Phượng Điệp Trong Mộng - Chương 3
“Phụ hoàng của cũng nhận xử lý công bằng, hối hận vì đây hỏi ý Yến Nhi mà đã vội vàng đồng ý ban hôn cho Thái tử.”
“Vì , Hoàng đế bắt Tử Nhi chọn một trong hai: hoặc là nhường ngôi Thái tử cho Yến Nhi, hoặc là nhường con cho Yến Nhi.”
Ta trố mắt.
Tưởng Hoàng hậu đã đủ kỳ lạ , ngờ Hoàng đế còn kỳ lạ hơn.
Cả gia đình , ai cũng thật hoang đường.
Ngôi vị Thái tử và Thái tử phi, thể tùy tiện nhường qua nhường ?
Nghe phụ hoàng thế, chắc Thái tử tức đến mức hộc máu mất.
Ta hỏi tiếp: “Vậy Thái tử điện hạ trả lời thế nào?”
Hoàng hậu hờ hững : “Tử Nhi do dự, lập tức chọn nhường ngôi Thái tử cho Yến Nhi. con đoán xem?”
Ta ngạc nhiên: “Đoán cái gì?”
Hoàng hậu thở dài: “Yến Nhi cần ngôi Thái tử, chỉ cần con. Vì thế, sáng nay khi triều hội kết thúc, cả hai đều quỳ ngự thư phòng, cầu xin phụ hoàng phân xử.”
Ta ngẩn ngơ trong cơn gió.
Hoàng gia thật là quá mức tùy hứng.
Ranh giới cuối cùng ở ? Sự liêm sỉ ở ?
Có thể còn hoang đường hơn nữa ?
Hoàng hậu đến đây, bà đỡ trán thở dài: “Không biết bệ hạ sẽ quyết định thế nào, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt.”
“Ôi, biết thế năm xưa nên sinh đôi, nhưng đây là việc thể chọn.”
“Giả như hai đứa chúng chẳng liên quan gì đến thì thôi, nhưng đằng còn ngũ giác tương thông. Hiện giờ Yến Nhi thành thân, nhưng nếu lấy một cô gái khác làm Vương phi, đến đêm động phòng, Tử Nhi cảm giác thì chẳng bất công với con ?”
Hoàng hậu nhắc thì còn quên mất chuyện .
Nếu Yến Vương lấy Vương phi, Thái tử cảm giác, thì đúng là rối tinh rối mù.
Chẳng lẽ chúng bốn sống chung ?
Đang lúc im lặng suy nghĩ, thái giám đến báo: “Hoàng hậu nương nương, bệ hạ đã chỉ.”
Hoàng hậu ánh mắt sáng lên, hỏi ngay: “Bệ hạ gì?”
10.
Ta cũng căng tai ngóng.
Thái giám báo tin liếc , dường như điều ông sắp tiện mặt .
Hoàng hậu liền lệnh: “Không , Thái tử phi là nhà, cứ thẳng.”
Lúc thái giám mới bẩm: “Dạ, nương nương. Bệ hạ để Thái tử điện hạ và Yến Vương điện hạ tự bàn bạc, nếu hai vì Thái tử phi mà trở mặt, thì sẽ ban… ban chết cho Thái tử phi.”
Ta mà sợ run lên.
Xong, Hoàng đế ban chết cho .
Ta vẫn thể giữ cái mạng ?
Hoàng hậu bảo thái giám lui , an ủi : “Vãn Oanh, con đừng sợ, Hoàng đế chẳng qua chỉ thế thôi, đẩy vấn đề về cho Tử Nhi và Yến Nhi, để bọn chúng tự giải quyết. Nếu thực sự ban chết cho con, mẫu hậu sẽ cho con một kim bài miễn tử.”
Ta xúc động cầm tay Hoàng hậu, mắt rưng rưng: “Mẫu hậu, cảm ơn .”
Hoàng hậu vỗ nhẹ lên mu bàn tay : “Ngoan, dù con chọn Tử Nhi Yến Nhi, con vẫn là con dâu của mẫu hậu. Mẫu hậu đã chứng kiến tình cảm giữa con và Tử Nhi suốt ba năm qua, giờ mẫu hậu chỉ hỏi con, con tình cảm gì với Yến Nhi ?”
Mẫu hậu thật xem là ngoài.
Hiện vẫn còn là Thái tử phi, mà hỏi tình cảm với Yến Vương .
Ta điên mới trả lời.
“Mẫu hậu…” Ta ấp úng, đáp.
Hoàng hậu trấn an: “Mẫu hậu chỉ tò mò thôi, con cứ mạnh dạn , dù câu trả lời của con là gì, mẫu hậu cũng sẽ trách con.”
Ta chậm rãi : “Không giấu gì mẫu hậu, thực khi thần gả cho Thái tử, cứ nghĩ giải độc cho là ngài … Ai ngờ là Yến Vương.”
Hoàng hậu lẩm bẩm: “Thì ban đầu con thích Yến Nhi, chuyện mẫu hậu cũng trách nhiệm, nếu năm xưa Yến Nhi hành cung đưa thuốc cho , đầu tiên xin phụ hoàng ban hôn lẽ sẽ là .”
Vậy đến cùng, là Tử Nhi đã cướp mà Yến Nhi yêu.
“Hoàng đế cũng thật là, điều tra rõ ràng đã vội vã ban hôn.”
“ bản cung cũng thể hiểu , con vốn là thiên kim của tể tướng, Hoàng đế từ lâu đã ý định ban hôn cho con và Thái tử, chỉ là ngờ đó con và Yến Nhi đã thầm mến .”
Được , cả gia đình bọn họ ai cũng sai, chỉ là vô tội nhất.
Cho nên, việc gả nhầm và ngủ nhầm chẳng gì to tát.
Nếu Hoàng đế thật sự ban chết cho , Thái tử và Yến Vương chắc chắn sẽ là những đầu tiên phản đối, kể Hoàng hậu cũng sẽ bảo vệ .
Tệ nhất là còn phụ thân .
Phụ thân dù cũng là lão sư của Hoàng đế, nếu Hoàng đế ban chết cho viên ngọc quý tay phụ thân , e rằng sẽ gây sóng gió.
Nói như , sẽ chết .
Ta nên ăn uống thoải mái, cứ để khó khăn cho Thái tử và Yến Vương giải quyết.
Chiến lược chính là tự hao tổn sức lực.
Trước khi rời , Hoàng hậu : “Thực chuyện kết thúc như thế nào, cuối cùng vẫn phụ thuộc thái độ của con, nếu con thể coi như chuyện từng xảy , chắc chắn Tử Nhi cũng sẽ truy cứu, còn Yến Nhi dù cam lòng, cũng chẳng thể làm gì.”
“Nếu con vẫn còn tình cảm với Yến Nhi, mẫu hậu sẽ giải quyết cho hai đứa, dù bàn tay mu bàn tay cũng đều là thịt.”
Hoàng hậu quả hổ danh là từng trải qua nhiều chuyện lớn, đến mà cũng thể nhẫn nhịn?
11.
Rời khỏi cung Khôn Ninh, đến Ngự hoa viên tản bộ.
Ta một gốc cây lớn, thất thần suy nghĩ.
Trên cây một con vẹt xanh đậu , nó bỗng mở miệng : “Chào, bạn cũ, là Tiểu Lục.”
Cách chào hỏi của nó khiến bật : “Người bạn cũ? Bản cung quen biết ngươi.”
Tiểu Lục tự nhiên như đã quen từ lâu: “Đêm qua khi ngươi và Yến Vương ở Tước Tinh Các mây mưa, đã đậu bậu cửa sổ. Ngươi quá nhập tâm nên nhận sự hiện diện của .”
Ta đỏ mặt vì lời nó .
Con vẹt chẳng đã thành tinh ?
Nó lén đã đành, mà còn thẳng chút kiêng dè.
Nếu nó là kẻ nhiều chuyện, rêu rao khắp nơi, thì chuyện đêm qua sẽ sớm lan khắp cả hoàng cung, thậm chí là khắp Trạch quốc.
“Khụ khụ, cho ngươi kẹo, đừng lung tung nhé.”
Ta lấy từ trong tay áo một viên kẹo, bóc lớp vỏ đưa cho con vẹt xanh.
Không ngờ con vẹt xanh thích ăn kẹo của : “Nữ nhân, ngươi đã nắm điểm yếu của . Xem ở phần viên kẹo , đảm bảo tiết lộ chuyện đêm qua với khác.”
Con vẹt thực sự thú vị.
Trò chuyện với nó, tâm trạng của cũng thoải mái hơn nhiều.
Sau khi ăn hết kẹo, nó bày dáng vẻ già dặn : “Ngươi đang phiền muộn về chuyện đêm qua? Chọn Thái tử chọn Yến Vương?”
Hiện tại chẳng là vấn đề chọn ai.
Ta là Thái tử phi, còn thể chọn ai khác?
Chẳng lẽ tái giá với Yến Vương ?
Huống hồ, Thái tử đối xử với , làm thể nhẫn tâm làm tổn thương ?
Còn về Yến Vương, và duyên nhưng vô phận.
Thấy im lặng, con vẹt xanh cảm thán: “Hay là chọn cả hai . Dù bọn họ ngũ giác tương thông, tiện cho ngoài chi bằng tiện cho ngươi.”
Ngay cả con vẹt cũng những điều kỳ quặc đến , đúng là điên cuồng.
Ta thở dài: “Haiz…”
Tiểu Lục ríu rít: “Một là vương gia mà ngươi nhất kiến chung tình, một là Thái tử mà ngươi ngày ngày sinh tình.”
“Một nâng niu ngươi trong lòng bàn tay, một đặt ngươi nơi trái tim. Thực sự là khó mà từ bỏ ai.”
“Bọn vì ngươi mà đến cả ngôi vị Thái tử cũng cần, nếu ngươi cho họ một mái nhà, ngươi làm gì sai ?”
“Thái tử và vương gia vì ngươi mà sống chết, nữ tử nào mà hoang mang tình cảnh ? Ngươi chỉ phạm mà tất cả nữ nhân đời đều mắc mà thôi.”
“Ngươi đã cuộc sống bên Thái tử, nhưng chẳng thêm niềm vui gấp đôi sẽ hơn ?”
…
Nhớ những hình ảnh đêm qua, mặt càng đỏ hơn.
Bỏ qua những chuyện khác, đúng là niềm vui gấp đôi thật.
Nếu là công chúa, còn bọn họ là các sủng nam, lẽ thật sự sẽ thu cả hai.
Khụ khụ, dừng , thể nghĩ như chứ?
Ta tội.
12.
Về đến Đông Cung, để cho Thái tử một lá thư.
Ta sẽ đến hành cung ở bảy ngày.
Hắn thư, hẳn thể đoán biết đối diện với lúc .
Ta ở một , để suy nghĩ thêm một chút.
Bảy ngày , ban đêm.
Khi cầm đèn trở về phòng, một đôi tay bất ngờ ôm lấy , giọng đầy nỗi nhớ: “Vãn Oanh, cô nhớ nàng…”
Trong lòng dâng lên một cảm giác áy náy, sống mũi cay cay: “Phu quân, xin …”
Thái tử tự trách: “Vi phu hôm nên để nàng đến Tước Tinh Các, mới gây đại họa, vi phu trách nàng, nàng cần tự dằn vặt.”
Hắn càng tự trách, càng cảm thấy : “Chàng trách ?”
“Không trách.” Thái tử bỗng chuyển giọng, “Vi phu định nhường ngôi vị Thái tử cho Cửu Yến, vi phu chỉ cần nàng, nàng bằng lòng cùng vi phu bỏ trốn ?”
“Bỏ trốn?” Ta lắc đầu, chậm rãi : “Phụ mẫu của đối với , là nữ nhi duy nhất trong nhà. Nếu cùng bỏ trốn, phụ mẫu sẽ đau lòng đến nhường nào? Ta thể vì tư lợi của mà bỏ mặc phụ mẫu. Chàng cũng , là Thái tử, càng nên để tâm đến thiên hạ, thể chỉ vì tình cảm nhi nữ mà từ bỏ tất cả những gì đang .”
Thái tử sững sờ trong chốc lát, cưng chiều xoa mặt : “Nàng đúng, là vi phu suy nghĩ thấu đáo. Nàng từ nhỏ đã nuông chiều, nếu cùng vi phu bỏ trốn, ắt sẽ chịu khổ, vi phu nỡ để nàng chịu bất kỳ gian khổ nào.”
“Về ngôi vị Thái tử, nếu vi phu, còn thay thế. nếu vi phu bỏ trốn cùng nàng, thật sự sẽ khiến phụ hoàng và mẫu hậu thất vọng…”
Thái tử dẹp bỏ ý định dẫn bỏ trốn.
Giọng đầy kiên quyết: “Vãn Oanh, bất luận thế nào, vi phu tuyệt đối nhường nàng cho Cửu Yến, nàng thể quên đêm ở Tước Tinh Lâu ?”
Phu quân thực sự bao dung khiến lòng đau xót.
Có chồng như thế, đã mãn nguyện.
Ta gật đầu: “Ừ, chúng đều quên nhé…”