Niệm Niệm Tư Khanh - Chương 3
06
Ăn xong hạt cơm cuối cùng, nghẹn, tiện tay cầm lấy ly nước bàn, uống liền ba ngụm mới nhận cái ly là của Tống Thời Dữ.
Miệng ly đã làm cho dính đầy dầu mỡ.
“Tặng cho chị.” Người đàn ông thản nhiên .
Tống Thời Dữ chứng sạch sẽ, luôn ghét dùng chung đồ vật với khác, đặc biệt là khác giới.
Tôi hình như đắc tội với …
“Xin , … cái đó, cố ý.”
Vốn dĩ thể đền cho một cái, thấy nhãn hiệu của cái ly xong im lặng.
Ánh mắt từ vết nước miệng ly chuyển sang khuôn mặt Tống Thời Dữ, từ từ di chuyển xuống , cuối cùng dừng ở đôi môi đỏ hồng của .
Không khỏi liên tưởng đến hành động của khi ngất xỉu, câu hỏi trong lòng sắp sửa bật : “ , Tống Thời Dữ, rốt cuộc …”
Hai chữ “hôn ” đến bên miệng, thế nào cũng , mặt đỏ bừng như nổ tung, hận thể vùi đầu gối.
Lần đầu tiên cảm thấy, nếu Tống Thời Dữ thấy cũng .
“Chị hy vọng là là , hửm?”
“Nói , chị.”
Khóe miệng Tống Thời Dữ nở nụ thả lỏng, ánh mắt nóng rực, một chân quỳ gối giường, ngẩng đầu , yết hầu gợi cảm chuyển động.
Vẻ mặt mặc cho định đoạt.
Nếu lúc cúi xuống một chút, là thể chạm bờ môi mềm mại đó.
Tống Thời Dữ, một con yêu tinh khoác lớp da hoa núi cao.
Bảy năm gặp, đàn ông thay đổi .
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, phá vỡ bầu khí mờ ám, cũng đánh thức suýt chút nữa sắc mê hoặc.
Tôi nhanh chóng thu nửa đã cúi xuống, hai má nóng bừng.
Tống Thời Dữ nhấn nút máy, đầu dây bên truyền đến giọng của Tiểu Lý: “Tống tổng, cả buổi chiều đến công ty.”
“Ừm, đang ở cùng một quan trọng, …” Người đàn ông dừng một chút, dùng khẩu hình với hình “bạn gái”.
“Tống Thời Dữ!” Tôi lời lựa lời của dọa sợ, dậy giật lấy điện thoại.
Không ngờ đàn ông đột nhiên giơ cao tay, kịp thu lực, kéo cổ áo , theo tiếng xé rách rõ ràng, vài cúc áo bung lăn xuống đất, lộ một mảng xuân quang.
“Chị đừng gấp, chuyện , còn nhiều thời gian.” Tống Thời Dữ từ tốn chỉnh quần áo.
Tôi kinh ngạc thái độ lưu manh của , nửa ngày một lời.
Tiểu Lý hiển nhiên cũng dọa sợ, căng thẳng đến mức lắp bắp: “Có… … con gái ở đó ? Tống tổng, là hủy cuộc họp tối nay cho ?”
“Không cần, sẽ về sớm.” Đối mặt với ngoài, Tống Thời Dữ khôi phục ngữ điệu lạnh lùng thận trọng thường ngày.
07
Im lặng hai giây, Tống Thời Dữ định cúp điện thoại, đầu dây bên truyền đến một tiếng hét chói tai: “Mọi , Tống tổng của chúng , cây vạn tuế ngàn năm hình như sắp nở hoa , cuồng công việc đến mức đang truyền nước biển cũng tăng ca mà vì một cô gái mà cả buổi chiều đến công ty. Nói thật, đây là lần đầu tiên thấy Tống tổng với giọng điệu cưng chiều như , hơn nữa giọng của cô gái đó đặc biệt giống phóng viên Trần, á á á á á, xong .”
“Không , đợi đã, phóng viên Trần là Trần Niệm , cô chẳng mới về nước ? Lấy thời gian quen biết Tống tổng. Anh Lý, chắc chắn nhầm chứ?”
“Không thể nhầm , quê của phóng viên Trần ở vùng Giang Nam, giọng nhẹ nhàng, trắng trẻo nhỏ nhắn, giống như mèo Ba Tư , cực kỳ đáng yêu, ấn tượng sâu.”
“Hôm nay ở cổng công ty nhiều thấy Tống tổng bế công chúa phóng viên Trần, lúc đó đã cảm thấy đúng , Tống tổng giờ cho khác giới đến gần mà.”
“Hu hu hu, Tống tổng là nam thần của , Trần Niệm cũng sướng quá , hai đã đến bước nào , làm bây giờ, tim tan nát . Đợi Trần Niệm về công ty, tìm cô hỏi cho rõ.”
“Đừng đồn bậy bạ, Tống tổng và Tô Đình Đình mới là trai tài gái sắc thanh mai trúc mã, Trần Niệm chỉ là một phóng viên thực tập bình thường, Tống tổng thể để ý đến cô ? Mấy cứ gió mưa .”
Trong đám đông, biết ai đó hét lên một câu, “Má ơi, Lý, điện thoại của vẫn còn đang gọi.”
“Xong !” Theo một tiếng kêu thảm thiết, đầu dây bên cúp máy.
Tôi thẳng lưng, để trông khí thế hơn: “Tống Thời Dữ, chúng đã chia tay bảy năm …”
“Chị, ai chia tay cả, chúng chỉ là yêu xa bảy năm thôi.”
Ánh nắng như thác đổ, từ cửa sổ chiếu , những ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng của Tống Thời Dữ phủ lên một lớp ánh sáng nhàn nhạt, ngay cả chiếc nhẫn rẻ tiền đó cũng trở nên quý giá.
Ban đầu khi biết thân phận thật sự của Tống Thời Dữ, đã mua vé máy bay nửa đêm, gấp, để tránh phiền phức, trực tiếp đổi thẻ điện thoại và WeChat, hình như thật sự chính thức lời chia tay với Tống Thời Dữ.
bảy năm gặp, bất cứ bình thường nào cũng sẽ mặc định mối quan hệ đã kết thúc chứ.
Tống Thời Dữ chẳng là cố ý trêu chọc .
Để báo thù việc năm đó thừa lúc gặp khó khăn, lừa yêu đương với .
“Được, bây giờ , chúng chia tay .”
“Chị đã làm lỡ em trọn vẹn bảy năm, đời mấy lần bảy năm, phí chia tay một triệu quá đáng chứ.” Tống Thời Dữ kéo dài giọng điệu lười biếng, như lông vũ nhẹ nhàng vuốt ve.
Rốt cuộc đã làm thế nào mà thể dùng giọng điệu quyến rũ như để những lời khiến tức giận như chứ.
Tống Thời Dữ bây giờ là ông chủ lớn của và Lục Khả, vì sự nghiệp mới bắt đầu, nhịn, thể đắc tội với .
Khí thế mới lấy suy giảm xuống, giọng cũng nhỏ hơn ít: “Tống tổng, thể… trả góp .”
“Chị nghĩ .” Tống Thời Dữ nhướng mày, cầm lấy điện thoại của , thành thạo mở khóa, thêm WeChat.
Đợi cầm điện thoại thì phát hiện Tống Thời Dữ đã ghim WeChat của lên đầu.
Giây tiếp theo, hộp thoại hiện lên tin nhắn chuyển khoản năm vạn hai.
“Đây là cái gì?”
“Bác sĩ , chị suy nay dinh dưỡng kéo dài, từ hôm trở ba bữa ăn của chị sẽ ăn cùng em…”
“Không cần, nhân viên quyền từ chối yêu cầu vô lý của ông chủ.” Tôi chính nghĩa nghiêm nghị.
Tống Thời Dữ chậm rãi nốt nửa câu , “Mỗi bữa ăn, chuyển khoản năm vạn hai.”
“Tám vạn tám.” Mắt sáng lên, nở nụ ngọt ngào nhất trong đời, nắm lấy cánh tay nhẹ nhàng lắc lắc.
Tống Thời Dữ im lặng , một lời.
Xong , trong khoảnh khắc đó, đã quên là Tống Thời Dữ, bé mù.
Trong lòng run sợ, định buông tay , đột nhiên lên tiếng: “Chị, chị .”
“Gì… gì cơ.”
Tống Thời Dữ rời mắt khỏi mặt : “Xin , não bộ đơ , chút lỡ lời.”
“Bây giờ khi suy nghĩ, em , chị, chị thật sự . Thật ghen tị với những đây thể thấy chị.”
Nhịp tim bất ngờ, mạnh mẽ vang lên.
“Để tránh phụ nữ tiền sẽ hư hỏng, lấy mức trung bình, một bữa ăn sáu vạn sáu.”
Tống Thời Dữ để câu , thong thả bước khỏi bệnh viện.
Tôi dùng sức vỗ vỗ khuôn mặt còn đỏ hơn mông khỉ của , tự cảnh cáo tuyệt đối yêu đương mù quáng.
Tống Thời Dữ giảo hoạt, lẽ đang theo con đường dụ dỗ yêu đó nhẫn tâm đá để báo thù.
Phải luôn đề phòng rơi bẫy của kẻ địch.
Cậu diễn, cứ diễn cùng là .
Chỉ cần gây khó dễ cho và Lục Khả ở nơi làm việc, mọi chuyện đều dễ .
08
Sau khi xuất viện, Tống Thời Dữ và đều bận rộn.
Cơ hội gặp mặt duy nhất là cùng ăn cơm trong văn phòng tổng giám đốc.
Đây cũng trở thành chuyện khiến đau đầu nhất.
Vốn dĩ công ty đã nhiều dòm ngó.
Đặc biệt là vụ ồn ào điện thoại hôm đó, ánh mắt đồng nghiệp đều khác .
Bất kỳ động tĩnh nào cũng thể biến thành đề tài thú vị giờ làm.
Lại một lần nữa thừa lúc mọi ngoài ăn cơm, chuẩn lén lút văn phòng tìm Tống Thời Dữ, khéo va Lục Khả ở góc rẽ.
“Cục cưng, ?”
“Đi vệ sinh.” Tôi bịa bừa một câu.
Lục Khả văn phòng tổng giám đốc ở ngay gần, lộ nụ bí hiểm: “Cục cưng, thổi gió bên gối , bảo Tống tổng tuần hủy bỏ việc tăng ca , là thần, biết mệt mỏi, bọn sắp chết đến nơi . Tiện thể, cho tớ vài câu.”
May mắn là Lục Khả vẫn biết bé mù năm đó chính là Tống Thời Dữ.
Nếu đừng là bảo vài câu, bây giờ chắc chắn cô sẽ kéo cùng từ chức về quê luôn .
Lục Khả ngoắc ngoắc ngón tay, ghé tai nhỏ: “Cục cưng, đàn ông chất lượng cao như Tống tổng, bên ngoài nhiều phụ nữ dòm ngó đó, cơ hội bày mắt, mà nắm bắt thì bà đây khinh .”
“ , quên mất từ nhỏ đến lớn ngoài bé mù thì cũng tiếp xúc nhiều với khác giới, đợi chị hết bận , sẽ làm quân sư cho .”
Tôi: “…”
Tiễn vị tổ tông sống Lục Khả .
Tôi như một con lươn nhanh chóng trượt văn phòng của Tống Thời Dữ.
Cậu đang dùng lò vi sóng hâm nóng thức ăn.
Dáng cao lớn, mặc bộ vest đắt tiền, đeo tạp dề hình Peppa Pig, trông vài phần buồn .
“Chị, bên chỗ các chị trả lời tin nhắn là phạm pháp ?”
“Hả?” Tôi mở WeChat, con số 99+ màu đỏ chói mắt, là tin nhắn của Tống Thời Dữ.
[Chị, đồ ăn nguội , còn đến ăn cơm.]
[Chuyển khoản: 5 vạn 2.]
[Chị, em chọc chị vui ở , để ý đến em , chị ơi, đừng bơ em mà. Có là vì chuyện ở bệnh viện đó, em cho chị xem thứ xem ?]
[Mấy chục tấm ảnh cơ bụng ở các góc độ khác .jpg]
[Không qua đây em giận đó, từ bây giờ, em sẽ gửi cho chị một tin nhắn nào nữa.]
Một phút …
[Chị, chị hạ đường huyết ?]
[Chị ơi, đừng dọa em.]
[Chị, chị cần em nữa ?]
Tin nhắn mới nhất gửi một phút .
Nếu chỉ tin nhắn, giống như và thật sự là một cặp tình nhân đang yêu say đắm.
Sau khi về nước, vẫn luôn đoán rốt cuộc Tống Thời Dữ làm gì.
Giống như thanh kiếm Damocles, treo lơ lửng đỉnh đầu, biết khi nào sẽ rơi xuống.