Nhị Tiểu Thư, Hôm Nay Lại Chạy Trốn Sao? - Chương 4
7.
Sáng sớm hôm , Thải Hoàn đổi nghiên mực, đợi đến gần trưa mới trở về. Lúc trở về thấy trong tay nàng mang theo bao lớn bao nhỏ, khỏi dừng bút: “Không bảo ngươi mua nghiên mực cho ? Sao tiêu phí như ?”
Thải Hoàn thở hồng hộc đặt đồ ở bàn, đó từ trong bao đồ lấy cái hộp gỗ lim tơ vàng .
Ta sửng sốt: “Không lẽ họ khinh thường một tiểu cô nương, nên trả tiền cho ?”
Thải Hoàn xua tay: “Đừng nữa, tiểu thư, ông chủ thấy hộp gỗ lim tơ vàng đã sợ tới mức mặt mũi trắng bệch. Đừng trả hàng, còn tặng kèm hai cái nghiên mực mỗi cái giá năm mươi lượng bạc nữa đó, còn cái ! Cái ! Những thứ nữa!”
“Tiểu thư, biết , ông chủ thấy nô tỳ cầm , còn đặc biệt gọi một chiếc xe ngựa đưa nô tỳ trở về. Nô tỳ vất vả lắm mới đuổi , cuối cùng theo xe chở thức ăn của lão Vu từ cửa chuồn về , mới phát hiện…”
Ta bàn đầy giấy bút mực, trợn mắt há mồm.
Giấy là giấy Trừng Tâm Đường thượng hạng, trắng như ngọc, mỏng manh trơn bóng, khi cầm gấp để dấu vết. Một thước là ngàn vàng khó cầu, mà cứ như đưa tới cả đống?
Mực là mực Tùng Yên thượng hạng, sáng bóng như sơn, thị trường cũng Thẩm lượng. Cứ như cho một hộp lớn?
Lại những bộ tuyên bút nữa, những thứ cộng đắt bao nhiêu lần so với nghiên mực chứ?
Thải Hoàn nâng cằm cân nhắc: “Tiểu thư, ông chủ chúng là khách quý, mới đưa nhiều đồ như ?”
Ta mở hộp gỗ lim tơ vàng, cầm lấy nghiên mực hoa văn tùng tử đàn cẩn thận quan sát, lúc mới thấy một chữ khắc nho nhỏ ở góc lưng. Viết một chữ “Cửu”.
Cửu. Hàng chín. Là chữ khắc trong Cửu Vương gia Dương Thầm! Ta “phịch” một tiếng ở ghế, trợn tròn mắt.
Đây là suy đoán, đây rõ ràng là ông chủ nhận . Chỉ là ông chủ rõ quan hệ giữa và Dương Thầm. Đoán chừng lâu nữa, chuyện nha đầu đến cửa hàng bán nghiên mực sẽ truyền tai Dương Thầm.
Chỉ nghĩ thôi đã chet . lúc , ngoài cửa truyền đến giọng của nha đầu Linh Ngọc trong phòng lão phu nhân: “Nhị tiểu thư ở đây ?”
Ta và Thải Hoàn liếc , khỏi phòng: “Linh Ngọc tỷ tỷ tới đây?”
Linh Ngọc bước trong viện, khanh khách : “Nhị tiểu thư, ngày mai là sinh thần của lão phu nhân, biểu thiếu gia sai đưa tới một gánh hát, lão phu nhân ngày thường Nhị tiểu thư xem nhiều thoại bản, bảo cũng xem một chút, nhiều tiết mục lắm đó.”
Ngày thường ở chỗ lão phu nhân bỏ ít tâm tư, bà thích xem kịch, việc gì làm, đến chuyện với bà vốn là chọc bà vui vẻ, gánh hát đến, khẳng định bà là đầu tiên nhớ tới .
Ta nhếch khóe miệng: “Ngươi , là biểu thiếu gia sai đưa tới?”
Linh Ngọc : “ , bây giờ gánh hát đều đang chờ Nhị tiểu thư đến đó.”
Thải Hoàn thấy sắc mặt trắng bệch, nghi hoặc : “Tiểu thư, làm ?”
Nếu Dương Thầm biết định bán nghiên mực tặng, chỉ sợ sẽ nghĩ coi lời cảnh cáo của gì, khỏi hậu viện, chắc sẽ nhân cơ hội làm thịt !
Linh Ngọc : “Nhị tiểu thư mấy năm nay đều khỏi cửa, lần nhiều như nên khó tránh khỏi sợ lạ.”
Nhiều , nhiều mới an . Ta lúc mới ngẩng đầu: “Hiếm khi tổ mẫu nhớ đến, chúng xem một chút .”
Đi theo Linh Ngọc tới tiền viện, quả nhiên chỉ thấy một đám gánh hát đang ở Thanh Trúc phường thu dọn hành lý. Thanh Trúc Phường thông thường là nơi tiền viện chiêu đãi khách quý, bốn phía trúc xanh vờn trông lịch sự tao nhã.
Lúc gánh hát đang dựng sân khấu ở đây, mà theo Linh Ngọc từ cửa nhỏ , đưa mắt một vòng thấy lão phu nhân , đang mở miệng hỏi, chợt một giọng quen thuộc từ phía rừng trúc bên cạnh truyền đến.
“Sơ Ngưng , biểu ca đã làm gì , khiến vui ?”
“Cái gì mà biểu ca, thân thích hai nhà chúng cách đến mười vạn tám ngàn dặm, Đàm Vân Trúc, khuyên ngươi thức thời thì nhanh chóng lui thân, đừng để đến lúc thánh chỉ ban xuống mất mặt!”
“Thánh chỉ? mà…… Sơ Ngưng , đã sớm gọi bà mối đến xem bát tự, lần cũng là đặc biệt từ Tấn Châu đến đây mời.”
“Đùa ? Ngươi cũng xứng ?”
Ta cùng Linh Ngọc, Thải Hoàn vòng qua rừng trúc, đã thấy Thẩm Sơ Ngưng đẩy ngã xuống đất.
Ta thất kinh, cúi đầu về phía công tử ca yếu ớt bên chân . Không Dương Thầm thì là ai!
8.
Người nam nhân bên chân khẽ run rẩy: “Đàm mỗ mặc dù bất tài, nhưng trong nhà gì cũng là gia tộc giàu nhất Tấn Châu, mỗi ngày tới cửa làm mai nhiều vô số kể. Dù , Đàm mỗ vẫn từ chối mọi đến Thẩm gia hạ sính, chỉ là biết rốt cuộc đã làm gì , làm cho Sơ Ngưng bất mãn?”
Mà lúc Thẩm Sơ Ngưng cảm thấy sự tình nghiêm trọng chút nào, ngược hất cằm: “A! Còn biết hổ mà , chỉ một tên thương nhân hạ tiện, ngay cả xách giày cho Thái tử cũng xứng.”
“Thái tử…” Nghe hai chữ , nam nhân đất càng run rẩy dữ dội hơn.
Thải Hoàn kéo ống tay áo của : “Tiểu thư xem cái làm thế nào cho , biểu thiếu gia cũng sắp tức đến phát …”
Đâu tức , rõ ràng là tức giận đến giet khác. Ta nào quản cái , chỉ ước xoay bỏ chạy thật nhanh. Ai ngờ rút chân, đã nam nhân đất túm lấy mắt cá chân!
Hắn từ từ ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe còn mang theo nước: “Đã khiến Nhị chê .”
Ai thấy nụ của ngươi chứ, ngươi buông tay để ! Thấy còn buông tay, đành nháy mắt với Thải Hoàn: “Thải Hoàn, còn mau đỡ biểu thiếu gia dậy.”
Thải Hoàn lập tức tiến lên, chỉ là còn đụng tới tay áo trắng , nam nhân đã nhanh nhẹn thu tay , tự lên. Thẩm Sơ Ngưng thấy là tới, nhất thời khinh miệt : “Nhị tới thì lắm, biểu thiếu gia ngươi yêu mến cũng ở đây, bằng thổ lộ hết mọi tâm tư của ngươi , cũng đỡ cho gỡ tên cao dán chó .”
Ta thất kinh, nàng đang đánh rắm cái gì ? Những lời của nàng, quả nhiên làm cho nam nhân mặt đầu về phía .
Đối mặt với ánh mắt tìm tòi và nghi hoặc của tên nam nhân , cắn răng : “Trưởng tỷ thật biết đùa, là tổ mẫu sai Linh Ngọc gọi đến xem kịch, ngờ gặp trưởng tỷ và biểu thiếu gia đang chuyện, hai cứ tiếp tục, quấy rầy nữa…”
Ai ngờ dứt lời, Linh Ngọc bên cạnh mở miệng: “Thật trùng hợp hai vị tiểu thư đều ở đây, bằng cùng chọn kịch bản , lão phu nhân bên chỉ chọn một vở kịch, mắt vẫn còn hai vở đó.”
Thẩm Sơ Ngưng trợn trắng mắt lên trời: “Kịch bản gì? Bổn tiểu thư bận rộn, đám vai phụ các ngươi tự chơi , , chuẩn kiệu! Nhìn sắc trời, hẳn là vẫn còn kịp gặp Thái tử đang ở Thiên Địa lâu khúc nhi……”
Mắt thấy Thẩm Sơ Ngưng rời , lập tức túm Thải Hoàn xoay , kết quả hai bước đã gọi .
“Nhị xin dừng bước.”
Ta run rẩy, dám đầu : “Biểu thiếu gia việc gì ?”
Nam nhân phía dừng một chút, ôn nhu :” Nhị tới chọn kịch bản ? Vừa gánh hát là mang từ Tấn Châu đến, bằng mang Nhị tìm chủ gánh hát chọn . Nhị biết , chủ gánh hát nhiều kịch bản cất trong đáy hòm…… ”
“Linh Ngọc, chỗ lão phu nhân…” Ta kêu Linh Ngọc thay giải vây, ai ngờ Linh Ngọc bên cạnh đột nhiên lui về phía vài bước, trực tiếp lui về phía Dương Thầm.
Sau đó thấy Dương Thầm ngước mắt , tươi ôn hòa: “Nhị , mời.”
Ta buộc về phía , Thải Hoàn hồ nghi phía : “Tiểu thư, nô tỳ cứ cảm giác tự nhiên?”
“Không…”
“Tiểu thư, sẽ thật sự thích biểu thiếu gia chứ?”
“Câm miệng.”
Mấy chúng đến tạp phòng ở hậu viện, chân bước , chân cửa đã đóng .
“Thải Hoàn!” Ta xoay đẩy cửa, phát hiện cửa khóa từ bên ngoài. Mà phía , truyền đến giọng nhàn nhạt của tên nam nhân : “Nhị , .”