Phong Tình Nguyệt Ý - Chương 1
1
Hình như đã xuyên .
Xuyên quyển văn học nữ tôn mà khi ngủ.
Hơn nữa, còn là vai pháo hôi.
Cơ thể nguyên chủ tên là Chương Tri Ý, mà nam tử đang quỳ giường chính là trắc phu của nàng – Tạ Kim Triêu.
Tạ Kim Triêu mỗi ngày đều nguyên chủ đối xử chẳng khác gì súc vật, động chút là đánh đập, mắng chửi.
Sau khi đánh xong, nguyên chủ còn ép làm những chuyện thể .
Về , vì theo đuổi khoái cảm kích thích hơn, nguyên chủ thậm chí còn mời khác cùng tham gia. Tạ Kim Triêu sỉ nhục đến tận cùng, cuối cùng bùng nổ, một đao kết liễu nguyên chủ và “bạn bè” của nàng.
Từ đó đoạn tuyệt tình cảm, chán ghét chuyện nam nữ, trở thành dòng nước thanh cao trong quyển truyện nát .
Cuối cùng trưởng thành, trở thành nhân vật phản diện, chuyên gây khó dễ cho nữ chính và những nam chính.
Quyển truyện nát các ngươi chơi thật sự quá đỗi “hoa mỹ”.
tình huống hiện tại, làm đây?
Ta từ từ bước xuống giường, nhặt cây roi rơi sang một bên, vội vã ném nó xa.
Tạ Kim Triêu co : “thê chủ, A Triêu làm vui ?”
Nói xong, trong mắt ánh lên những giọt nước long lanh, nhưng dám .
Bộ dáng , ai cũng khỏi động lòng.
dám, sợ chết.
“Không… đừng sợ.”
Ta cố gắng giọng ôn hòa nhất thể, sợ dọa đến .
Cúi đầu làn da lộ lớp áo của , chằng chịt vết đỏ, chắc là cây roi quất .
Ta đúng là .
Không đúng! Là nguyên chủ !
—
Ta bước ngoài, gọi thị nữ mang chút thuốc trị thương tới, nhận lấy trở phòng.
Lúc Tạ Kim Triêu đã mặc trung y, ngây ngẩn giường.
Trông ngoan quá mất.
Ta bước tới mặt , lắc lắc lọ thuốc trong tay: “Cởi trung y , bôi thuốc cho ngươi.”
Tạ Kim Triêu hoảng hốt, vội dậy nhận lấy thuốc từ tay : “Phu, thê chủ, để tự làm .”
Ta nhanh chóng ấn xuống, suýt chút nữa nhấn nổi cao lớn .
“Không , ngươi xuống là .”
Tạ Kim Triêu xuống, mặt , gò má vùi sâu chăn.
Ta nhúng tay thuốc, nhẹ nhàng bôi lên vết đỏ.
Thuốc mát lạnh, Tạ Kim Triêu rõ ràng khẽ run, miệng kìm phát tiếng.
Nghe âm thanh đó, cả cũng cứng đờ theo.
Trong ký ức như gì đó trùng khớp.
Đột nhiên nhớ , nguyên chủ từng làm y như , đánh đến đầy thương tích, giả bộ ôn nhu bôi thuốc cho .
thuốc càng bôi, càng bôi tới chỗ nên bôi.
Nguyên chủ còn cố ý lấy tay ấn mạnh vết thương của .
Trời ạ! Quyển truyện nát thật quá sức tưởng tượng!
Khó trách khi định bôi thuốc, Tạ Kim Triêu phản ứng như .
Ta nhớ thêm nữa, vội bôi thuốc xong, cầm thuốc ngoài: “Ngươi nghỉ ngơi sớm .”
2
Ra khỏi phòng, mới cảm thấy như thở.
Sắp xếp suy nghĩ, trong sách, nữ chính là Nhị công chúa, còn nguyên chủ là Tam công chúa sủng ái nhất.
Nhị công chúa tấm lòng vì thiên hạ, dù hậu viện mỹ nam, mỗi ngày làm những chuyện thể tả với các nam nhân của , nhưng xử lý chính vụ thì vô cùng giỏi giang.
Phải thừa nhận, nữ chính đúng là nữ chính, sức lực thật đáng nể.
Nguyên chủ nữ hoàng sủng ái, vốn dĩ là ứng cử viên sáng giá để tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, nhưng vì ngày thường phóng túng vô độ, thực sự thể làm nên đại sự.
Cuối cùng còn Tạ Kim Triêu một đao kết liễu.
Tạ Kim Triêu là con thứ của thượng thư, yêu thương trong gia đình, nửa năm nguyên chủ trúng vì dung mạo , cưỡng ép đưa về phủ làm .
Giờ trong hậu viện của nguyên chủ chỉ một , tuy là trắc phu, nhưng trong phủ đối với cũng khá tôn trọng.
Nỗi khổ duy nhất của trong phủ công chúa chính là nguyên chủ.
Haizz, tiền đồ thật mù mịt.
Không biết vì xuyên sách, giờ chỉ thể từng bước mà thôi.
Ta nghĩ thong dong bước trong sân, đột nhiên thấy tiếng động: “Tiểu thư, đừng mà, …”
“Ngươi giả bộ thanh cao gì chứ, chẳng chính ngươi câu dẫn .”
Phía giả sơn vọng tới giọng nữ đầy gấp gáp.
Ta chỉ ngoài dạo thôi mà!
Thật sự cảnh xuân sắc, cuống cuồng chạy về phòng.
Uống một ngụm nước để bình tĩnh .
Không nhận , khi trở phòng, giường đang run rẩy.
Nhìn Tạ Kim Triêu đã xuống, chắc là ngủ .
Ta rón rén bước tới mép giường.
Nguyên chủ chỉ Tạ Kim Triêu là nam nhân, ngày nào cũng nghỉ cùng , hơn nữa giường lớn như , chỉ ngủ một góc chắc .
Cởi áo ngoài, khẽ kéo một góc chăn, xuống.
Ánh nến mờ nhạt, cơn buồn ngủ dần kéo tới.
Bỗng cảm thấy gì đó chạm eo , ngứa.
Ta mơ màng mở mắt, thấy Tạ Kim Triêu đang quỳ gối .
Ta lập tức tỉnh táo.
Tạ Kim Triêu gò má ửng hồng, dịu dàng : “Ta tới hầu hạ thê chủ.”
Nói xong liền bắt đầu cởi y phục của .
Dù mặt cúi xuống nhún nhường, nhưng thể thấy đang cố nén nhục nhã.
Ta vội ngăn , giữ lấy tay : “Không cần, đã muộn , mau nghỉ ngơi .”
Tạ Kim Triêu kinh ngạc , nhớ tới những gì đã trải qua, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
bao lâu, như nghĩ đến điều gì, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.
Nhìn sắc mặt , chẳng lẽ vết thương nặng hơn ?
Ta lập tức dậy kiểm tra, nắm lấy tay áo của hỏi: “Sao ? Vết thương đau ?”
Tạ Kim Triêu vẻ lo lắng của , chút mơ hồ, ngây ngẩn một hồi mới yếu ớt : “thê chủ hầu hạ, vì A Triêu làm vui? Là… là định đem A Triêu…”
Giọng nghẹn , tới đây nước mắt đã rơi ngừng.
Nhớ ký ức nguyên chủ từng ép buộc Tạ Kim Triêu hầu hạ, cùng nàng làm đủ chuyện giới hạn, còn uy hiếp nếu vui sẽ bán .
Vốn dĩ với thân phận con thứ thượng thư của Tạ Kim Triêu, đáng chịu cảnh .
phủ thượng thư biết nguyên chủ chỉ nhất thời hứng thú, hề quan tâm tới , chỉ coi như công cụ kết giao quyền lực. Mà nguyên chủ ngang ngược tùy tiện, khả năng làm chuyện hoang đường .
Ta đưa tay chậm rãi lau nước mắt của .
Tạ Kim Triêu ngơ ngác , cũng lặng lẽ : “Sẽ .”
Ta chăm chú mắt : “Trước đây đã quá phóng túng, sẽ như nữa.”
Nhìn ánh mắt thể tin của Tạ Kim Triêu, mỉm : “Ngày mai ngươi về thăm Tạ phủ, sẽ cùng ngươi, chứ?”
“thê chủ cùng ?”
Tạ Kim Triêu khó tin, dù đã thành thân với công chúa nửa năm, thê chủ từng về nhà cùng .
Huống hồ, chỉ là trắc phu, vốn tư cách yêu cầu thê chủ theo.
Nhìn vẻ trầm tư của , quyết định cho một chút chuẩn , tuyệt đối thể vết xe đổ của nguyên chủ.
Ta nắm tay , nghiêm túc hứa: “Tất nhiên sẽ cùng ngươi. Những gì đây là với ngươi, từ nay về , nhất định sẽ thay đổi.”
3
Ngày thứ ba, dậy sớm đến phủ nhà họ Tạ.
Tạ Kim Triêu quầng mắt thâm nặng, chắc chắn vì cú sốc hôm qua mà cả đêm ngủ .
Sau khi mọi thứ chuẩn xong, xe ngựa, Tạ Kim Triêu rõ ràng trông lo lắng.
“Đêm qua ngủ ? Đường đến Tạ phủ còn xa, ngươi nghỉ một chút ?” Ta lo lắng trạng thái tinh thần của .
“Tạ ơn thê chủ đã quan tâm, A Triêu cần.” Tạ Kim Triêu từ chối khéo.
Dù mỗi tháng đều về phủ hai lần, nhưng hôm nay vẻ căng thẳng hơn thường lệ.
Có vì ở đây ?
Để kéo gần cách, tiếp tục :
“Không cần gọi là thê chủ, cứ gọi là Tri Ý .”
Ngón tay Tạ Kim Triêu nắm chặt đến trắng bệch:
“Không , danh tự của điện hạ thần dám tùy tiện gọi.”
Nhìn bàn tay xinh của sắp chính bóp đến biến dạng, nhịn nữa.
Nguyên chủ thật là quá đáng! Đến nỗi khiến sợ đến mức .
Ta cầm lấy tay Tạ Kim Triêu, nhẹ nhàng nắm trong lòng bàn tay :
“Ta gọi là A Triêu, gọi là Tri Ý, bổn cung đã chuẩn, ai dám gì chứ?”
Bằng cách cứng rắn xen lẫn dịu dàng, cuối cùng Tạ Kim Triêu cũng miễn cưỡng đổi cách xưng hô.
Đến phủ Tạ, ngoài cửa một ai nghênh đón. Làm gì chuyện con trai về thăm nhà mà thân thờ ơ như ?
Tạ Kim Triêu cũng cảm thấy :
“Thê… Tri Ý, để cho thông báo.”
Nói định dậy.
Ta kéo tay :
“Không cần phiền phức, và A Triêu cứ thẳng là .”
Nắm tay Tạ Kim Triêu, bước phủ Tạ. Bọn gia nhân thấy chúng liền định báo tin, nhưng chặn .
Đi đến tận chính sảnh, vẫn thấy ai tiếp.
Trong sảnh, mấy tiểu đồng đồng loạt quỳ xuống bái kiến:
“Bái kiến nhị điện hạ.”
Thấy gì, cũng cho họ lên, mấy lén lút ngẩng đầu .
Ta làm vẻ tức giận, lạnh lùng quát:
“Đây là quy củ của phủ Tạ ! Ta và A Triêu trở về, ai nghênh tiếp đã đành, ngay cả lễ nghi cơ bản cũng biết?”
Tạ Kim Triêu thấy nổi giận thì căng thẳng rõ rệt.
Cảm nhận cơ thể đang cứng đờ, ngước lên , nhẹ nhàng vỗ tay , còn nháy mắt một cái với .
Không ai dám trả lời, tiếp tục lạnh giọng:
“Sao thế? Phu lang của bổn cung xứng đáng để các ngươi hành lễ ?!”
Lúc , cả đám mới phản ứng, đồng loạt quỳ rạp xuống đất, miệng ngừng khẩn cầu.
Ta vẫn cho họ lên.
Tạ Kim Triêu từ từ sang , dường như bắt đầu nhận đang giúp lập uy.
Có như khác mới dám khinh thường .
Đến một kẻ hầu cũng coi trọng , đủ thấy đây sống khó khăn thế nào.
Lúc , Tạ Vũ vội vàng bước :
“Thần tham kiến nhị điện hạ. Điện hạ hôm nay đến đây?”
Tạ Vũ dù cũng là Thượng thư, còn là nhạc mẫu danh nghĩa của . Bề ngoài thì vẫn giữ thể diện, vẫy tay cho bọn gia nhân lui .
Sau đó từ tốn nắm tay Tạ Kim Triêu:
“Dạo bận rộn, đến thăm . Hôm nay cùng A Triêu về thăm nhạc mẫu đại nhân.”
Tạ Vũ , vội lau mồ hôi trán:
“Không dám, dám. Điện hạ ghé thăm là vinh hạnh của Tạ phủ.”
…
Sau bữa ăn, quyết định:
“Ta và A Triêu hôm nay ở phủ Tạ, sáng mai mới về.”
Tạ Vũ liệu dám từ chối ? Đương nhiên là .
Thân là hoàng nữ, quả thực oai, cảm giác thích.
“Vậy thần sẽ sai chuẩn phòng.”
Ta lập tức ngắt lời:
“Không cần phiền phức, và A Triêu ở viện cũ của là .”
Sắc mặt Tạ Vũ ngay lập tức khó coi.
Muốn đấu với ? Hừ, để xem con cáo già ngươi xử lý thế nào.