là công tử nhà Vương thị, ai biết còn tưởng là Ngọc Hoàng Đại Đế. Ngươi thích làm mai mối như , đến miếu Nguyệt Lão làm chủ tế ?
Muốn , cùng Thôi Du mới thật sự là một cập đôi trời sinh.
Lời dứt, trong rừng cây bỗng vang lên một tràng khẽ, nhịn .
10.
Một nhóm công tử vận cẩm bào bước từ bóng cây, cùng là một thiếu niên như lan như ngọc, cả tỏa sáng. Chỉ đôi tai ửng hồng nhạt, ánh mắt dịu dàng, chứa chan tình ý, tựa như gom hết sắc xuân trong vườn trong mắt.
“Phùng cô nương, chúng cố ý lén .”
Người bật tiên là một vị công tử, chắp tay xin .
“Vừa thấy giọng cô nương, Thôi đã bước , nhưng chúng thấy cô nương đang cao hứng, nên đành ngăn một chút.”
“Cô nương nhanh trí, thật khiến khâm phục.”
Vương công tử chọc tức đến đỏ mặt, nhưng những công tử thế gia, cũng tiện gì thêm. Vương tiểu thư vỗ nhẹ vai , khẽ gật đầu về phía chúng , đó rời theo hướng khác.
Những khác cũng lần lượt rời .
Một vài công tử cẩm bào liếc chúng với vẻ trêu chọc, cũng cáo từ.
Bên bờ suối, chỉ còn và Thôi Du.
Vừa ở mặt Vương thị, mạnh miệng như , giờ chính trong cuộc, khuôn mặt vẫn nóng. Đang nghĩ tìm lời để giải vây, thì thấy Thôi Du :
“Ta và cô nương, đúng là xứng đôi.”
Hắn vẻ cũng ngượng ngùng, ánh mắt nghiêng về phía dòng suối bên cạnh.
“Ta và Vương tiểu thư gia chỉ vài lần gặp gỡ do giao tình giữa hai nhà. những lời Vương công tử , biết, cũng ý của . Từ đầu đến cuối, trong lòng , làm thê tử, chỉ cô nương.”
“Người khác gì, thể kiểm soát, nhưng tâm ý của , mong cô nương hiểu rõ.”
Nói đến mấy câu cuối cùng, ánh mắt Thôi Du , thẳng . Bóng cây lay động, tà áo đỏ của và thân hình đều phản chiếu trong đôi mắt trong trẻo như pha lê.
Tim cũng bất giác đập nhanh hơn.
Gió như cố ý, thổi tung mái tóc dài của Thôi Du, khiến tóc vướng trâm cài của .
Thiếu niên khẽ : “Đắc tội,” cẩn thận gần, dùng tay gỡ mái tóc đang vướng trâm của .
“Lang quân.”
Ta tránh ánh của , giọng lí nhí: “Ta một nhũ danh, gọi là ‘Mãn Mãn.’”
“Mãn Mãn.”
Hắn lặp một cách trầm ấm, hai chữ ngắn ngủi nhưng thốt với âm điệu dịu dàng kéo dài: “Ta vẫn lấy nhũ danh, Mãn Mãn thể gọi là ‘A Du.’”
Ta và Thôi Du chậm rãi bước dọc bờ suối, mãi đến khi mặt trời lặn.
Hắn đưa về trại Phùng gia.
Trước khi chia tay, Thôi Du bỗng gọi : “Mãn Mãn, một việc, lẽ đường đột. cô nương đang tìm kiếm các gia nhân cũ của Phùng và Tôn thị. Ta đã tự ý sai điều tra và tìm một lão bộc què chân của Phùng gia.”
Ta ngạc nhiên, xen lẫn lo lắng: “Lão bộc đó hiện đang ở ?”
“Ở một biệt viện của . Sau lễ săn bắn mùa xuân, sẽ dẫn Mãn Mãn tới gặp ông .”
11.
Ngày hôm là lễ săn xuân.
Ta rốt cuộc vẫn là một thiếu nữ, lần đầu tham gia một buổi săn bắn lớn thế , lòng hăng hái, mọi phiền muộn những ngày qua đều tan biến.
Khi thiên tử giương cung vàng bắn trúng chim nhạn, tiếng trống vang dội, cũng thúc ngựa tiến rừng.
Ánh bình minh rực rỡ dần xua tan màn sương núi. Ta giương cung, kéo dây, một mũi tên nhắm con hồ ly trắng lông , nhưng mũi tên một mũi khác bắn trúng giữa đường.
Con hồ ly hoảng sợ bỏ chạy. Ta đầu về hướng mũi tên, thấy Vương công tử đang đắc ý .
“Minh Chi.”
Vương tiểu thư xuất hiện từ phía , nhẹ nhàng trách mắng, điều khiển ngựa tiến về phía .
Nàng khẽ gật đầu: “Phùng cô nương, Minh Chi thất lễ. Ta thay xin cô nương. một điều đúng, cô nương gả Thôi gia, sẽ hạnh phúc.”
Ta rút một mũi tên, đặt lên dây cung.
“ nếu gả Thôi gia, Thôi Du sẽ vui.”
Vương tiểu thư dường như ngờ trả lời như .
Nàng sững sờ: “Phùng cô nương, ngươi dường như tự đánh giá cao quá. Ngươi nghĩ rằng Thôi Du thể ngươi. Thực tế, ngươi chẳng qua chỉ là công cụ để chống gia tộc. Mỗi đích tử thế gia đều thời kỳ phá vỡ khuôn khổ như , ngươi nhất đừng xem là thật.”
Ta điều chỉnh dây cung: “Vậy ?”
Ta giương cung, mũi tên nhắm thẳng Vương công tử cách đó xa. Trong tiếng quát hoảng loạn của cặp , mũi tên rời dây, cắt đứt tóc mai của Vương công tử cắm sâu thân cây cách đó hai tấc.
Ta bật lớn, thúc ngựa lao : “Quý nữ của Vương gia cao quý tinh thông đủ lục nghệ của quân tử đây?”
Sau lưng vang lên tiếng gào giận dữ của Vương công tử, chẳng để tâm.
Trong những lần săn bắn tiếp theo, quả nhiên Vương thị và đám bạn bè môn sinh của họ vây ép.
những kẻ con nhà quyền thế , dù tập luyện cung thuật trong trường bắn, làm thể sánh với kỹ năng rèn luyện ở đại mạc? Trong màn đêm tĩnh lặng, giữa biển cát vàng mênh mông, những lưỡi đao cong của mã phỉ, trong những cú chùy khổng lồ của đám man di, đã học cách bách phát bách trúng.
Không chỉ phá tan vòng vây của Vương thị, còn cướp cả con mồi của họ. Mũi tên của Vương công tử bắn rơi tám lần, còn thì giành một con lợn rừng và hai con nai vốn bọn họ bao vây đã lâu.
Vương công tử giận đến mức rút cung định bắn .
Ta thúc ngựa né tránh, bắn một mũi xuyên qua vòng ngọc đeo bên hông .
Hắn sững sờ, tay cầm lấy miếng ngọc vỡ, cuối cùng cũng dám gây chuyện nữa.
Sau một hồi truy đuổi với Vương thị, bắt đầu cảm thấy mệt, liền tìm một nơi yên tĩnh để xuống ngựa nghỉ ngơi. Bỗng nhiên, tiếng yếu ớt vang lên:
“Tỷ tỷ, cứu !”