Nuông Chiều - Chương 3
6
Về đến nhà, lập tức chú ý đến tấm nệm mới trong phòng ngủ, đặt chiếc giường thô cứng , bàn còn mấy túi đựng quần áo nữ hàng hiệu.
Tôi nghiên cứu: “Tống Thần, làm tối mặt tối mũi để mua mấy thứ ? Hôm nay đến quán cà phê là vì đón em tan học đúng ?”
Tống Thần lười biếng tựa bàn, thản nhiên : “Trên đường thấy, tùy tiện mua.”
Tôi than giường cứng bao lâu, liền mua một tấm nệm.
Chuyện trùng hợp kỳ lạ gì …
Thay quần áo xong, mặt Tống Thần xoay mấy vòng.
Tống Thần dập tắt điếu thuốc tay, : “Em thích ?”
Tôi gật đầu.
Khóe môi Tống Thần hiện lên nụ : “Tôi còn tưởng em thích.”
Nghĩ đến những lời chỉ trích, nhục mạ mà Trần Đường sỉ vả Tống Thần lúc , hít sâu một , bên cạnh làm nũng: “Tống Thần, lợi hại, chỉ biết kiếm tiền, còn biết làm việc nhà, nấu cơm ngon, mắt chọn quần áo cũng như . Anh từng dùng thước đo mà vẫn mua quần áo đúng với số đo của em.”
Nói tới đây, bỗng dưng ý thức , Tống Thần đã sớm dùng tay đo đạc cơ thể một lần, là lần đó… hình như cũng cần dùng thước làm gì.
Chớp mắt một cái, đánh trống lảng: “ chẳng những bộ quần áo đắt quá ? Gần bằng thu nhập một tháng của …”
“Cưng , thích tiêu tiền cho em.” Tống Thần nhéo mặt như trừng phạt: “Từ giờ trở , tiêu vặt mỗi tháng đưa em, em tiêu hết, phép để thừa, ?”
Dữ dội quá.
Độc đoán thế.
mà thích.
Sau đó, thời gian Tống Thần làm việc bên ngoài ngày càng nhiều, mắt thường thể thấy bận rộn.
Có lần về khuya, đúng lúc mất ngủ, ngủ nên mở điện thoại thì thấy lịch sử trò chuyện của và bạn bè ở công trường.
Từ cái vụ ở quán cà phê, Chu Nhiên đã lợi dụng mối quan hệ của để chèn ép Tống Thần, gây khó dễ cho ở khắp nơi.
Chỉ trong vòng một tháng, xe máy của Tống Thần hai lần vô cớ đứt phanh, may mắn khống chế kịp thời nên tai nạn gì.
ngã xuống mương và nhiều vết bầm tím khắp .
Ngoài , còn mất việc ở quán bar, luôn ông chủ chèn ép ở công trường, bắt làm những công việc bẩn thỉu và mệt mỏi nhất.
Tống Thần những cho biết, hơn thế nữa, số tiền tiêu vặt đưa cho hàng tháng vẫn tăng đều đặn.
Mấy bạn ở công trường của nhịn mà khuyên nhủ: “Anh Tống, tên họ Chu xảo quyệt quá, chúng lấy trứng chọi đá, chia tay chị dâu .”
“Trần Đường yếu ớt, thích làm nũng, cũng thể chịu khổ, mấy năm nay nuôi cô cũng coi như tận tình tận nghĩa, cần vì cô mà chịu khổ.”
“Hơn nữa, chị dâu theo phú nhị đại cũng , chừng Trần Đường đã sớm làm bà Chu .”
“Em biết một nữ sinh tên Tô Hi, xinh , tính cách cũng , quan trọng nhất là cô vẻ, thể chịu khổ. Anh Tống, em giới thiệu cho nhé.”
Nhìn đến đây, tim lỡ một nhịp.
Mặc dù Tống Thần từ chối hết mấy lời đề nghị .
cái tên Tô Hi cứ quanh quẩn trong đầu .
Hóa dù thế nào chăng nữa, cuối cùng nữ chính cũng sẽ xuất hiện bên cạnh Tống Thần ?
7
“Bé ngoan, đừng để ý bọn họ.” Giọng đàn ông khàn khàn như mới tỉnh dậy, ôm lấy eo từ phía , tựa cằm hõm cổ , thân thể nóng bỏng cuốn lấy .
Lúc Tống Thần trông hung dữ, lúc lên như tên vô .
Như một tay xã hội đen chuyên làm chuyện .
Đây là lần đầu tiên thấy ngoan ngoãn và lời như , đôi mắt hẹp nửa mở, lông mi dài và rậm, tay chân dài như một con gấu túi lớn.
“Em xin nhé Tống Thần.”
Nếu nhất quyết thay đổi cốt truyện thì đã gánh chịu những tai họa vô lý .
Tống Thần hung hăng nhéo nhẹ eo : “Không ba chữ , gì dễ một chút nào.”
“Chồng ơi.” Tôi nhẹ giọng .
“Không .”
“Chồng .” Tôi cố nén hổ, hét lên.
“Em gì?”
“Tống Thần!” Tôi đầu , lúc chạm trúng khóe miệng của đàn ông.
Sự buồn ngủ trong mắt Tống Thần dần dần thay thế bằng một cảm xúc khác, thì thầm: “Bé cưng, nó ngủ nữa. Đêm nay chúng thức một hôm nhé.”
Tôi mất một lúc lâu mới hiểu từ “nó” trong miệng Tống Thần ý nghĩa gì.
Tôi kinh ngạc cảm thán trình độ lưu manh của , thẳng thắn “Tống Thần, nếu em, cuộc sống của sẽ hơn.”
“Ý em là, thật , em là nhân duyên trời định của .”
Sau khi bộc bạch, sườn mặt gợi cảm sắc bén của Tống Thần, nháy mắt hối hận.
“Tống Thần, em thừa nhận em yếu đuối, khó dỗ dành, nhưng em cũng ưu điểm. Em thể học toán cao cấp, tích phân, xác suất, toán học, điện học, còn thể ghi nhớ từ vựng tiếng Anh cấp 6…”
Tôi háo hức Tống Thần, trong lòng rối bời, biết đang cái gì.
“Sao em ?” Tống Thần thấp, nâng cằm lên, dùng đầu ngón tay thô ráp lau nước mắt cho : “Không là cần em nữa.”
“Có một bé ngoan yếu đuối như em còn đủ để dỗ dành hửm? Em còn duyên trời định?”
Tôi: “…”
Đêm khuya, khi rửa mặt xong, Tống Thần cho khỏi phòng tắm, ánh đèn mờ ảo, ôm eo , đặt lên bồn rửa mặt, dỗ dành:
“Em thích hương vị gì, dâu ?”
“Ngoan nào, đeo nó cho .”
“Tống Thần…” Khi mở miệng, vẫn còn sót tiếng .
Người đàn ông đặt tay lên hai bên , giọng trầm trầm vang vọng bên tai :
“Em yêu, đêm vẫn còn dài lắm. Vừa mới bắt đầu em đã thành như , chút nữa làm bây giờ?”
8
Dưới tác động của Chu Nhiên, cuối cùng Tống Thần cũng bỏ việc ở công trường.
Chiều hôm đó, kể cho về việc hoạch định sơ bộ mô hình hoạt động của công ty.
Tống Thần đã chuẩn cho kế hoạch kinh doanh của hơn một năm.
mỗi lần nhắc đến chuyện , trong trí nhớ của , Trần Đường đều mỉa mai.
“Tống Thần, tỉnh . Anh còn học xong đại học mà lập nghiệp như những khác? Cả đời chỉ thể ở công trường vác gạch, may kiếm chút tiền lẻ ăn cơm.”
Vì , quá trình kinh doanh đã nhiều lần đình trệ.
thực , trải qua những ngày tháng hòa hợp ở chung của và . Tôi thấy Tống Thần nhạy cảm với những con số và cực kỳ khiếu kinh doanh.
Vốn khởi nghiệp ban đầu eo hẹp, hai chúng đã làm việc chăm chỉ trong hai đến ba tháng, công ty của Tống Thần mới miễn cưỡng thành lập.
Sau khi vượt qua giai đoạn đầu, công ty đã phát triển nhanh chóng, với nhiều nhân lực hơn và quy mô lớn hơn.
Tôi cũng đạt danh hiệu sinh viên xuất sắc trong mùa nghiệp và bắt đầu học cao học.
Hệ thống đã lâu gặp, đột nhiên xuất hiện khen ngợi: “Ký chủ, tuy rằng quá trình chút rắc rối, nhưng vẻ cô đã đúng đường.”
Tôi định trả lời thì tiếng gõ cửa.
Tôi và Tống Thần mới chuyển đến biệt thự cách đây lâu, địa chỉ mới cũng ít biết.
Xuyên qua mắt mèo, thấy một cô gái nghiêm túc đang bên ngoài.
“Xin chào, cô là…”
“Ông chủ, đến đưa tài liệu…”
Hai bên đồng thời lên tiếng, đối phương sửng sốt một chút: “Xin hỏi, đây là nhà Tống Thần đúng ? Tôi là Tô Hi.”
Nữ chính?
Tôi mở cửa, Tô Hi mỉm với : “Tôi đến giao tài liệu cho ông chủ, cho hỏi Tống Thần ở đây ?”
“Anh ngoài mua đồ . Cô đưa tài liệu cho nhé.”
Tô Hi: “Cô là ai?”
“Tôi là bạn gái của .”
Tô Hi giấu sự kinh ngạc trong mắt: “Xin , ngờ ông chủ bạn gái.”
“Sao cô đến đây?” Cách đó xa, Tống Thần bưng rổ rau củ tới.
Tô Hi đưa mắt : “Chủ tịch, tài liệu gấp, giám đốc bảo em đưa cho .”
“Sao cô biết nhà ?” Tống Thần cầm lấy văn kiện, ngữ khí bình tĩnh, vô cớ khiến cảm thấy gay gắt.
Tô Hi gãi đầu: “Tôi cũng quên mất thấy ở , chỉ biết là tự dưng ký ức trong đầu.”
“Được , hôm nay là ngày nghỉ, cô thể về . Chi phí cứ , trả.”
“Vâng, tạm biệt chủ tịch.” Trước khi , Tô Hi còn đầu , thật sâu.