Nhất Kiến Sơ Tâm - Chương 4
29
“Tiểu Hạ, dương gian cũng hoa bỉ ngạn của sông Vong Xuyên ?”
Sáng hôm , kể chuyện với Tiểu Hạ.
“Sao thể? Sông Vong Xuyên ở âm phủ. Dù dương gian hoa bỉ ngạn, cũng chắc chắn khác với âm phủ.” Tiểu Hạ lắc đầu.
Cô hoa bỉ ngạn ở sông Vong Xuyên còn gọi là Mạn Châu Sa Hoa, tượng trưng cho linh hồn đã khuất, ngăn cách âm dương.
“Sơ Thất, thấy ngôi nhà ở hình như vấn đề.” Tiểu Hạ lo lắng, :
“Tối nay tan làm, cùng về đó xem thử.”
Tôi :
“Người đàn ông đó thấy , chắc sẽ vấn đề gì .”
Tiểu Hạ:
“Nếu gì thì coi như đến ăn chực.”
“Ừ.” Tôi gật đầu.
Tan làm, dẫn Tiểu Hạ đến nhà đàn ông.
Tiểu Hạ :
“Ngôi biệt thự thật đấy.”
Cô kéo , ghé qua nhà bên cạnh thử.
Thần giữ cửa vung đại đao, ánh mắt dữ tợn chúng .
“Đây đúng là khu dân cư của sống.” Tiểu Hạ gãi đầu, tỏ vẻ khó hiểu.
“Có lẽ chúng nghĩ nhiều , thôi, bên .” Tôi kéo Tiểu Hạ nhà đàn ông.
Tiểu Hạ cảm thán:
“Quả nhiên thần giữ cửa gia tiên nào, mà ôi, thơm quá!”
“Mỗi tối giờ đều nấu bữa khuya, làm nhiều món.” Tôi kéo Tiểu Hạ nhà,
“Mau , lát nữa chúng thể ăn chực .”
30
Tôi chỉ đàn ông : “Anh trai lắm, lát nữa là sẽ thấy.”
Tiểu Hạ hừ nhẹ: “Chắc chắn thể hơn Diêm Vương của chúng .”
Lúc , đàn ông bưng một đĩa thức ăn, bước gần.
“A…” Tiểu Hạ hét lên một tiếng, giật buông tay , lưng bỏ chạy, chạy la:
“A a, chạy mau, Sơ Thất, chạy nhanh !”
“Sao thế? Tiểu Hạ, đừng chạy mà…” Tôi đuổi theo.
“Diêm Vương! Người đó chính là Diêm Vương, đồ ngốc !” Tiểu Hạ chạy hét lớn.
Tôi: ???
Diêm Vương?
Người đàn ông mà luôn nghĩ là thấy chính là Diêm Vương?
“Hu hu, Tiểu Hạ, chờ tớ với…”
31
Một luồng ánh sáng trắng lóe lên ở cửa biệt thự, lao thẳng …
Cảm giác như lao một chiếc bao tải đã chuẩn sẵn, bọc chặt đến tài nào thoát .
Tôi hoảng loạn giãy giụa. luồng ánh sáng trắng đó vững chắc, quấn chặt lấy , cứ thế kéo lùi về phía …
Cuối cùng, kéo ngược về phòng ăn, đặt xuống ngay bên cạnh đàn ông , ánh sáng trắng mới biến mất.
Người đàn ông bàn ăn, chiếc áo sơ mi trắng cởi ba cúc , để lộ xương quai xanh gợi cảm.
“Em sợ cái gì?” Anh tao nhã bóc vỏ tôm liếc , khóe môi khẽ nhếch lên:
“Trước đó chẳng em vui vẻ chạy nhông nhông ?”
Đây là lần đầu tiên thấy .
Nụ , nhưng miệng thì châm chọc.
Tôi nhông nhông… chẳng cũng vì lừa ?
dám gì, chỉ cúi đầu, giọng run run: “Đại nhân, xin hãy tha tội, cố ý mạo phạm ngài. Xin , xin .”
Lúc , một bộ bát đũa đặt mặt .
Trong bát là một con tôm lớn bóc vỏ.
Tôi từ từ ngước lên , thấy , bát mặt , đầy ý nhắc nhở.
Ồ, điều thì hiểu.
Tôi lập tức cầm đũa lên, gắp con tôm đó đưa tới miệng : “Đại nhân, mời ngài dùng.”
Không biết vì , biểu cảm của rõ ràng khựng .
32
Anh chậm rãi mở miệng, nhận lấy miếng tôm đút.
Chẳng mấy chốc, bóc thêm một con tôm, đặt bát .
Tôi gắp lên, đút cho .
Anh bóc tiếp, gắp tiếp…
Trong quá trình đó, cứ chằm chằm , khóe môi càng lúc càng cong lên, nụ ngày càng rõ nét.
Quả nhiên, hài lòng với sự phục vụ .
Ăn hết tám con tôm, khi bóc đến con thứ chín, đặt bát mà chỉ cầm trong tay, khóe môi nở nụ , : “Bản vương phát hiện, em đúng là một nhân tài.”
Sao tự dưng khen ?
Tôi cẩn thận : “Đại nhân quá khen, đã là ma , nhiều nhất chỉ là… ma tài?”
Lần , bật , đưa con tôm trong tay tới miệng : “Ăn .”
Tôi vội xua tay: “Không dám.”
“Không dám?” Anh khẽ , ánh mắt lộ vẻ trêu chọc: “Em tự đếm xem, mấy ngày nay em đã ăn bao nhiêu bữa cơm của bản vương ?”
Nghe , lập tức tỏ chân thành: “Tôi sẽ bồi thường, sẽ bồi thường cho ngài.”
“Bồi thường tiền thì gì thú vị?” Anh nhét con tôm miệng .
Tôi dám ăn.
Ban đầu định nuốt chửng cho xong, nhưng nhai một miếng thì phát hiện vị tôm quá ngon.
“Không bồi tiền? Vậy em định bồi thường cái gì?”
“Bồi … À , bồi ma.” Anh chăm chú, : “Cứ đem bản thân em bồi cho bản vương .”
33
Tôi bối rối: “Bồi ? Đại nhân, ý ngài là gì ?”
“Cô cái con ma ngốc ,” phía bỗng vang lên một giọng lạ.
“Ai?” Tôi giật , nhưng thấy ai cả.
Chỉ thấy một con mèo đen quen thuộc đang bậu cửa sổ.
Con mèo đó bỗng nhiên cất tiếng: “Chà, tất nhiên là đây, con mèo nhát gan mà cô đã gặp đó.”
“Mèo… mèo chuyện ?” Tôi kinh ngạc trợn to mắt.
Con mèo đen nhảy phốc một cái, trong nháy mắt hóa thành… Hắc Vô Thường.
Lúc chết, từng thấy qua Hắc Bạch Vô Thường.
Tôi sững sờ.
Con mèo , hóa chính là Hắc Vô Thường!
Hắc Vô Thường : “Ma nữ ngốc nghếch, ý của Vương là bảo cô bồi thường cho ngài để ngài ăn cô đấy.”
“Ăn… ăn ?” Tôi hoảng sợ đến mức môi run rẩy, hai họ đầy hoài nghi: “Ăn ma… ăn ma là phạm pháp!”
Ma ăn ma, ma ăn , đều từng qua.
Diêm Vương liếc Hắc Vô Thường một cái, phất tay một cách nhẹ nhàng, Hắc Vô Thường đường đường là một đại nhân lập tức biến mất.
Đây chính là sức mạnh của Diêm Vương.
Ngài đang thị uy… , đang đe dọa .
“Diêm Vương đại nhân, xin ngài đừng ăn !” Tôi sợ đến nỗi hai chân mềm nhũn, quỳ xuống đất, lóc: “Tôi là ma oan, ngon , chắc chắn là ăn sẽ mặn mặn, hôi hôi…”
“Ồ? Không ngon ? đêm qua, khi em trần truồng trong lòng bản vương, thơm đấy.”
“Không, thơm!” Tôi liều mạng lắc đầu.
“Thực , ăn cũng .” Ngài biết từ khi nào đã xổm mặt , tay nâng cằm lên, mỉm : “Chỉ cần em tiếp tục ở bên bản vương như mấy ngày nay là .”
Tôi nuốt nước bọt: “Tiếp tục như ạ?”
Ngài gật đầu: “Giống như đây.”
Nghe , cảm thấy chút khó xử, ngập ngừng một lúc, cuối cùng lấy hết can đảm hỏi:
“Có thể… thể cởi trần ạ?”
Ngài bật : “Nếu em thích, thì thể tiếp tục cởi trần.”
Tôi: “…”
Tôi gượng .
Ngài vuốt cằm , ánh mắt sắc bén như cảnh cáo: “Nhớ lấy, đừng ý định chạy trốn. Nếu … một con ma dễ thương như em, thơm ngọt, sẽ làm món ăn ngon đấy.”
Tôi chớp chớp mắt, lau nước mắt còn đọng lông mi, nghiêm túc gật đầu: “Không trốn, tuyệt đối trốn.”
34
Tôi đúng là ngu ngốc thì mới trốn.
Sáng hôm , Diêm Vương rời khỏi nhà, đến tối, đã kéo vali, bỏ trốn mất dạng.
Tôi quyết định, công việc cũng cần nữa, mắt trốn một thời gian đã.
Dù đói, thà chịu đói còn hơn ăn thịt.
Tôi biết Tiểu Hạ chắc chắn sẽ lo cho , thế nên kéo vali đến tìm cô .
“Sơ Thất, chứ? Tốt quá .”
Tiểu Hạ rằng cô thấy đuổi kịp, tìm thì phát hiện thể nhà Diêm Vương.
Cô hỏi chuyện đêm qua, kể mọi chuyện sót chi tiết nào.
Ngoài , còn đến ý định trốn để giữ mạng.
Đột nhiên, ở cổ phát một ánh sáng trắng nhè nhẹ, kèm theo cảm giác nóng rát.
Tiểu Hạ hỏi: “Sơ Thất, chuyện là ?”
Tôi lắc đầu: “Tớ biết nữa.”
Chợt, nhớ …
Tối qua, Diêm Vương ăn thịt , đã đè xuống, cắn mạnh một phát cổ.
“Sơ Thất, làm thế? Mặt đỏ hết cả .”
Nghe , đưa tay sờ mặt: “Mặt tớ đỏ thật ?”
Tiểu Hạ gật đầu.
Tôi ghé sát cô , kể chuyện Diêm Vương cắn cổ.
Tiểu Hạ với ánh mắt khó tả, : “Sơ Thất, đây là dấu ấn của Diêm Vương. Cậu trốn .”
“Hả?” Tôi ngơ ngác.
Không trốn ?
Thế chẳng chết chắc ?
“Làm đây? Tớ trốn , chắc chắn sẽ ăn thịt mất.”
“Haha, Diêm Vương dọa thôi.” Tiểu Hạ phá lên, : “Nếu tớ đoán lầm, ngược , ngài lẽ thích .”