Quan Sơn Nguyệt - Chương 5
Hòa thượng tươi rói, cúi hành lễ: “Xem chuyện nhà của Lạc công tử và Lạc đại tướng quân đã giải quyết xong, vì tướng quân phủ, cũng vì thế giới sớm ngày an , bần tăng sẽ bắt đầu… À , là tiến hành pháp thuật .”
8
Nhìn gương đồng, thấy khuôn mặt quen thuộc mà lạ lẫm, bất giác đưa tay sờ lên cổ .
Nơi đó lưu vết sẹo do dao gây , nhưng vẫn hằn rõ dấu tay do bóp chặt.
Chỉ một chút nữa thôi, đã chết lần nữa .
“Phu nhân…”
Bên cạnh, Lạc Khiếu nắm lấy tay đầy xót xa, viền mắt đỏ hoe: “Tất cả đều là của vi phu, khiến nàng chịu khổ…”
Thấy , thuận thế làm vẻ giận dỗi: “Không chịu khổ ? Chàng , phát hiện ả là ?”
Lạc Khiếu chớp đôi mắt đỏ, đáp lời: “Bởi vì ả nấu chè trứng mà biết bỏ nhiều gấp đôi đường?”
Biết cố ý đùa giỡn, bực , đỏ mặt hất tay : “Nếu , đổi khác nấu chè trứng cho .”
Lạc Khiếu vội nắm tay , làm lành: “Không đổi, đổi, đời , đời , đời đời kiếp kiếp đều đổi, đánh chết cũng đổi!”
Hắn thẳng thắn khiến mặt nóng bừng, nhưng những chuyện cũ vẫn cần tính sổ:
“Hừ, lắm, nếu thật sự nhận sớm như , lúc ở phòng bếp còn oan uổng , nhốt phòng chứa củi?”
Nhắc đến chuyện cũ, Lạc Khiếu mím môi mỏng, ánh mắt nâu nhạt đầy hối hận: “Lúc đó chỉ nghĩ nên án binh bất động, lập kế hoạch định, nuôi dưỡng cơ thể nàng khoẻ mạnh mới khiến ả nhường thân xác. Phòng chứa củi đã đặc biệt sai quét dọn, chỉ mong cách ly nàng với bên ngoài để bảo vệ nàng… Xin , là quá ích kỷ, khiến nàng hoảng sợ.”
Thấy tự trách đến mắt ngấn nước, lòng chút mềm , ngước lên bắt gặp Lạc An Diệp biết từ lúc nào đã phòng, đang làm mặt “phụ thân quả thật , mẫu thân nên mắng thêm chút nữa”.
Ta nhịn bật : “Còn ngươi, tiểu tử , lén lớn chuyện từ bao giờ ? Đêm đó nếu A Lang ngăn cản, ngươi thật sự định coi là tà linh mà trừ bỏ ?”
Lúc mới để ý đến cửa phòng, Lạc An Diệp ngớ , Lạc Khiếu nhận uy nghiêm làm cha đã tan thành mây khói, bèn đỏ mặt, ho khan một tiếng, nghiêm giọng: “Diệp nhi, còn mau đến nhận với mẫu thân ngươi?”
Nhìn hai cha con lớn nhỏ ngoan ngoãn nhận mặt, dở dở .
Hai , trận thì là phụ tử binh, còn lúc thường chẳng chút ăn ý.
Chỉ duy nhất đồng lòng ở một điểm, đó là lúc mấu chốt đều kín miệng.
Ta vì thiên phạt và lời nguyền mà thể chủ động thân phận , còn hai cha con lớn nhỏ thì mỗi đoán một phần nhưng chẳng hề chia sẻ, mạnh ai nấy làm, khiến cũng giấu kín như bưng.
Mãi cho đến đêm đó, khi Lạc An Diệp hòa thượng chủ động tìm đến, phủ tướng quân tà linh, thể giúp trừ tà, thế là vô tình thúc đẩy cha con họ hợp tác…
“Các đều coi là dây leo ?”
Ta giận buồn , mỗi gõ một cái lên đầu: “Thay vì che chở đến mức biết gì, càng cùng các đồng lòng đối mặt với khó khăn.”
Lạc Khiếu vội gật đầu thề thốt trung thành, chẳng quan tâm Lạc An Diệp vẫn còn đó, liền cúi nũng nịu cầu đừng giận.
Còn Lạc An Diệp thì bày vẻ mặt ghét bỏ “phụ thân thật trẻ con”, lén lút dựa sát , ngượng ngùng gọi một tiếng “mẫu thân”.
“Lần , bất kể chuyện gì xảy , cũng sẽ rời xa các nữa.”
Lạc Khiếu thì thầm, siết chặt lấy , từ đôi mắt nâu nhạt mà yêu nhất tràn sự yêu thương chân thành, nóng bỏng.
“Chuyện e rằng chắc.”
Lại thấy giọng chút nghiến răng của Thái Điệp vang lên đầy sát khí.
“Tướng… tướng quân, nô tỳ đã với ngài bao nhiêu lần , khi vén khăn voan thì tân lang tân nương gặp mặt!”
Ta vẫn còn nhớ rõ, ngày đó Thái Điệp thay đỡ một nhát dao, khiến tim gần như ngừng đập.
May thay tổn thương đến chỗ hiểm, sự tìm kiếm thuốc quý điên cuồng của , thân thể Thái Điệp dần hồi phục, giờ đây đã thể tung hoành khắp phủ tướng quân, trở thành nhân vật uy quyền nhất .
Lạc Khiếu trong bộ tân lang phục đỏ rực Thái Điệp xua ngoài, ánh mắt đầy lưu luyến : “Rõ ràng đã là phu thê lâu năm, nương tử! Nương tử…”
“Đó chỉ là điều tướng quân ngài biết thôi! Người ngoài đều nghĩ ngài lấy vợ kế, đêm tân hôn ngài giữ quy củ!”
Thái Điệp chẳng hề lay động, tiếp tục xua đuổi đỗi lý lẽ: “Còn tiểu công tử nữa, nếu tướng quân hiểu chuyện, ngài càng nên làm gương cho tướng quân đấy!”
Một câu thành công kích thích cả hai cha con, lớn nhỏ đều ngẩn , đó thi chạy khỏi tân phòng như đang thi đấu.
Thấy , giường cưới đến thẳng .
“Tiểu thư.” Thái Điệp cũng theo , lau nước mắt hạnh phúc: “Giờ lành đã đến.”
Giờ lành đã đến, câu chuyện của chúng vẫn tiếp tục.
Lần , nhất định chúng sẽ bạc đầu giai lão.
[Kết thúc văn]