Phán Ninh - Chương 3
6.
Ta lườm một cái, ai mà thèm?
từ khi nào mà Khúc Mộng Dao thông minh như , mỗi chiêu đều thể liên quan đến Giang Viêm.
Ai ở kinh thành mà biết, công tử bột nhà họ Giang luôn cầm chặt cây roi Tử Kim trong tay, những kẻ roi của đánh, thể xếp hàng từ cửa cung đến ngoài thành.
Ả tiếc hi sinh cả danh dự của để diễn vở kịch , liệu chỉ để khiến đối phương cảm thấy tội , là vì hận ?
Không, đều .
Đến hôm trở về nhà, cuối cùng mới hiểu .
Lúc đó, đích tỷ rạng rỡ, vui vẻ, như thể cuộc chia tay cây mai chỉ là một ảo tưởng.
Phu nhân đang sai đo đạc kích thước cho đích tỷ, phụ thân cầm một bức tượng Phật bằng vàng, một nhà ba đang vui vẻ hòa thuận.
Còn giống như kẻ ngoài cuộc, nhưng cũng đúng là kẻ ngoài cuộc thật.
Ta trở về một , kể từ đêm tân hôn, Tiêu Bá Hàn từng bước cửa phòng lần nào nữa.
Ta cũng vui vẻ tận hưởng sự thanh nhàn, bận rộn điều tra chuyện của Khúc Mộng Dao, đã sớm quên những lời gây sốc của đêm đó.
“Ôi chao, về một thế, phu ?”
“Hắn việc làm.”
Ả xoay chiếc vòng ngọc khảm vàng cổ tay, hỏi bằng giọng điệu trêu chọc.
“Chẳng lẽ Bá Hàn đang giúp tra án?”
Ta gật đầu.
“Tất nhiên , tỷ tỷ chà đạp đến mức đó, ai mà đau lòng chứ. Hôm nay về nhà, đã đặc biệt tìm quản gia để lấy lọ kem trị sẹo , cho việc chữa lành vết thương và xóa sẹo đấy.”
Dứt lời, hiệu cho nha , nàng móc một cái lọ từ trong hộp gấm.
Đích tỷ giật lấy, đập xuống chân .
“Ngươi câm miệng cho !”
Đại phu nhân cũng lạnh mặt, dường như đánh .
“Miệng ngươi đúng là dơ bẩn, đáng lẽ khâu mới đúng, nếu ngươi, cổng lớn Hầu phủ cũng là thứ mà ngươi thể bước ?”
“Ngươi nhớ, đó là cơ hội do con dành cho ngươi, nếu còn bậy, sẽ đánh nát miệng ngươi!”
Phụ thân vội vàng an ủi.
“Ôi trời ơi, bà đừng tức giận, nếu nàng , Mộng Dao của chúng làm Trình công tử cứu chứ? Bây giờ hai đứa sắp chuyện , bà đừng buồn phiền nữa.”
“Một tiểu nho nhỏ, cho nàng thì , dù cũng thích cái lão già Tiêu Thành Nhân , lúc nào cũng gây khó dễ cho .”
“Nếu vì lời hứa của lão Hầu gia, thèm trèo cao như , con gái chúng trong họa phúc, Trình công tử tiền quyền, hơn hẳn cái con lừa cứng đầu của Hầu phủ nhiều.”
Cho nên am ni cô chỉ là truyện .
Đại phu nhân ôm đầu, với vẻ chán ghét, đích tỷ đỡ mẫu thân , đuổi .
“Còn mau cút , cái bộ dạng nghèo nàn của ngươi kìa, mới cưới thôi, ngay cả trâm cài mà Hầu phủ cũng cho ngươi cái nào ? Hay là tặng ngươi trâm cài bộ dao* trong hộp trang sức của nhé, dù thì ngươi cũng còn sống bao nhiêu ngày nữa.”
(*) Trâm cài bộ dao: Bộ dao là tên một loại trâm tua rua, kiểu trang sức cài tóc phụ nữ thời cổ ưa chuộng.
Ta nhếch môi : “Tỷ tỷ cứ giữ cho thì hơn, biết cần dùng tới.”
Ta thèm để ý nữa, lưng rời , dù về nhà cũng chỉ như ngang qua một cái sân khấu mà thôi.
“Khoan đã, mang rương quà về nhà của ngươi , nó xứng với căn phòng đầy gỗ Trinh Nam tơ vàng.”
Ta về phía nha : “Tiểu Hà, mang !”
Mới một bước, đột nhiên nhớ : “Không biết mà tỷ tỷ thích là ai?”
Đích tỷ nhíu mày, chỉ đáp: “Vài ngày nữa bọn sẽ thành thân, ngươi hãy tự quản cho , chớ nảy sinh ý nghĩ , nếu để Hầu Phu nhân biết , chắc chắn sẽ giết chết ngươi.”
Ta mỉm : “Sao tỷ tỷ kích động như , chỉ chúc mừng tỷ tỷ thôi.”
Phụ thân chen : “Trình Tễ, giàu nhất thành Tấn Châu, ngươi cũng chẳng biết, ngươi đã xuất giá , cho dù Trình Tễ làm tỷ phu của ngươi, cũng đừng tham một đồng nào của .”
Trình Tễ, quả thật là .
7.
Nghĩ đến tương lai, vội vàng rời , khi một câu.
“Phụ thân, nhất ngài nên giấu bức tượng Phật vàng trong tay , Hầu Phu nhân , đó là cống phẩm quý giá nhất từ Tây Vực mà Hoàng hậu trân trọng, vài tháng mất, hiện đang lệnh cho Vũ Lâm Vệ điều tra đấy.”
Phụ thân xong, mặt tái mét, ngay cả khi tượng Phật bằng vàng rơi trúng chân ông , ông cũng rên nổi một tiếng.
“Thật ?”
“Đương nhiên , lang quân của chính là Tướng quân Vũ Lâm, lừa ngài làm gì.”
“Vậy…”
Ta gật đầu với ông : “Yên tâm, ngài là phụ thân của , thể bán Khúc gia .”
Trong nháy mắt, bức tượng Phật vàng mà ông yêu thích, buông giờ đây như củ khoai bỏng tay.
Ngược hy vọng, Khúc gia nhận càng nhiều càng .
Toàn bộ Khúc gia, chỉ viện phụ của di nương mới khiến cảm giác trở về nhà, bà hỏi nhiều câu.
Ta đều trả lời từng câu một.
“Ngoại trừ nghiêm khắc, thì Hầu Phu nhân là .”
Di nương nắm lấy tay .
“Hầu gia đóng quân ở Tây Hà, cả Hầu phủ đều do bà gánh vác, nghiêm khắc một chút là điều thể tránh khỏi, Thế tử đối xử với con ?”
“Tốt lắm, chúng con như keo với sơn, chỉ con ở hậu viện, ai bắt nạt con, nếu vì công việc bận bịu, còn gặp đó.”
Ta sai khiêng rương quà về nhà bằng gỗ Trinh Nam tơ vàng trong.
Đây mới là món quà thật sự mà hôm nay mang đến, còn cái rương gỗ lim đó chỉ là để cho lệ mà thôi.
Di nương mở miệng: “Cái …con lấy ?”
Ta bảo mở , bên trong nửa rương bạc trắng, nửa rương châu báu và tranh chữ.
“À, Tiêu Bá Hàn kính trọng di nương, những thứ tùy xử lý, bây giờ con gái đã lấy chồng, di nương vẫn nên lo cho bản thân sớm thì hơn, cái phủ Thượng Thư giống như hang hổ hang rồng.”
“Người là mối bận tâm duy nhất của con, khi xuất phủ, Phán Ninh sẽ chăm sóc đến hết tuổi già.”
Di nương ôm và bật .
Ta chằm chằm chiếc rương châu báu mà suy tư, thể trách , ai bảo Tiêu Bá Hàn tự làm rơi chìa khóa, nhà kho ở ngay bên cạnh , thể dễ dàng bỏ qua ?
Sau khi hồi phủ, chuẩn tìm .
Bà mẹ chồng hiếm khi xuất hiện tìm tới cửa.
Tiêu Bá Hàn xảy chuyện .
8.
Đây là lần đầu tiên bắt gặp dáng vẻ rụt rè của Hầu Phu nhân, đây bà luôn đoan trang và nghiêm khắc.
lần , đứa con vốn luôn điềm tĩnh và chính kiến khiến cho chủ mẫu một gia đình quyền thế hoảng hốt.
Chỉ vì Tiêu Bá Hàn công khai đánh Giang Viêm, Giang gia đã náo loạn đến điện, Trân phi là dì ruột, Hoàng đế chỉ thể bắt kẻ cầm đầu.
Tiêu Bá Hàn cách chức và điều tra, hiện đang giam giữ tại Đại Lý Tự.
Hầu Phu nhân hỏi, trong cung truyền lời, Tiêu Thế tử chỉ ưa Giang Viêm, nên hành hung giữa đường.
Ngay cả khi giam trong ngục tối của Đại Lý Tự, cũng bao giờ tiết lộ một lời nào về Khúc Mộng Dao.
Thật đúng là một chung tình.
Hầu Phu nhân : “Bá Hàn là nóng vội, tin nó sẽ đánh một cách tùy tiện, Giang Viêm mới kinh nửa tháng, từng thấy hai xảy cãi , rốt cuộc là vì ?”
“Phán Ninh, ngươi cho biết, mấy ngày nay Bá Hàn đã xảy chuyện gì?”
Ba ngày nay Hầu Phu nhân đều ở chùa Vạn Tượng tụng kinh, ngay cả khi con trai nạp cũng ở nhà.
Suy cho cùng, chỉ là một tiểu , đương nhiên xứng chủ mẫu chủ trì lễ.
Vì , bà biết gì về chuyện tối hôm đó.
Sau đêm đó, Tiêu Bá Hàn đã xử trí tất cả mọi mặt, bao gồm cả .
“Giữ cái miệng của ngươi cho , đặc biệt đó còn là đích tỷ của ngươi, danh tiếng của Khúc gia, nghĩ ngươi cũng quan tâm đến điều đó.”
Sau khi để câu , liền biến mất.
Ta vốn quan tâm đến Khúc gia, nhưng quan tâm đến Hầu phủ.
Đánh cũng đã đánh , chỉ thể trách ngu ngốc, nếu là , chắc chắn mang theo , để nắm nhược điểm.
Theo như hiểu về Trình Tễ, làm việc tỉ mỉ, vì dù là Giang Viêm, cũng sẽ liên quan đến .
Cho nên Tiêu Bá Hàn chắc chắn đã điều tra .
“Bẩm phu nhân, biết.”
Hầu Phu nhân thở dài, rằng đau đầu, đuổi về.
Ngày hôm , Hoàng đế đưa phán quyết, Tiêu Bá Hàn giáng chức xuống Tấn Châu, lập tức lên đường.
Hầu Phu nhân cưỡi ngựa phi nhanh cung, nhưng vẫn thay đổi quyết định của Hoàng đế, thậm chí còn cấm mang theo gia quyến. Sau khi Tiêu Bá Hàn trở về phủ, trực tiếp từ đường của dòng họ Tiêu.
Dù Hầu Phu nhân liên tục ép hỏi, cũng chịu hé nửa lời.
Sau khi giải quyết gì, lạnh lùng một cái: “Nếu ngươi rời , bây giờ sẽ thư từ cho ngươi.”
Ta gật đầu: “Được.”
Hắn múa bút thành văn, qua loa cho .
Trước khi rời , thể nhắc nhở : “Ngươi cẩn thận, Tấn Châu là nơi thái bình.”
Hắn sửng sốt, hỏi : “Đêm tân hôn, ngươi cũng đã như .”
Ta đã chuẩn sẵn lý do.
“Nói thì thể ngươi tin, nhưng cách đây một tháng, thường xuyên gặp ác mộng, mơ thấy Tấn Châu đại loạn, đốt phá giết chóc, còn mơ thấy bọn cướp ở chùa Vạn Tượng. Về , những điều đó đều trở thành sự thật. Tấn Châu gần Tây Hà, một khi nơi đó hỗn loạn, e rằng dân chúng cạnh biên cương sẽ rơi cảnh lầm than.”
Sau khi xong, sắc mặt Tiêu Bác Hàn càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Ta tiếp tục : “So với chuyện tình cảm trai gái, thân là tướng sĩ của Đại Nhạc, nghiệp lớn của đất nước mới là điều thuộc bổn phận của ngươi. Ngươi là thông minh, chẳng lẽ nhận chuyện Giang Viêm điểm kỳ lạ ?”
Tiêu Bá Hàn khẽ dừng.
“Ngươi đó chỉ là giấc mơ.”
“ thể phòng , dù chúng cũng là vợ chồng, tuy là nữ tử chỉ ở trong nhà, nhưng cũng biết nặng nhẹ, mong chuyến đến Tấn Châu của ngươi lần sẽ thuận buồm xuôi gió.”
Lần đầu tiên Tiêu Bá Hàn một cách nghiêm túc.
“Đa tạ.”
Nhận thư từ , bọn vội vã từ biệt, bộ Hầu phủ ai biết.
Đây là sự bảo đảm cuối cùng mà để cho bản thân, nhưng biết, vẫn thể rời .
Dưới bầu trời đều là đất của vua, thân là con dân của Đại Nhạc, trách nhiệm, huống chi ông trời đã cho cơ hội thứ hai.