Song Sinh - Chương 8
Nàng nhận lấy bình rượu dài từ tay thị nữ bên cạnh, tay nâng bình, từng bước nhẹ nhàng, mái tóc đen bay lên, trong chớp mắt đã rót đầy một chén rượu cho Dương Mặc Kỳ.
Đôi tay trắng nõn như ngọc, mềm mại mà tinh tế, nâng chén rượu, ánh mắt mang vẻ ôn hòa Dương Mặc Kỳ. Nàng dâng chén, giọng êm dịu: “Hoàng thượng, mời dùng rượu.”
Mọi ánh mắt trong trường yến đều đổ dồn về phía nàng. Ta chăm chú Dương Mặc Kỳ, xem phản ứng của ngài . Một mỹ nhân phong tình như thế nếu ở mặt , còn tự tay dâng rượu, chắc hẳn cũng thể động lòng.
Dương Mặc Kỳ nàng bằng ánh mắt mê đắm, đó hạ tầm mắt xuống chén rượu viền vàng trong tay nàng, nhận lấy một uống cạn.
Ngài giãn mày, nở nụ rạng rỡ: “Rượu quả thực ngon.”
Cổ họng bất giác cảm thấy đắng chát, giống như lúc từng ganh tỵ với tỷ tỷ, chỉ là lần cảm giác còn mãnh liệt hơn nhiều.
Ta biết nên cảm thấy như . Ta và ngài vốn là mối nhân duyên chệch lối mà giao , cuộc giao thoa , lẽ liên quan gì đến nữa.
Nhìn thấy cảnh tượng , đáng lẽ giữ lòng bình lặng, chút gợn sóng. Thế nhưng, trong lòng dấy lên từng đợt sóng ngầm, khó lòng kiềm chế, cảm giác thật nên .
Thủ lĩnh lên mời rượu liền cất giọng sảng khoái, nét mặt đầy vẻ tự đắc:
“Đây là nữ nhân nhất trong mười lăm bộ tộc chúng . Ngay cả chim ưng thảo nguyên cũng khuất phục nhan sắc của nàng. Hoàng thượng thấy thế nào?”
Dương Mặc Kỳ nâng mắt, chăm chú kỹ một hồi. Mỹ nhân mặt chút e dè, cũng ngẩng đầu ngài. Hẳn là từ tới nay từng nữ nhân nào táo bạo như nàng. Ánh mắt Dương Mặc Kỳ thoáng lộ vẻ sửng sốt, khẽ:
“Thật .”
Thủ lĩnh bật lớn: “Ngoài gương mặt kiều diễm , đôi mắt nàng mới là điều khiến mê mẩn. Chỉ cần từ xa lướt qua, đã khiến lòng ngứa ngáy khó chịu .”
Ánh mắt trượt lên mỹ nhân, mang theo nét trêu ghẹo và khao khát rõ rệt.
“Hửm… Trẫm nghĩ ,” Dương Mặc Kỳ ngừng đôi chút tiếp, “Đôi mắt quả là mỹ lệ, nhưng trẫm cho rằng điểm khiến nàng trở nên động lòng , yêu kiều diễm lệ, chính là nốt ruồi lệ nơi khóe mắt. Đây mới thật sự là nét chấm phá tinh tế nhất.”
Tỷ tỷ khẽ nhíu mày, ánh mắt liếc về phía , như thể điều gì khó thành lời. Bên cạnh, Dương Mặc Lễ cúi đầu, chậm rãi nhấp rượu, tựa như thấy gì.
Ta cố gắng giữ dáng vẻ bình thản, cúi đầu, lặng lẽ làm như liên quan.
Sau khi yến tiệc kết thúc, theo Dương Mặc Lễ.
Trên bầu trời, những vì lấp lánh như những viên ngọc rơi xuống. Thảo nguyên rộng lớn bát ngát, gió đêm thổi qua lạnh đến tê .
Ta vốn định trở về lều nghỉ ngơi, nhưng Dương Mặc Lễ bất chợt dừng bước. Ta cũng thể dừng theo.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, gương mặt khó mà đoán cảm xúc. Giọng của hòa trong làn gió lạnh đêm thu, vang lên: “Uyển Nhi, nàng biết cưỡi ngựa ?”
Ngoài trời gió rét, ôm lấy cánh tay , thật thà đáp: “Không giỏi lắm.”
Hắn cúi đầu, ánh mắt sâu như đáy hồ lướt qua : “Ta sẽ dạy nàng.”
“Hả?”
Ta hiểu đột nhiên nổi hứng như . trời lạnh thế , cưỡi ngựa quả thực ý kiến . Lời từ chối còn kịp thốt , đã nắm lấy tay , kéo thẳng về phía chuồng ngựa.
Bước chân lớn nhanh, gần như chạy mới thể đuổi kịp.
Hắn phất tay mạnh một cái, đỡ lấy eo , đặt lên lưng ngựa, đó tự tung phía .
Hắn nắm lấy dây cương, chỉ khẽ giật nhẹ, con ngựa đã lao vút khỏi chuồng.
Gió thổi như những lưỡi dao quất mặt, mái tóc rối tung trong làn gió lạnh buốt, đầu óc dường như thổi cho mê . Cái lạnh xuyên thấu, cuốn chút ấm , chỉ còn ấm từ lưng Dương Mặc Lễ khiến lưu luyến.
Ngựa càng chạy càng nhanh, từng cưỡi qua con ngựa nào phi nhanh đến thế, nhanh đến mức khiến lòng hoảng sợ. Ta kìm mà rụt về , cả thân lọt thỏm trong lòng , giọng nhỏ nhẹ gió cuốn :
“Chậm… chậm chút, sợ lắm.”
Hắn tựa như thấy, mím chặt môi, ánh mắt kiên định dõi về phía . Tốc độ của ngựa những giảm mà còn càng lúc càng nhanh hơn, khiến khỏi nghĩ rằng đã hóa điên.
Gió lớn quất mạnh khiến mở nổi mắt, chỉ thể nhắm chặt, mặc cho điên cuồng lao .
Giữa thảo nguyên bao la, chúng cưỡi ngựa tựa như mũi tên rời cung, xé gió băng sóng, phá tan sự tĩnh lặng của màn đêm.
Không biết từ lúc nào, tiếng gió rít bên tai dần nhỏ . Khi mở mắt , ánh đèn mờ mịt hiện lên mắt, bóng lấp loáng qua , đó chính là nơi dừng chân của chúng . Trái tim vì kinh hoàng mà đập loạn bỗng đặt trở lồng ngực, cuối cùng cũng yên . Lúc , ý nghĩ duy nhất của chính là mau chóng rời khỏi , càng xa càng .
Cách lều trại đến trăm bước, Dương Mặc Lễ kéo dây cương, dừng ngựa . Hắn chậm rãi, thêm động thái gì. Lúc , giam cầm giữa tay và dây cương.
Đột nhiên, cúi sát xuống, môi gần kề bên tai , dáng vẻ thân mật chẳng khác nào tình nhân trao lời tâm sự. Chỉ là lời khiến khỏi rét lạnh: “Hoàng , trong lòng nàng.”
Giọng mang theo ý tứ chắc chắn thể nghi ngờ.
Hắn : “Hắn đã Nhu Nhi, giờ còn nhung nhớ đến nàng. Uyển Nhi, nàng xem, nên làm thế nào đây?”
Lúc mới hiểu, mọi hành động kỳ lạ của tối nay đều xuất phát từ lời của Dương Mặc Kỳ. Dù mặt lộ , nhưng trong lòng đang để tâm.
Ta cố giữ bình tĩnh, đáp lời: “Vương gia, ngài thực sự nghĩ về như ? Nếu rằng giữa và Hoàng thượng là trong sạch, ngài sẽ tin , chỉ tin chính bản thân ?”
Dương Mặc Lễ áp sát , má gần như chạm tai , tư thế trông như vô cùng thân thiết, nhưng giọng lạnh lẽo hơn vài phần: “Ta tất nhiên tin nàng,”
Hắn ngừng một chút, tiếp: “ tin .”
Ánh mắt xa xăm, nơi đó chính là lều trại của Dương Mặc Kỳ. Ánh đèn trong trại nhấp nháy, bóng bên trong thoắt ẩn thoắt hiện.
Hồi lâu, Dương Mặc Lễ khẽ : “Uyển Nhi, tránh xa một chút. Ta sợ rằng một ngày nào đó, sẽ thể kiềm chế bản thân mà làm chuyện gì đó .”
Nơi da thịt chạm , một cơn ớn lạnh len lỏi, tựa như luồng khí lạnh từ mái tóc chạy dọc khắp thân, còn rét buốt hơn cả gió đêm .
“Ta biết .”
Ta run run đôi môi, cố gắng để giọng quá run rẩy.
13.
Chuyến săn thu lần của hoàng gia luôn khiến mang một nỗi bất an thể giải thích. Trực giác của xưa nay luôn chuẩn, nhất là khi dự cảm về những chuyện chẳng lành.
Ngày săn bắt đầu, mọi đồng loạt cưỡi ngựa hăng hái truy đuổi con mồi.
Có lẽ do tối qua Dương Mặc Lễ làm cho kinh hãi, nên tâm tư của đặt việc săn bắn. Chẳng bao lâu đã tụt phía , bèn tìm một chỗ để nghỉ ngơi.
Ta dựa lưng một chỗ trũng thấp mà dừng chân, thì thấy từ khu đồi nhỏ bên cạnh tiếng thì thầm bàn bạc. Nghe lén khác vốn là chuyện nên, nhưng khi chuẩn dậy rời , thì nội dung bọn họ đang , mồ hôi lạnh liền chảy ròng ròng lưng.
Những kẻ đang bàn bạc kế hoạch hành thích Dương Mặc Kỳ.
Ta cúi thấp , ẩn cách đó vài bước, bộ kế hoạch của chúng đều lọt tai thiếu một chữ.
Đợi bọn chúng , lập tức chạy báo cho Dương Mặc Kỳ. Vừa cất bước, đôi chân mềm nhũn, ngã sấp xuống đất, thân chút sức lực.
Ta giỏi cưỡi ngựa, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời cưỡi ngựa lao với tốc độ như cuồng phong. Ta nắm chặt dây cương, cả ôm lấy cổ ngựa, chỉ sợ bản thân sẽ hất ngã.
Trong lòng sợ hãi tột độ, nhưng tay hề do dự, quất roi mạnh mẽ, chỉ mong ngựa chạy nhanh hơn, nhanh hơn nữa.
Có lẽ trời xanh còn thương , thật sự đã tìm Dương Mặc Kỳ khi quá muộn.
Ta cho ngài biết rằng ngài đang nguy hiểm.
nhận , so với Dương Mặc Kỳ, đang lâm nguy hiểm lớn hơn chính là .
Ngựa chạy quá nhanh, thậm chí biết làm thế nào để dừng , chỉ đành để mặc nó lao băng băng.
Dương Mặc Kỳ nhận con ngựa của đã mất kiểm soát, ngài thúc ngựa đuổi theo, vươn tay về phía : “Đưa tay cho trẫm!”
Ta nắm lấy tay , nhưng đôi tay đang siết chặt dây cương của cách nào buông , nỗi sợ hãi khiến cơ thể thể nào khống chế .
“Ta dám…”
Giọng nghẹn ngào, rõ là vì tức giận bản thân vì sợ hãi.
Lúc đó chỉ nghĩ rằng chắc chắn sẽ chết, bèn thẳng Dương Mặc Kỳ, lần đầu tiên gọi thẳng tên ngài : “Dương Mặc Kỳ.”
Ta ngài , nghĩ rằng nếu lần chết thật, thì đây lẽ sẽ là lần cuối cùng thấy .
Ta hít một thật sâu, với ngài :
“Ngài đừng lo cho . Có kẻ hành thích ngài, mau trở về , bố trí thêm lính canh, đừng để chúng thực hiện âm mưu.”
Câu tiếng gió rít gào át , ngài hình như thấy, thúc ngựa gần thêm, vươn tay gần hơn nữa:
“Uyển Nhi, đưa tay cho ! Hãy tin !”
Ta bàn tay mặt, thử vươn tay . Ngón tay chạm khẽ, con ngựa thân bỗng lảo đảo, suýt nữa đã ngã khỏi lưng ngựa, vội ôm cổ ngựa.
Lòng đã tuyệt vọng, bật , với Dương Mặc Kỳ:
“Đừng lo cho nữa. Ngài mau về , tránh bọn chúng là ngài sẽ an . Ta… .”
Ta kìm nén để bản thân tỏ thê lương, nhưng lời vẫn mang nặng vẻ bi thương như đang căn dặn điều gì cuối cùng.
Lệ đọng nơi khóe mắt, mơ hồ thấy bóng dáng Dương Mặc Kỳ thoáng chao nghiêng, bất ngờ cảm nhận phía nặng trĩu. Ngài ! Ngài mà trực tiếp nhảy lên lưng ngựa của !
Ngài vòng tay ôm chặt lấy , đưa tay giật dây cương. Con ngựa bất ngờ khống chế, cam lòng liền vùng vẫy dữ dội, cuối cùng tung vó hí vang một tiếng, hất cả và Dương Mặc Kỳ ngã nhào xuống đất.