Quẻ Xăm Đoán Mệnh - Chương 4
25
Cao Nhạn Cao Hạ xuất hiện, vẻ mặt đột nhiên tỉnh táo .
Môi mấp máy, thể tin hỏi : “Hắn là Cao Hạ ?”
Tôi gật đầu.
Cô vươn tay vuốt ve mặt Cao Hạ, nhưng Cao Hạ chỉ cảm thấy một trận gió lạnh, nhịn rụt cổ .
Cao Nhạn rụt tay về.
Tôi về phía Cao Nhạn: “Bây giờ thể chuyện ngôi miếu nhỏ . Con của cô đã lên đường đầu thai, cô còn ở chỗ lẩn quẩn.”
Cao Nhạn đối diện , bắt đầu kể hồi ức mấy năm nay của cô .
“Năm đó, còn là một học sinh, quen biết họ Vương. Hắn dụ dỗ, lừa . Tôi gả cho nhưng cha mẹ đồng ý cho lấy chồng xa. Vì mà bỏ trốn. Lúc đầu tình cảm coi như tệ, mãi cho đến tám chín năm mang thai. Hắn cam đoan cả đời sẽ phụ , nhưng ở nước ngoài tiếp nhận văn hóa tiến bộ, càng ngày càng xem thường .”
“Sau đó cùng trở về nước, khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng. Hắn đã thành công. Đó là lúc con trai chúng u não.”
“Khi gọi điện thoại cho , là Diêu Đình Đình nhận điện thoại. Lúc , mất hết can đảm, cùng con trai ở bệnh viện đợi tên khốn họ Vương suốt ba ngày.”
“Về cô hẳn là biết, uống thuốc ngủ tự sát, hồn phách địa phủ, thậm chí Uổng Tử Thành.”
“Tôi thế mới biết , là họ Vương tìm xây miếu nhỏ yểm hồn , bắt làm phép, bảo đảm cho cả đời thịnh vượng, con cháu phú quý!”
26
Cao Hạ thấy luôn chuyện với khí, chút tò mò chút sợ hãi: “Đại sư, cô đang chuyện với ai ?”
Tôi : “Anh thấy , con quỷ trong nhà Diêu Đình Đình , chẳng những là ác quỷ, mà còn quan hệ sâu xa với .”
Cao Hạ càng mơ hồ: “Có quan hệ sâu xa với ? Tôi xem, cô dọa ?”
Tôi thoáng qua Cao Nhạn, cô lau khô huyết lệ, bộ dáng biến thành bình thường, ngoại trừ sắc mặt tái nhợt một chút.
Tôi với Cao Hạ: “Anh quyết định , nếu xem, thể mở mắt cho trong thời gian ngắn.”
Cao Hạ cuối cùng cũng tránh khỏi lòng hiếu kỳ của : “Được.”
Tôi lấy nước mắt trâu , mở mắt cho thấy Cao Nhạn ở mặt.
Cao Nhạn giờ phút thoạt chỉ là một phụ nữ bình thường, mặt còn chút máu.
Thái độ của cô đối với Cao Hạ rõ ràng là khác hẳn.
Cao Nhạn đưa tay sờ sờ mặt Cao Hạ, nhưng tay xuyên qua: “Lúc rời nhà, em còn là đứa bé mới hơn một tuổi, bây giờ cao như .”
Tôi với Cao Hạ: “Còn nhớ ngày đó đã với , tại cha đã hơn bảy mươi tuổi, mà chỉ hai mươi sáu ?”
Cao Hạ gật đầu: “Nhớ.”
Lúc khi hỏi xong, cũng cảm thấy tò mò, trở phòng bệnh hỏi cha . cha chỉ thở dài, cái gì cũng .
Tôi chỉ Cao Nhạn với : “Đây là chị của , Cao Nhạn.”
“Cái miếu nhỏ nhặt mười vạn , chính là nơi chôn xương của chị . Tiền cũng là chị nghĩ cách lấy .”
Cao Hạ ngẩn cả : “Ý của cô là giết Diêu Đình Đình cũng là chị ?”
Cao Nhạn chút co quắp: “Ân oán giữa chị và Diêu Đình Đình liên quan đến em. Tiền em lấy thì nhớ trị bệnh cho cha chúng .”
Cao Hạ: “Cha dùng số tiền đó, đó là tiền bất chính. Chị biết vì số tiền đó mà chút nữa em đã hại một gia đình khác cửa nát nhà tan!”
Cao Hạ thấp giọng . Hắn dám tưởng tượng, nếu như thật sự vì dục vọng cá nhân, dùng số tiền khi đầu biết hại nhiều như thế thì cả đời cũng sẽ tha thứ cho .
Cao Nhạn: “Là bà nội của cô bé chấp niệm quá nặng, quan hệ gì tới chị và em?”
Tôi với Cao Hạ: “Quan niệm thiện ác của quỷ mong manh, lúc còn sống lẽ sẽ làm như .”
“ cô đã chết, thể trông mong cô bao nhiêu đạo đức.”
Cô hiện tại lấy chấp niệm của làm đầu.
27
Cao Hạ như tỉnh mộng: “Nếu chị là chị của em, tại nhiều năm như em từng gặp chị, cha cũng nhắc tới chị?”
Cao Nhạn: “Là chị , lời cha. Chọn một tên súc sinh.”
Cô chuyển ánh mắt về phía Diêu Đình Đình: “Người phụ nữ , phá hoại gia đình chị, khiến con trai chị oán hận mà chết . Chị thật sự nuốt trôi cơn tức .”
Diêu Đình Đình giờ phút đã tỉnh táo , thấy tựa như thấy cứu tinh.
Ôm chặt đùi buông : “Đại sư cứu mạng! Có quỷ! Có quỷ thật sự giết ! Lão Vương đã ả giết chết.”
Tôi nhắm mắt cảm nhận một chút, quả nhiên, họ Vương nghiêng giường đã chết, hồn phách đều ở nhân gian.
Tôi đột nhiên ngẩng đầu lên: “Cô giết ?”
Cao Nhạn đột nhiên khanh khách: “ , giết , đã … sống chết , con trai đều chết , dựa cái gì mà sống chứ!”
Tôi chút nổi giận: “Giết là tội lớn! Cô chỉ cần ở Uổng Tử Thành vài năm, làm phép là thể siêu độ chuyển thế đầu thai.”
28
“Cô điên !”
Cao Nhạn dịu dàng, nhạt: “Cám ơn đại nhân, nhưng mệt mỏi. Nhân gian quá khổ, đến nữa.”
Tôi còn kịp phản ứng, hồn phách của cô dần dần nhạt .
Không , đây là hồn phi phách tán!
Tôi hét lớn một tiếng: “Không rời !”
Linh hồn của cô ngưng , là ngôn linh tác dụng.
“Nữ tử thế gian Cao Nhạn, lúc còn sống hiếu thuận cha mẹ, để cho mẫu thân tiếc nuối qua đời.”
“Sau khi chết, dùng âm thể hại tính mạng dương, hiện tại trừng phạt.”
“Đưa đến địa ngục núi đao, chịu hình trăm năm. Trăm năm thể tái nhập luân hồi!”
Phán quyết thành lập, phép tắc trời đất hiệu lực. Hồn thể Cao Nhạn trở .
Cô thở dài: “Đại nhân, tội tình gì thế?”
Cao Nhạn đầu thoáng qua Diêu Đình Đình phịch đất: “Tôi giết cô, bởi vì giết. Thiên lý rõ ràng, cô chờ xem .”
Chỉ trong chốc lát, linh hồn Cao Nhạn đã biến mất khỏi nhân gian.
29
Trong biệt thự, chỉ còn và Cao Hạ, Diêu Đình Đình.
Tôi Diêu Đình Đình: “Vận may của cô tệ, hôm qua mới nhận giấy chứng nhận, hôm nay chồng đã chết.”
Diêu Đình Đình nghẹn đến đỏ mặt, phản bác tìm lời.
“Báo cảnh sát ! Liên quan đến án mạng, tiên gọi cảnh sát.”
Diêu Đình Đình đột nhiên lấy tinh thần: “Không thể báo cảnh sát! Tôi giải thích thế nào với cảnh sát?”
Tôi đồng ý với cách của cô , tỏ vẻ phụ họa: “Vậy cô ngủ chung với thi thể . Không báo cảnh sát, chờ đón cô cùng .”
“Ân ái rời, thật là . Xuống cũng con chồng, vui vẻ một nhà.”
Cô lấy điện thoại : “Tôi báo cảnh sát, sẽ báo cảnh sát…”
Rất nhanh cảnh sát mang theo pháp y tới, chẩn đoán kết quả họ Vương đột tử. Lúc , Diêu Đình Đình đang quỷ che mắt, cho nên gọi cấp cứu.
cảnh sát tin chuyện , trong camera thì chồng cô ngừng kêu gào, mà cô ở phòng khách tới lui, thét chói tai, cầm điện thoại di động một mực gọi điện thoại. Cảnh sát phán đoán Diêu Đình Đình thể là bệnh tâm thần.
30
Sau khi và Cao Hạ ghi điều tra xong, liền trở về.
Tôi với phòng phát sóng trực tiếp: “Chuyện xưa chính là những chuyện . Sau đó, Diêu Đình Đình tuy rằng kế thừa gia sản họ Vương, nhưng phán là bệnh tâm thần, cần tiếp nhận trị liệu và giám sát lâu dài.”
“Diêu Đình Đình cũng bán công ty họ Vương, hiện tại đang chuẩn khởi kiện để giao một nửa số tiền cho Cao Hạ. Coi như là giúp chị báo hiếu cho cha, dù tiền cũng là tài sản chung của chị cùng vợ chồng họ Vương.”
Một Chút Cồn: [ chủ trì, cô hình như bỏ sót một điểm, vật nhỏ lông vàng thấy nhắc tới.]
Tôi: “Thật , tất cả đều là kế hoạch của vật nhỏ lông vàng .”
Đào Đào Ăn Đường: [???]
Mập Mạp Mập Mạp: [???]
Mạnh Bà Không Uống Rượu: [Chủ phòng, đừng thừa nước đục thả câu, ! Nghĩ đến cả đều khó chịu, đừng ép lái xe qua tìm cô chuyện đêm khuya!]
Nói lâu, uống một ngụm nước trà: “Vật nhỏ lông vàng là Hoàng Tiên, nó là tới báo ân.”
Tiểu Thỏ Không Ngủ: [Điểm đã ?]
Mập Mạp Mập Mạp: [Chủ phòng!!!! Nói nhanh lên, đừng uống nữa!]
Tôi: “Chỉ là nó báo ân, cho tới bây giờ là Cao Hạ. Người nó báo ân, là Diêu Đình Đình.”
“Diêu Đình Đình lớn lên ở nông thôn. Mẹ cô sinh ba đứa con gái, trải qua bốn lần mang thai nữa mới sinh em trai, sức khỏe của bà đã suy sụp.”
“Cho nên, từ nhỏ cứ việc dơ bẩn mệt nhọc đều là cô làm. Khi cô mười tuổi lên núi hái nấm, gặp bẫy thú kẹp Hoàng Tiên, động lòng trắc ẩn, thả nó .”
“Mười mấy năm , Hoàng Tiên tu luyện tiến bộ, mới biết ân nhân ngày xưa làm bậy. Nhân quả nhanh sẽ tới. Lúc , nó mới rời núi tìm , làm bộ báo ân Cao Hạ nhưng thật nó cứu chỉ Diêu Đình Đình.”
Trong phòng phát sóng trực tiếp một mạch dấu chấm than: [!]
[Trời ạ, nó báo ân mà đường vòng 108 lần ?]
Tôi tiếp: “Mười vạn , chính là Hoàng Tiên mê hoặc bà lão mới khiến bà đem tiền lên núi.”
“Cao Nhạn thấy cha thiếu tiền, mới thi pháp giữ số tiền .”
“Cho nên bà lão còn mấy bước, tiền đã mất.”
“Hoàng Tiên thiết kế cho với Cao Hạ, đến đạo quán cầu phúc. Nhặt số tiền .”
“Sau đó dẫn đến bệnh viện, cứu cha của Cao Hạ và Cao Nhạn.”
“Lấy ân cứu mạng làm vốn liếng, mới khiến Cao Nhạn cuối cùng nghĩ thông suốt, hồi tâm chuyển ý thả Diêu Đình Đình.”
“Được , câu chuyện hôm nay đến đây thôi, duyên lần kể tiếp.”
31
Sau khi tắt phát sóng trực tiếp, Tống Huyền Thanh đang gọt táo mặt .
Trước mặt chính là con chồn trói chổng vó, trông mong cùng Tống Huyền Thanh.
Tống Huyền Thanh sờ sờ con chồn: “Vật nhỏ , bộ dáng đáng yêu, bằng giữ làm thú cưng .”
Tôi con chồn đánh đến mặt mũi bầm dập: “Tính kế đầu , cho nó chút giáo huấn cũng . Để nó giải sầu cho bà ngoại .”
Tống Huyền Thanh : “Cũng là một ý .”
Sau khi vung tay lên, mặt đất chỉ một con chó màu vàng, sủa gâu gâu về phía .
32
“Cho nên, con thể coi thường bất cứ sinh linh nào. Vạn vật đều linh tính.”
“Bạn hiểu nguyên tắc, đừng thấy việc thiện nhỏ mà làm, đừng thấy việc ác nhỏ mà làm.”
“Nói chừng, trong lúc vô tình thể cứu bạn, hoặc là mạng của bạn.”
-HẾT-