Phán Ninh - Chương 2
4.
Gần đến ngày thành thân, phu nhân lo lắng cho con gái, thời gian mà lo cho , huống hồ còn cướp mối hôn sự của Khúc Mộng Dao.
Phụ thân bận rộn truy tìm tung tích của đích nữ, càng rảnh bận tâm đến .
Chỉ di nương xót thay cho , lén lút bán hết gia sản , hết lòng thêm sính lễ cho , chỉ để chịu thiệt thòi.
Ta trả một vài món trong số đó, an ủi bà .
“Dù di nương cho nhiều hơn nữa, Hầu phủ cũng sẽ coi trọng, di nương hãy giữ những thứ , con gái sẽ tự lo cho con đường tương lai của .”
Di nương ôm : “Phán Ninh , con gái của .”
biết, thể gả Hầu phủ, bà vô cùng vui mừng.
Mồng sáu tháng Ba là ngày xuất giá, mũ phượng hoàng, kiệu lớn tám khiêng.
Hai khiêng sính lễ, một chiếc kiệu nhỏ, tiến cổng bên hông của Hầu phủ, trở thành quý của Tiêu Bá Hàn.
Đây là lần thứ hai gặp Tiêu Bá Hàn.
Ở kiếp , khi đính hôn với đích tỷ, mua thuốc cho di nương, số bạc còn kẻ cắp lấy mất, khi bắt lớn tiếng dọa .
Gã mắng là kẻ vô , còn dựa vóc dáng cao to mà đánh . lúc một trai mặc quần áo sang trọng, cưỡi ngựa tức giận quất roi trói chặt cánh tay đó.
Hắn một lời, trực tiếp móc một túi thêu xiêu vẹo lung tung từ trong túi áo.
“Là của ngươi đúng ?”
Ta ngơ ngác gật đầu, khi nam nhân ném trong ngực , hai lời, bắt lấy tên trộm và kéo đến quan phủ, thậm chí từ đầu đến cuối đều lấy một cái.
Hắn biết, đêm đó một kẻ ngốc ôm chặt túi tiền mất ngủ suốt đêm.
Ta biết thân phận của từ miệng đường, Thế tử của Ninh Quốc Hầu Tiêu Bá Hàn, Tướng quân Vũ Lâm, một thiếu niên võ tướng tương lai đầy hứa hẹn của Đại Nhạc.
Lần nữa thấy tên là ngày bà mối của Hầu phủ đến cầu thân.
Lúc quản gia Thế tử của Ninh Quốc Hầu cưới đích tỷ, đã làm vỡ chiếc bình hoa của hồi môn của phu nhân, phạt quỳ cả đêm, cũng buồn bã cả đêm.
Từ đó liền che giấu cái tên , cho đến ngày Trình Tễ phá thành, Tiêu Bá Hàn giết.
Hắn say khướt đẩy cửa phòng , nhặt chai rượu bàn hợp cẩn lên, buông tay ném xuống đất.
“Một kẻ thất cũng xứng uống rượu giao bôi với ?”
Trái tim đập thình thịch của rơi xuống nặng nề.
Hắn bước đến mặt , bóp lấy cằm , ngón cái lướt qua môi .
“Quá đỏ , đích tỷ của ngươi còn từng thoa son vì , ngươi cũng xứng ?”
Hắn liên tục hai lần “Cũng xứng”, dập tắt hy vọng cuối cùng của .
Ta dùng hết sức lực đẩy ngã xuống đất.
“Ngươi nghĩ gả cho ngươi ư?”
Ta mặt , nhấc chậu nước lên, hất mặt .
“Uống chút nước tiểu ngựa mà ngươi đã kiêu ngạo , ở đây giả vờ nặng tình làm gì, thay vì đa sầu đa cảm, chi bằng làm công việc thuộc bổn phận của .”
“Giặc cướp ở chùa Vạn Tượng đã tra kẻ nào ?”
“Tổn thất ở Tấn Châu do đốt phá, giết và cướp bóc là bao nhiêu?”
“Khi nào bọn Khương nô ở Tây Hà sẽ tập kích ban đêm?”
“Những thứ còn làm xong, đã bày vẻ mặt với , nào, tới đây, tới đây, cứ bóp chết , thấy cũng cần động phòng nữa.”
Ta cởi bỏ quần áo và xõa tóc, chịu đựng cả hai kiếp, lần đầu tiên thỏa sức phát tiết, quả nhiên con thể tự làm khổ bản thân.
Ngoái đầu, nam nhân còn hận thấu xương, lúc đang với vẻ mặt kinh ngạc, ánh mắt ngây dại.
“Ngươi…ngươi?”
Chưa kịp để phản ứng, bên ngoài đã tiếng gõ cửa.
“Thế tử, đích nữ Khúc Mộng Dao của Thượng thư cầu kiến, nàng vẻ điên , ngài mau xem .”
5.
Nếu như rằng chậu nước lạnh của khiến Tiêu Bá Hàn tỉnh táo hơn một chút, thì sự xuất hiện bất ngờ của đích tỷ càng khiến tỉnh táo.
Tiêu Bá Hàn bằng ánh mắt hoang mang, lạnh lùng .
“Đợi ở đây cho !”
Sau đó nhanh chóng theo kịp hầu, lưng rời .
Ta nhặt bộ hỷ phục từ đất lên, kịp chỉnh trang, cũng theo .
Hắn biết, từ khi những lời đại nghịch bất đạo đó, đã còn làm một tiểu mặc chém giết nữa.
Dưới cành hoa mai nở rộ, đích tỷ mặc bộ áo cưới đỏ thẫm, hàm răng trắng sáng và đôi môi đỏ thắm, xinh tuyệt trần.
Nếu bỏ qua cái kéo trong tay ả, nghĩ bất kỳ nam nhân nào cũng sẽ đắm chìm.
“Ngươi đang làm gì !”
Nữ nhân ngừng , đôi mắt đẫm lệ chằm chằm Tiêu Bá Hàn cũng mặc hỷ phục.
“Bá Hàn, tới thăm ngài, xin , đến muộn .”
Tiêu Bá Hàn cũng nghĩ rằng đích tỷ sẽ đến tìm , tưởng rằng từ hôn, dẫu mối quan hệ của họ chỉ ở mức bình thường.
Lúc lo lắng, sợ hãi: “Khúc cô nương, ngươi mau bỏ kéo xuống !”
Đích tỷ mỉm trong nước mắt, hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
“Thấy bộ váy cưới của thế nào? Ta mặc nó vì ngài đó. Ngài biết , đã yêu ngài từ lâu . Khi biết sẽ lấy ngài, đã vui mừng cả đêm.”
“ giờ đây còn cơ hội nữa, hôm nay lời tạm biệt với ngài, phụ thân đưa đến am ni cô.”
Tiêu Bá Hàn nhíu mày: “Tại , rõ ràng mẫu thân đã với rằng ngươi rời kinh, gả cho , rốt cuộc đã xảy chuyện gì!”
Đích tỷ đột nhiên thụp xuống đất, ôm chặt lấy .
“Bởi vì… đã còn trong trắng, còn sạch sẽ, xứng với ngài nữa .”
Tiêu Bá Hàn vội vàng đỡ ả dậy, trầm giọng hỏi: “Là ai!”
“Đừng hỏi nữa, nhớ .”
“Nói!”
“Giang Viêm, cách đây nửa tháng, đường tới chùa Vạn Tượng để cầu phúc cho ngài.”
Hai như cặp tình nhân trong tiểu thuyết, tình sâu nhưng duyên cạn, đang trải qua nhiều gian truân.
Nếu biết nội tình, thật sự vỗ tay chúc mừng đích tỷ.
Tiêu Bá Hàn xong cái tên Giang Viêm, siết chặt hai tay, đấm một cú cây mai, trong nháy mắt hoa trắng rơi đầy đất.
“Đồ khốn! Lúc đó nên một kiếm giết chết .”
Giang Viêm?
Kẻ thù đội trời chung của Tiêu Bá Hàn, cái tên nổi tiếng là công tử bột, ỷ dì của là Trân phi mà tung hoành ngang ngược ở kinh thành.
Hai kết thành mối thù vì Giang Viêm cưỡng bức dân nữ, Tiêu Bá Hàn đã đánh mặt mọi , khi Hoàng đế biết , đã đày đến Tấn Châu nghèo nàn cực khổ.
Hay lắm, dùng chiêu dẫn hoạ về Đông*.
(*) Dẫn hoạ về Đông: Thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ hành động tránh né, dẫn chuyện từ một nơi đến nơi khác gây hại cho .
Ta âm thầm tiến gần, lóc kể lể với đích tỷ.
“Tỷ tỷ, biết tỷ sẽ cứu mà, nhớ tỷ, hôm nay lẽ là ngày thành thân của tỷ, nhưng phụ thân ép thay tỷ.”
“Còn vì hạnh phúc của tỷ, ngày đó tỷ rời cùng trong lòng, nên ngăn tỷ , nhưng tại trở thành như ?”
Ta đến nỗi xé lòng, Khúc Mộng Dao nghiến răng nghiến lợi.
Sự xuất hiện của vượt ngoài dự liệu của ả.
Tiêu Bá Hàn hỏi: “Có thật ?”
Đích tỷ lắc đầu: “Không , Khúc Phán Ninh đang dối, rõ ràng bọn đã gặp cướp, vì cứu nàng mà bắt cóc, nhưng nàng vì sống sót mà đã bỏ rơi .”
“Bá Hàn, ngài hãy tin .”
Ta lau nước mắt, chằm chằm tên nam nhân : “Ngươi đến nha phủ điều tra thì sẽ biết, điều xưa nay phụ thân luôn thiên vị đích tỷ, e rằng đã sớm đánh tiếng với họ .”
Diễn kịch, ai mà giống .
Ngay lúc Tiêu Bác Hàn dao động, đích tỷ liền nới thắt lưng, những vết roi lớp áo lót khiến rùng .
Ả nức nở : “Roi Tử Kim của Giang Viêm, ròng rã tám mươi cái.”
Ả giơ tay kéo một lọn tóc đen xuống, cắt mặt mọi .
“Tiêu Bá Hàn, từ nay chúng đoạn tuyệt ân nghĩa, nhưng chung quy ngài vẫn thiếu một món nợ.”
Không đợi phản ứng của nam nhân, ả tiến gần , thì thầm bên tai.
“Muội , cố mà trân trọng những ngày hiếm hoi của ngươi nhé.”
Ta nghiêng , rõ ràng thấy khóe miệng ả nhếch lên đầy kiêu ngạo, hề chút buồn bã.
Sau khi Khúc Mộng Dao , Tiêu Bá Hàn liếc một cái sắc lẹm.
“Chuyện của Mộng Dao, sẽ tự điều tra. Dù ngươi làm của , cả đời cũng đừng hòng sẽ yêu ngươi.”