Phản Diện Không Đi Theo Cốt Truyện Chính - Chương 1
1
Tưởng Tự Dã ôm xông phòng ngủ.
Bên trong bật đèn, bóng tối khiến rõ biểu cảm của , chỉ thể thấy một đường nét mơ hồ.
Không gian tĩnh lặng, chỉ còn thở nặng nề của .
“Tiểu Chi, Tiểu Chi…”
Giọng khàn khàn, yết hầu chuyển động đầy nhẫn nhịn.
Hương chanh đắng nồng hòa quyện khí, quyến luyến tan.
Hơi thở nóng bỏng phớt nhẹ qua vành tai như chuồn chuồn lướt nước.
Tôi siết chặt áo sơ mi của , sống lưng tê rần một trận.
Một tay ghì chặt eo , tay còn vươn lên bật đèn.
Ánh sáng bừng lên, ái chốn dung thân.
Mặt đỏ bừng vùi trong ngực , tim đập cuồng loạn như sắp nhảy khỏi cổ họng. Cuối cùng, vẫn nhịn mà ngước .
Chiếc sơ mi của trong cơn hỗn loạn kéo xộc xệch đến tận eo, để lộ vòng eo rắn rỏi thể chạm đến ngay trong tầm tay.
Mái tóc rối nhẹ che khuất hàng mi.
Anh nâng mắt , ánh mắt vốn luôn lạnh lẽo cứng rắn, nay phảng phất vài phần thỏa mãn.
Nhìn qua… cực kỳ ngon miệng.
dù ngon đến , cũng thể ăn.
Bởi vì trong đầu , những tình tiết cốt truyện cứ chớp tắt, cùng với mấy sợi tóc nâu nhạt trong phòng tắm của liên tục cảnh tỉnh .
Dừng ở đây thôi.
2
Gần đây, Tưởng Tự Dã mới tuyển một thư ký mới.
Vừa thấy cô ngày đầu tiên, đã lập tức bừng tỉnh: chính là nữ phụ ác độc trong truyện!
Thì thế giới đang sống là một quyển tiểu thuyết tổng tài ngọt sủng.
Nữ chính, chính là cô thư ký mới đến—Nhan Chi, fan nguyên tác mệnh danh là tổ tiên của kiểu nữ chính ngốc nghếch, trắng trẻo, ngọt ngào.
Còn nam chính, ai khác chính là vị hôn phu của —Tưởng Tự Dã, đại lão tàn nhẫn của giới hào môn Bắc Kinh.
Trong cốt truyện, Tưởng Tự Dã lái xe đâm trúng nữ chính Nhan Chi.
Sau khi đưa cô bệnh viện, vô tình phát hiện cô cùng nhóm máu hiếm với .
Tôi thường xuyên thiếu máu, trong kho máu bệnh viện, nhóm máu của cực kỳ khan hiếm.
Vì lý do , Tưởng Tự Dã đặc biệt tuyển cô tập đoàn Tưởng Thị làm thư ký.
Ngày ngày tiếp xúc, dần dần, nảy sinh tình cảm với Nhan Chi—một cô gái vô tư, vô tâm cơ.
Nhan Chi cho rằng, Tưởng Tự Dã đối với cô chỉ vì cô là túi máu di động của .
Cộng thêm việc —vị hôn thê danh chính ngôn thuận của —liên tục gây chia rẽ, giữa hai ngừng phát sinh hiểu lầm.
Đến hồi kết, vì lòng đố kỵ làm mờ lý trí, đã thuê bắt cóc nữ chính.
Chính hành động độc ác , đã khiến Tưởng Tự Dã xác định tình cảm của .
Vì cứu Nhan Chi, suýt rơi xuống vách núi.
Nhan Chi cứu thoát, hai ngọt ngào bên .
Còn , tự làm tự chịu, Tưởng Tự Dã đích thân tống ngục giam.
Công ty của ba cũng phá sản, tan cửa nát nhà.
3
Tôi cốt truyện trong đầu dọa đến mức mồ hôi lạnh túa , nhưng vẫn chút nghi ngờ về độ chân thực của nó.
Hồi nhỏ, chia kẹo cho đám bạn, Tưởng Tự Dã lén giật hết số kẹo từ tay , nhưng chẳng nỡ ăn dù chỉ một viên.
Sau đó, chúng chơi trò gia đình, Tưởng Tự Dã vì làm chồng mà đánh cho tất cả những bạn phục một trận tơi bời.
Lớn hơn một chút, chuyển nhà, Tưởng Tự Dã đuổi theo xe suốt một đoạn đường dài, về nhà thì sốt cao mê man ba ngày liền, mãi đến khi đến thăm, mới khỏe .
Cuối cùng, chịu nổi sự chiếm hữu của nên đã cắt đứt quan hệ. Anh từng phát điên đến mức tinh thần suy sụp.
Tất cả bạn bè trong giới đều biết sự cố chấp và si mê của Tưởng Tự Dã dành cho .
Khi đùa giỡn, họ còn rằng, tên điên yêu đến mức thể dâng cả mạng sống cho .
Một Tưởng Tự Dã như , thực sự sẽ thay lòng, tự tay đưa tù ?
Ngày hôm , cốt truyện bắt đầu tát thẳng mặt .
Từng phút từng giây, hiện thực đều diễn y hệt như kịch bản.
Tôi bắt đầu hoảng loạn.
Tôi bảo Tưởng Tự Dã sa thải Nhan Chi, cố tình gây rối để giữ bên cạnh trong tất cả những thời gian họ thể chạm mặt .
dù cố gắng thế nào, Nhan Chi vẫn vô tình gặp Tưởng Tự Dã ở trung tâm thương mại, bệnh viện, quán bar…
Tôi nhận ánh mắt của Tưởng Tự Dã dần dần còn đặt nữa, trái tim cũng đang lệch hướng.
Cốt truyện như đang mỉa mai mọi mưu kế của .
Ngoài đau lòng và bất lực, còn cảm thấy một chút tức giận.
Một lần nọ, Tưởng Tự Dã uống say, đến đón về nhà.
Anh ngả sofa, đôi mắt say mơ màng.
“Tiểu Chi, ngày mai kiểm tra kế hoạch dự án nhé, pha giúp một tách cà phê mang …”
Động tác cởi cúc áo giúp của đột ngột khựng .
Chữ “Chi” , rõ ràng “Chi” trong “Thẩm Chi” của .
Tôi nghĩ, lẽ là “Chi” trong “Nhan Chi”.
Tưởng Tự Dã cũng ngừng , ánh mắt mơ hồ nâng lên .
Sau khi thấy rõ gương mặt , ý thức đã sai điều gì.
Cơn say bỗng chốc tan biến.
Anh nắm lấy tay , lo lắng hiểu lầm, hoảng loạn giải thích.
đã sớm cong môi, chặn những lời tiếp theo của .
“Không .”
Thật sự .
Tôi đã tự làm quen với nỗi đau nhiều lần.
Tôi chấp nhận số phận .
4
Đàn ông thể cần, nhưng mạng thì giữ.
Huống hồ nhà giàu như , tìm kiểu đàn ông nào mà chẳng , hà cớ gì vì một Tưởng Tự Dã mà tan nhà nát cửa?
dù chúng cũng đã đính hôn, chia tay cũng dễ.
Lợi ích ràng buộc sâu như thế, hai bên gia đình chắc chắn sẽ đồng ý.
Nghĩ đến cốt truyện, chợt một ý tưởng tự táo bạo.
Vừa thể chia tay một cách êm , thể đỉnh cao đạo đức, để hối hận và day dứt cả đời mỗi khi nhớ đến – bạn gái cũ .
Trong cốt truyện một đoạn:
Công ty tổ chức tiệc liên hoan, đối tác của Tưởng Tự Dã là Bùi Du Châu đề nghị cả nhóm đến biệt thự của ăn uống.
Lúc đó, Tưởng Tự Dã đang ở ngoài chọn quà sinh nhật cho , ở nhà.
Bùi Du Châu đã chào hỏi , cùng mọi mua đồ, kéo đến biệt thự.
Trùng hợp thay, Bùi Du Châu thích Nhan Chi, liền rủ cô cùng.
Trùng hợp thay, nước ngọt đổ lên Nhan Chi.
Trùng hợp thay, đêm đó mưa lớn, đường phong tỏa, thể đặt dịch vụ giao đồ biệt thự.
Vậy nên, Nhan Chi tự ý dùng phòng tắm của Tưởng Tự Dã, còn mặc chiếc áo sơ mi để ở đó.
Ngày hôm , phát hiện sợi tóc của Nhan Chi trong phòng tắm, phát hiện áo sơ mi của biến mất một chiếc.
Tôi và Tưởng Tự Dã đã cãi một trận long trời lở đất, cũng từ đó mà rạn nứt .
Hiện tại, lợi dụng đoạn cốt truyện để dứt khoát chia tay.
“Tiểu Chi, ?”
Tưởng Tự Dã chớp mắt, đáy mắt đầy sự khao khát nhẫn nhịn.
Tôi lấy tinh thần.
Nhìn đàn ông mặt, thở chợt nghẹn .
Tôi chạm cơ bụng săn chắc của , lưu luyến đẩy .
“Tôi tắm đây.”
5
“Tưởng Tự Dã, đây chính là cái gọi là yêu ?”
Tưởng Tự Dã cửa phòng tắm, cơn dục vọng nóng bỏng đã sớm tan biến, chỉ còn sắc trắng tái nhợt đầy đáng sợ.
“Tiểu Chi, giải thích…”
Tôi lau khô nước mắt, cố ý bày vẻ thất vọng, bật lạnh lẽo.
“Tưởng Tự Dã, biện hộ nữa. Chúng chia tay .”
Nói xong, chẳng thèm đầu, cúi xuống nhặt chiếc túi vứt sàn.
Tưởng Tự Dã thấy , lập tức lao đến ôm chặt lấy từ phía .
Lực siết mạnh đến mức xương cốt đau nhức, như một con thú nhỏ yếu ớt giam cầm trong chiếc bẫy, thể nhúc nhích.
Đôi mắt đỏ hoe, giọng nghẹn , như thể sắp bật .
“Đừng chia tay… Anh xin em đừng chia tay…
“Em đánh , mắng cũng , chỉ cần đừng rời xa …”
Tôi dốc sức gỡ cánh tay , giáng cho một cái bạt tai.
Cái tát khiến khuôn mặt Tưởng Tự Dã nghiêng sang một bên. Dấu đỏ in hằn gương mặt , nhưng chẳng hề chút chật vật, ngược còn khiến mang theo một vẻ mong manh đến tan vỡ.
“Tưởng Tự Dã, thật ghê tởm. Nhìn một giây thôi, cũng thấy bẩn.”
Tưởng Tự Dã đờ đẫn , trong mắt chỉ chán ghét và lạnh lùng.
Anh yên như một con rối mất linh hồn, biết , cũng biết .
Đến tận khi rời , vẫn giữ nguyên tư thế đó, chẳng hề nhúc nhích.