Sự Tích Núi Côn Luân - Chương 1
1
Lén lút mò đến đại điện của sư tôn, thò đầu , liền thấy sư tôn ôm một bọc tã trong ngực, mặt mày dịu dàng trò chuyện với đứa bé bên trong.
Ta khụ một cái suýt nghẹn: Đây là con luôn ?!
Sư điên cuồng lật pháp điển, rốt cuộc cũng tìm điều luật xử phạt liên quan: Tiên phàm kết hợp, sinh hậu duệ, lập tức tước bỏ tiên thân, phong ấn trong hư vô suốt đời!
Hư vô là một vùng gian đen kịt, trống rỗng, nối liền với núi Côn Luân, đúng như tên gọi: Hư vô.
Ta lập tức rơi tuyệt vọng: Cái nhà giữ nữa !
Sư tôn thấy và sư , liền phất tay áo cuốn cả hai trong đại điện.
“Hai đứa lén la lén lút làm gì đấy? Mới trăm năm gặp mà nhận sư phụ ?”
Ta run run chỉ đứa nhỏ, khổ sở lên tiếng: “Sư tôn, mới trăm năm mà đã con luôn ?!”
“Nói bậy gì đó?” Sư tôn nhíu mày quát.
Ồ! Hóa !! Ta thở phào nhẹ nhõm.
“Nàng là sư nương của các con.” Sư tôn chậm rãi bổ sung.
Phụt…
Trời sập ôi trời ơi! Ta gào thét trong lòng.
“Cầm thú vãiii!” Sư xưa nay vẫn luôn thẳng tính, lập tức buột miệng.
Thế là liền ăn ngay một trận đấm bầm đầu sứt trán.
Ta len lén dịch đến đứa nhỏ, cúi đầu quan sát kỹ: Hê, một tiểu mỹ nhân nha! Da trắng như tuyết, nét mày tinh xảo tựa tiên nhân, đôi mắt lưu ly to tròn ngây thơ , hàng mi khẽ động như chiếc lược quét nhẹ tim.
Dễ thương quá, nựng một cái quá mất!
Ngay lúc vươn tay định chạm khuôn mặt nhỏ , sư tôn đã kết thúc việc “chăm sóc” sư , vội vàng ôm bé con lòng.
Ta nuối tiếc rụt tay về, ánh mắt vẫn rời khỏi tiểu nha đầu.
Dễ thương như , cũng một đứa!
Sư mặt mũi bầm dập, lảo đảo về cạnh , trông chẳng khác gì một con thú nhỏ vứt bỏ.
Sư tôn lúc mới kể về lai lịch của sư nương.
Hóa nàng chính là Thanh Y tiên tử, thất bại khi độ kiếp ngọn núi bên cạnh vạn năm . Nàng và sư tôn là đạo lữ, nhưng khi hồn phi phách tán, nàng luân hồi xuống trần thế. Sư tôn vì nàng mà ngừng tìm kiếm, thu thập từng mảnh tiên hồn qua các kiếp, rốt cuộc cũng giúp nàng tụ một hồn phách chỉnh.
Chỉ là bây giờ, nàng như một đứa trẻ sơ sinh, yếu ớt mong manh. Sư tôn đích thân đưa nàng trở về để bảo hộ nàng trưởng thành.
Chuyện tình yêu hận giữa sư tôn và Thanh Y tiên tử, và sư sớm đã thuộc làu, vì mấy lão tiên trong trà lâu núi kể suốt mấy trăm năm nay .
Còn lão tiên râu bạc là ai?
Sao to gan như ?
Một lần nọ, đại sư lỡ miệng tiết lộ, thế là sư tôn tự xuống núi “chăm sóc” lão . Kết quả là, bộ pháp bào rách nát lộ khuôn mặt sưng vù như đầu heo của… chưởng môn Côn Luân!
Ta và sư : Câm nín.
Thế nên, sống ở tiên giới, chớ khinh suất ! Ai biết các đại lão đều ẩn giấu sở thích kỳ quái gì ?!
2
Tiểu bé con – , sư nương – đang tròn xoe đôi mắt , còn phun cả bong bóng nước.
Trời ạ, dễ thương quá! Ta chịu nổi mất!
Ta trộm sư nương , nhưng dám, vì đánh sư tôn. Bỗng dưng, một ý tưởng lóe lên trong đầu .
“Sư tôn, cứ nuôi sư nương như thế , lỡ nàng xem là cha thì ?”
Khuôn mặt tuấn của sư tôn lập tức cứng đờ, đó thoáng đỏ lên.
Hừ, già mà còn ngượng cái gì!
Ta nhất định giành quyền nuôi sư nương, đó mỗi ngày nhắc nhở nàng rằng thế giới rộng lớn, đây đó nhiều hơn, tuyệt đối yêu sớm!
Ta chân thành đề nghị: “Sư tôn, núi , và sư đều là nam nhân, thích hợp chăm sóc sư nương. Chỉ là phù hợp nhất.”
“ con vẫn còn là một đứa trẻ, là để khác đến chăm sóc ?” Sư tôn chần chừ, rõ ràng lo lắng chăm sóc nổi.
Chết tiệt, quên mất tuy đã tám trăm tuổi, nhưng hình dáng chỉ là một đứa bé mười hai tuổi! Cái cơ thể quá cản trở sự nghiệp nuôi con của !
“Sư tôn, hẳn biết nữ tiên giới ngưỡng mộ đến mức nào.”
Thấy sắc mặt sư tôn trầm xuống, lập tức cam đoan:
“Người cứ yên tâm! Bảo vệ sư nương, tử nhất định nghĩa bất dung từ! Hơn nữa, còn khả năng trấn hồn dưỡng khí, sư nương ở bên chắc chắn khỏe mạnh, sớm ngày khôi phục tiên vị!”
À, quên giới thiệu, là một cây nhân sâm tinh, lúc nào cũng thích chạy loạn khắp Côn Luân. Hôm hóa hình, vặn chạy đến ngọn núi của sư tôn, chưởng môn liền : “Đây là duyên phận.”
Sư là một con dực hổ, bay loạn trời, cẩn thận rớt thẳng xuống đại điện của sư tôn hóa hình ngay tại chỗ, chưởng môn cũng : “Đây là duyên phận.”
Thế là, chúng cứ thế mà thành đồ của sư tôn.
…
Nhờ tài ăn khéo léo của , cuối cùng, dù ngàn vạn lần nỡ, sư tôn vẫn giao sư nương cho nuôi dưỡng.
Bề ngoài giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng đang hò reo nhảy múa.
Sư bên cạnh thấy sư nương đáng yêu như , cũng hít hà phấn khích: “Ta cũng bảo vệ sư nương! Chúng sẽ đối xử với nàng như cha mẹ !”
BỐP!
Sư hóa thành tia sáng bay vèo khỏi đại điện, mất dạng.
Sau một giây mặc niệm cho , hớn hở ôm sư nương về chỗ ở.
3
Tiểu bé con nên ăn gì đây?
Ta ép hai giọt tinh hoa từ đầu ngón tay, đút miệng nàng.
Chỉ thấy nàng chóp chép hai cái, vẻ vui sướng mặt lập tức cứng đờ, đôi mắt to tròn ngập tràn khiếp sợ, đó cái miệng nhỏ nhếch lên, nước mắt to tròn rơi lã chã, tiếng long trời lở đất suýt chút nữa lật tung nóc nhà .
Ta hoảng sợ bay lên trời, ôm nàng chạy khắp núi.
Thế , nàng càng thảm hơn. Ma âm xuyên não, lúc nàng còn đáng sợ hơn cả ma đầu truyền thuyết!
Ruột gan hối hận xanh lè, chỉ lo vô đau vô lo mà làm mẹ, ngờ làm mẹ khó thế !
May mắn thay, lúc , Tuần Tuần đang gặm trúc bỗng chạy tới tìm , thấy lo lắng đến đổ mồ hôi đầy đầu, bèn hái ít mật ong ngọc phong bôi lên môi nàng.
Sau đó, thế giới yên tĩnh hẳn!
Thì , nàng chê quá đắng!
Nàng chóp chép đôi môi nhỏ dính mật ong, đôi tay mũm mĩm vui vẻ vung vẫy, đôi mắt tròn xoe nheo thành một đường, rõ ràng là thích.
Ta thở phào nhẹ nhõm, vội vã vùi nửa thân đất để bổ sung nguyên khí.
Ngày đầu tiên, – một tiểu nhân sâm tinh, nuôi con nửa ngày suýt chút nữa tắt thở.
Nhìn tiểu oa oa ngoan ngoãn liếm mật ong, từng miếng từng miếng, đáng yêu vô cùng. Ta cảm thấy thể tiếp tục .
Tuần Tuần bày kế, gọi hết đám mẹ mới sinh con núi Côn Luân đến để học hỏi kinh nghiệm.
Rốt cuộc, cũng thể tiếp tục công việc nuôi nấng gian nan .
Trong thời gian đó, sư tôn ghé thăm một lần, vô cùng hài lòng, để một viên linh ngọc dưỡng hồn rời Côn Luân lên tiên giới tìm linh bảo bổ hồn cho sư nương.
Tiểu sư nương quả nhiên hổ danh là Thanh Y tiên tử, lớn lên từng ngày, còn nàng cứ bảy ngày lớn thêm một tuổi.
Giờ đây, nàng đã từ một tiểu oa oa mềm mại, trắng trẻo thành một tiểu đoàn tử bi bô học , tập tễnh bước bằng đôi chân ngắn.
Lúc , đại sư cuối cùng cũng quần áo tả tơi trở về Côn Luân.
Ta kéo sư đến xem tiểu đoàn tử, khéo thấy nàng đang thổi bong bóng, trong miệng phát âm thanh “ba ba”.
Sư cho rằng nàng đang học , vội quỳ xuống mặt nàng, dạy dạy cách gọi “cha”!
Sau lưng lập tức nổi lên từng đợt gió lạnh, đầu thoáng qua sư tôn đang âm trầm đó, liền lặng lẽ rời khỏi hiện trường đầy mùi vị tranh chấp luân lý gia đình .
Trong tiếng kêu thảm thiết “a a a”, một luồng sáng trắng lao vút qua, bay thẳng lên trời.
Ta vẫy tay đầy đồng cảm, với tốc độ trưởng thành của tiểu đoàn tử, e rằng lần sư về, vặn thể làm đồng tử áp giường trong lễ thành thân của sư nương.
Thực , cũng từng nghĩ tranh thủ chút lợi lộc, một tiếng “nương” từ tiểu đoàn tử. cuối cùng vẫn thuận theo lẽ thường, bởi vì nếu Thanh Y tiên tử khôi phục ký ức, sợ nàng sẽ “giết mẹ chứng đạo”.
Thế nhưng, tiểu đoàn tử hiển nhiên buông tha . Năm nàng hai tuổi, đột nhiên gọi một tiếng rõ ràng: “Nương!”
Ta sợ đến mức tim run lên một cái, lập tức quanh bốn phía, lo sợ sư tôn đột nhiên xuất hiện.
May mắn thay, sư tôn ở núi.
Ta vội vàng tẩy não tiểu đoàn tử: “Là con tự gọi đấy nhé, dạy con !”
Tiểu đoàn tử ngây thơ : “Nương.”
“Gọi tỷ tỷ.”
“Nương.”
“Tỷ tỷ.”
“Nương.”
“Tỷ—”
“Nương——”
…
Mệt , diệt vong cho xong!