Phần 7 - Như Ý Bắt Nhiếp Hồn - Chương 4
Những nỗ lực của thể bù đắp cho cách ngày càng lớn giữa họ.
Vào năm cuối cấp hai, Thư Dương với rằng cô đã nhận trường Trung học Anh Hoa với tư cách là học sinh đặc biệt.
Cô vui mừng vì trường đó đội ngũ giáo viên xuất sắc và tài nguyên giáo dục hàng đầu, học ở đó sẽ mở cho cô một tương lai tươi sáng hơn.
Cậu cũng vui mừng cho cô , dù biết rằng họ sắp chia xa.
Sau khi nghiệp cấp hai, Thư Dương học tại trường Anh Hoa, còn Hà Tiểu Phi chọn học tại một trường kỹ thuật gần đó.
Mỗi cuối tuần, Hà Tiểu Phi đều đến tìm Thư Dương. Ban đầu, mọi thứ vẫn . dần dần, nhận thấy điều gì đó .
Thư Dương còn nữa, trở nên dễ sợ hãi, dù là trong mùa hè cô cũng mặc áo dài tay và quần dài. Đôi khi tay cô xuất hiện vết bầm tím, nhưng khi hỏi, cô chỉ và .
Hà Tiểu Phi hối hận. Hối hận vì hỏi thêm một câu.
Vào học kỳ hai năm lớp mười một, Thư Dương còn gặp mặt nhiều nữa. Cô rằng bài vở quá nhiều, thời gian.
Hà Tiểu Phi hiểu cho cô, nên thỉnh thoảng cuối tuần chỉ dạo quanh trường Anh Hoa.
Cậu mong chờ gặp cô.
Cuối cùng, đã gặp .
Chiều hôm đó, khi đến cổng trường Anh Hoa, thấy tiếng ồn ào. Có tiếng còi xe cứu thương và tiếng hô của nhân viên y tế. Cuối cùng, thấy khiêng khỏi trường, cáng với thân đầy máu.
Đó là Thư Dương của .
Kể đến đây, mắt Hà Tiểu Phi đỏ hoe. Cậu đầu về phía hai chiếc bình nhỏ ở góc trái, bên trong chứa đựng chất lỏng màu xám tối đang cuộn trào.
Đó là hồn của Hoàng Huy và Du Minh Sinh.
“Bọn chúng đáng chết.”
Hà Tiểu Phi với giọng căm hận: “Nếu bọn chúng, Thư Dương đã trở nên như .”
“Tôi cứu cô …”
Hồn của Hoàng Huy và Du Minh Sinh đó Hà Tiểu Phi thể động đến, dù cũng chỉ là một Nhiếp Hồn Sư đủ tài.
phát hiện cô gái tên Khương Uyên mới chuyển đến trường Anh Hoa kỳ lạ. Sức mạnh của cô vượt xa .
Và một ngày, phát hiện rằng trong cơ thể của Du Minh Sinh thực chất là một con chó, từ giây phút đó, một kế hoạch bắt đầu hình thành trong đầu .
Cậu sẽ dùng linh hồn của những kẻ ác để cứu Thư Dương!
10.
Vân Như Ý hừ một tiếng.
“Làm suýt nữa thì mềm lòng .”
Tôi Hà Tiểu Phi, chỉ tay về phía : “Cậu đã hỏi ý kiến của cô ?”
Hà Tiểu Phi ngẩn , .
Thư Dương biết từ lúc nào đã mở mắt, với đôi mắt đẫm lệ.
“Cậu với rằng tất cả những linh hồn đều là của những con mèo và chó hoang đã chết…”
Hà Tiểu Phi siết chặt nắm tay, gì.
Tôi tiến gần, chỉ chai đầu tiên: “Cái là linh hồn của một mẹ trẻ ba mươi tuổi.”
Rồi chỉ chai thứ hai: “Cái là linh hồn của một bà lão bảy mươi tuổi nhặt rác…”
“Cái là linh hồn của một đứa trẻ ba tuổi…”
Và cái nữa…
“Im !” Hà Tiểu Phi quát lên với .
“Đừng nữa! Tôi bảo cô im miệng!”
Tôi một cái chuyển hướng Thư Dương: “Cô hy sinh những để đổi lấy mười mấy năm tuổi thọ ?”
Thư Dương lóc lắc đầu: “Tôi , !”
Hà Tiểu Phi lao đến nắm tay cô : “Tớ thể cứu , tin tớ.”
Thư Dương cứ mãi.
Những tiếng làm cảm thấy đau đầu.
“Được .”
Tôi đầu về phía Vân Như Ý và gật đầu: “Những linh hồn , cô mang , đưa chúng về vị trí cũ, nhiệm vụ của cô chắc đã thành .”
“ .” Vân Như Ý bước lên, vung tay thu những chai túi trữ vật, đó đưa chai cuối cùng cho .
“Của Du Minh Sinh thì giao cho cô.”
Khi Vân Như Ý sắp rời , Hà Tiểu Phi điên cuồng lao tới: “Cô thể , đã gần thành công !”
Tôi giữ : “Thành công? Cậu nghĩ nhiều .”
“Thuật đảo ngược linh hồn mà lấy từ, ngoài Minh Tộc, những khác thể thi triển, chỉ là một Nhiếp Hồn Sư… Cậu nhóc, từ bỏ .”
“Cô lừa …”
Hà Tiểu Phi , thất thần: “Cô lừa .”
Trong lúc ngẩn ngơ, Vân Như Ý đã biến mất.
Hà Tiểu Phi và Thư Dương ôm , nức nở.
Thực sự là một đôi uyên ương đáng thương.
“Được , đừng nữa.”
Tôi lầm bầm: “Tôi cứu cô .”
Sáng hôm , một ngày mệt mỏi, cuối cùng đã trở về phòng trọ.
Trước cửa, một dáng cao lớn đang , cúi đầu như một con chó cô đơn.
Tôi mặt , xoa đầu: “A Hoàng.”
A Hoàng ôm lấy eo , lo lắng cọ cọ.
Tôi dừng một chút: “A Hoàng, cơ thể vẻ còn phù hợp với em nữa.”
Vì Du Minh Sinh là sống, việc đổi linh hồn của với A Hoàng, nếu Minh Tộc phát hiện, cũng thể nào thoát khỏi trách nhiệm.
A Hoàng ngừng động tác, dường như chẳng bận tâm.
Thực sự là một con chó ngốc.
11.
Côn đồ trường học Du Minh Sinh xin nghỉ bệnh và đã vắng mặt nhiều ngày. Ngay cả thuộc hạ của , Hoàng Huy, cũng lâu lắm thấy ở trường.
Mọi đoán họ gặp chuyện gì .
Thực , họ gặp chuyện gì lớn. Chỉ là khi linh hồn đưa về đúng chỗ, họ cần thời gian để phục hồi. Hơn nữa, trong lúc thao tác, đã “vô tình” tạo một thần thức, nên thể trí tuệ của họ sẽ ảnh hưởng. Họ sẽ hồi phục, nhưng thỉnh thoảng thể sẽ chảy dãi.
Trên sân thượng trường học, Vân Như Ý cạnh và đỉnh đầu .
“Con chó nhỏ của cô thật sự bám quá mức.”
Ở nơi ai thấy, linh hồn của A Hoàng lơ lửng đầu , đưa tay ôm lấy .
“ , bám .”
Dù thể tìm cho nó một cơ thể, nhưng vẫn thể giữ linh hồn của nó. Hiện giờ, nó đã bạn bè.
“A Hoàng, đây chơi!” Những bạn ma của gọi nó, và A Hoàng vui vẻ nhảy tới.
Vân Như Ý hỏi : “Thư Dương thì ?”
Tôi đang ăn kẹo mút, giọng rõ ràng: “Vẫn đang tìm cơ thể cho cô …”
Cách duy nhất để cứu Thư Dương là tìm một cơ thể khỏe mạnh mà đã mất linh hồn. Những cơ thể như cũng dễ tìm, thường là những bệnh nhân thực vật viện nhiều năm.
, đến lúc.
Khi đang chuyện, đột nhiên một tiếng nổ lớn từ phía Đông.
Đó là hướng cổng trường.
Vân Như Ý dậy, híp mắt : “Hình như… xảy tai nạn xe .”
Người thương duy nhất trong vụ tai nạn là một nữ sinh của trường. Thật trùng hợp, cũng biết cô . Cô là nữ sinh đã từng bắt nạt , cũng là bạn gái của Du Minh Sinh, Lê Giai.
Nghe khi cô ả đưa lên xe cứu thương, đã còn ý thức. Thật đáng thương.
Vào một buổi tối đó, mang linh hồn của Thư Dương đến bệnh viện.
Trong phòng VIP, cô gái cắm đầy ống. Gia đình cô quyền lực và tài sản, thể giữ mạng sống của cô và cung cấp môi trường điều trị nhất. điều đó ngăn cản cô trở thành một thực vật. Linh hồn của cô đã phá vỡ, cả đời sẽ bao giờ tỉnh .
Tôi cô vài giây, sang Thư Dương: “Vào , phúc của cô đang ở đằng .”
Thư Dương thật lâu, cơ thể cô chuyển thành một đám bụi màu xám, từ từ bay cơ thể của Lê Giai…
#Ngoại truyện
Vân Như Ý đến tìm .
Cô quả nhiên thông minh: “Lê Giai là thù với cô ? Vụ tai nạn ở cổng trường là do cô gây đúng ?”
Cô đúng. Chính đã gây vụ tai nạn đó. Khi Lê Giai lái xe đến cổng trường, những bạn ma của đã làm mặt ma ở ghế . Lê Giai giật và đã đâm một chiếc xe tải qua.
Về thù hận… tất nhiên là . Đó là chuyện xảy lâu khi mới trường Anh Hoa. Tôi chặn trong nhà vệ sinh, ướt sũng, co ro trong buồng vệ sinh dám ngoài. Không biết đã chờ bao lâu, hai nữ sinh nhà vệ sinh và hút thuốc. Một trong số họ chính là Lê Giai.
Cô ả ngờ rằng còn khác trong nhà vệ sinh, nên đã chuyện mà kiêng dè.
Nữ sinh nhắc đến : “Khương Uyên trông còn khá thuần khiết, cô sợ Du ca thích cô ?”
Lê Giai khẩy: “Cô dám tranh giành với ? Du Minh Sinh sẽ thích cô .”
Giọng của cô ả dừng , hỏi nữ sinh một câu kỳ lạ: “Cô biết cha mẹ nuôi của cô chết thế nào ?”
“Nghe là xe tải đâm khi đang nhặt rác.”
“Ha…” Lê Giai gì thêm.
Lúc đó cảm thấy điều gì đúng. Sau , khi hồi phục trí nhớ, đã kiểm tra trí nhớ của Du Minh Sinh khi thu thập linh hồn của . Quả thật, phát hiện bí mật giữa Lê Giai và Du Minh Sinh.
Cái chết của cha mẹ nuôi là tai nạn. Mà là một vụ giết chủ đích.
Lê Giai và Du Minh Sinh đã cãi , một đêm mưa, cô ả lái xe ngoài, tức giận đâm một đôi vợ chồng già đang nhặt phế liệu. Cô ả đã đâm liên tục nhiều lần, cho đến khi hai tắt thở.
Cô ả đã gọi Du Minh Sinh đến giúp dọn dẹp, dùng quyền lực của hai gia đình để che đậy vụ việc, và tìm một chịu tội thay. Họ hề coi trọng mạng sống của cặp vợ chồng già. Trong mắt họ, những học sinh đặc cách của trường Anh Hoa cũng là , chỉ là món đồ chơi để giải trí.
Họ thật sự đáng chết.
Vân Như Ý và thở dài: “Như , sẽ vi phạm quy định ?”
“Vi phạm đó.”
Tôi mỉm : “ chứ? Tôi là một cô gái nhỏ của Minh Tộc, trung thực là danh từ dành cho .”
Tôi đã phạm .
Minh Vương phong ấn ký ức của .
Thực sự phiền đó nha.
Sau đó, một thời gian, gặp Vân Như Ý nữa. Tôi bảo rằng, phu quân Long Vương của cô đã thức tỉnh.
Tôi rõ mười đại linh môn sẽ ứng phó thế nào đây.
… đó việc của , đúng ?!
-HẾT-