Tận Thế Quỷ Quái - Chương 1
1
Kiếp , lúc tận thế ập đến, chỉ tích trữ nhiều vật tư mà còn vong linh của ông bà bảo vệ.
Tôi cứ tưởng thể sống an trong thời tận thế, nào ngờ bạn trai và bạn thân cấu kết phản bội. Bọn họ, vì độc chiếm vật tư, đã ném từ tầng 90 xuống cho quỷ quái ăn thịt.
Mở mắt lần nữa, đã trở về hai tháng khi tận thế ập đến.
Lúc , bạn thân Liễu Như Yên đang ở mặt, nhẹ nhàng dụ dỗ: “Dù ông bà cũng đã mất , nhà bỏ trống cũng phí, bằng cho tớ sang ở. Tớ còn thể giúp dọn dẹp vệ sinh nữa.”
Tôi để ý đến khuôn mặt giả tạo đang nịnh nịt của cô , cúi đầu điện thoại.
Ngày 11 tháng 5, đây là một tuần khi ông bà qua đời. Kiếp , ngày , đang chìm trong đau buồn, bạn thân dùng lời ngon tiếng ngọt lừa lấy căn nhà mà ông bà để cho .
“Tô Tô, gì? Nếu đồng ý thì mấy ngày nữa tớ sẽ dọn .”
Tôi kìm nén tất cả hận ý, về phía Liễu Như Yên: “Vậy định mua với giá bao nhiêu?”
Nghe , bạn thân giật , ắp áp giải thích: “Tô Tô, hiểu lầm . Tớ chỉ đến giúp trông nhà thôi, mua bán gì ở đây chứ.”
Bạn trai Trần Khải cũng hòa theo: “ Tô Tô, Như Yên lòng giúp em trông nhà, em đòi tiền chứ?”
Hắn vỗ ngực tự tin : “Anh quyết định , căn nhà đó cứ để cho Như Yên ở. Anh chịu thiệt một chút, sống ở căn nhà của em.”
Tôi lạnh lùng bọn họ liếc mắt đưa tình, trong khi vẫn còn ở đây. Hai đã dám công khai chia chác tài sản của , thật là một cặp trời sinh.
“Hai đến đúng lúc . Hai căn nhà em đã bán với giá 600 vạn .”
Nghe , Trần Khải vội vàng : “Không bán! Tô Tô, hai căn nhà đều là nơi em sống từ nhỏ đến lớn, em nỡ bán ?”
Tôi xua tay, giả vờ bạc nhược: “Em định về quê. Ông bà mất , giữ căn nhà cũng chẳng còn ý nghĩa gì.”
Nghe , Trần Khải nhíu mày: “Em ở cùng ? Chúng đã một thời gian nữa sẽ kết hôn. Hay là em đã khác bên ngoài ?”
Thấy còn thao túng , nhún vai bất lực: “Nếu đã nghĩ như thì em cũng hết cách.”
2
Thực , bọn họ đã sớm biết tin khu nhà sắp giải tỏa, tiền bồi thường cũng cao hơn nhiều so với 600 vạn mà bán.
Quả nhiên, bọn họ chỉ do dự một chút : “Nếu đã quyết định bán, chi bằng bán cho tớ . Đều là chị em với , bớt một chút , 500 vạn ?”
Ai ngờ Trần Khải tán thành: “Căn nhà em cũng đã ở bao nhiêu năm , bán cho cô 400 vạn thôi.”
Nghe , bật : “Vậy bỏ , em đã ký hợp đồng với . Hủy hợp đồng còn bồi thường nữa.”
Nói xong, xách túi định .
Quả nhiên, hai bước, giọng nghiến răng nghiến lợi của Liễu Như Yên liền truyền đến: “Được, sang tên đã, vài ngày nữa tớ sẽ chuyển tiền cho .”
Nghe , suýt nữa bật thành tiếng: “Không . Nếu thật sự mua, mang tiền mặt và tiền bồi thường đến phòng bán hàng, chúng làm thủ tục luôn. Nếu , tớ sẽ bán cho khác.”
3
Ngay khi tất mọi thủ tục sang tên, Trần Khải lập tức lật bài ngửa.
Hắn kéo Liễu Như Yên lòng và chế giễu: “Căn nhà sắp giải tỏa , số tiền bán nhà cô lấy còn chẳng bằng số lẻ của tiền đền bù giải tỏa nữa. Hơn nữa, và Như Yên đã bên từ lâu . Nếu vì căn nhà đó, đã đá cô từ lâu .”
Bạn thân cũng ngoan ngoãn gọn trong lòng Trần Khải.
“Tớ và yêu thật lòng, hãy tác thành cho bọn tớ .”
Tôi cố nén và : “Vậy thì chúc hai hạnh phúc.”
Nói xong, và dùng tốc độ nhanh nhất để về nhà.
Sau đó, chỉ huy công ty chuyển nhà, dọn hết đồ đạc trong cả hai căn nhà. Thành phố là nơi đầu tiên sụp đổ khi quỷ quái xuất hiện, nhất định thể ở , hơn nữa, còn nhanh chóng sắm sửa đồ cúng tế bái vong linh, cần nhiều hương khói. hương khói nào cũng dùng .
4
Kiếp , bà nội đã với : “Con đốt cho bà nhiều đồ vật như , nhưng chỉ thịt ba chỉ đốt lúc đầu là bà nhận . Hơn nữa, màu sắc và hương vị vẫn nguyên vẹn, ăn pháp lực tăng cao. Các quỷ khác đều ghen tị đến phát điên.”
Thịt ba chỉ đó mua ở một cửa hàng giấy nhỏ nổi bật ở quê. Chủ tiệm là một thiếu niên 20 tuổi. Các kệ hàng xung quanh bày la liệt đồ cúng bằng giấy sống động như thật, phong phú hơn lần đến.
Tôi chỉ chiếc hamburger và hỏi: “Cái bao nhiêu tiền?”
Thiếu niên tủm tỉm đáp: “Đồ trong tiệm đều là hàng thật, giá thật. Cô đốt xuống , đảm bảo gia tiên cô ăn xong sẽ vui vẻ.”
Nghe , khỏi trợn tròn mắt. Giá cả còn đắt hơn cả hamburger thật, nhưng trong thời tận thế, thứ chính là vật hộ thân. Bỏ bao nhiêu tiền cũng tiếc.
Tôi : “Cho 100 vạn hàng .”
Thiếu niên vui vẻ đáp và chuẩn lấy hàng, nhưng đột nhiên dừng , hỏi: “Bao nhiêu chứ?”
Tôi tủm tỉm và đáp : “Cho 100 vạn tiền hàng.”
Thiếu niên , nuốt nước bọt và nhỏ giọng hỏi: “Cô điên ? Mua nhiều đồ cúng như làm gì?”
Tôi vô tội chớp chớp mắt và trả lời: “Chỉ để gia tiên ăn ngon một chút thôi.”
Ai ngờ, thiếu niên lắc đầu: “Nếu cô đến đây để nhập hàng, thì xin mời về. Đồ của ở đây để mua bán .”
Nghe , vội vàng thề với trời: “Tôi mua về để cúng gia tiên nhà , nếu tin, lát nữa sẽ tự tay đốt mặt .”
5
Cuối cùng, thiếu niên im lặng và đưa về nhà. Cậu rằng đơn hàng lớn như xin phép cha và ông nội.
Trên đường trở về, cũng biết làm giấy cúng là nghề gia truyền của nhà .
Lúc làm chỉ dùng nước sông Liễu gia truyền, mà còn dùng chu sa vẽ bổ chú bên trong. Cuối cùng còn thỉnh thần linh ban phước trong ba ngày ba đêm.
Quá trình cực kỳ tỉ mỉ, hiệu quả kém xa so với in ấn trong nhà xưởng. Vì , nhiều trẻ đã lần lượt ngoài làm việc, đến nay chỉ còn gia đình Tăng Nghị làm nghề .
Sau khi hiểu về kỹ thuật chế tác, bao lâu, đã đưa về đến làng.
“Cha ơi, ông nội ơi, con dẫn đại gia trở về đây.” Cậu .
Ông lão đang đan rổ trong sân ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Cô bao nhiêu giấy cúng chứ?”
Tôi thành thật lặp : “100 trăm vạn ạ.”
Người đàn ông trung niên bên cạnh run nhẹ tay, ngạc nhiên : “Trời đất! Tiểu thư, cô vỗ béo tiên thành gấu ?”
Nghe , lên tiếng: “Thật cũng chỉ 100 vạn, mà là 900 vạn.”
Vừa dứt lời, một tiếng bịch vang lên. Người đàn ông trung niên giật ngã phịch xuống đất.
Ông lão tóc bạc cũng kinh ngạc . Tôi chậm rãi lặp : “100 vạn là tiền đặt cọc. Sau khi các ông làm xong, nếu vấn đề gì, sẽ trả thêm 800 vạn còn .”
Ông lão tóc bạc , ánh mắt sáng như đuốc: “Cô nhiều đồ cúng như để làm gì?”
Tôi giấu giếm, thẳng ông lão và kiên định : “Đốt cho nghĩa trang liệt sĩ.”
6
Kiếp , lúc lũ quỷ quái mất hết lý trí, ma quỷ ở nghĩa trang liệt sĩ những khắp nơi ăn thịt , mà còn liều bảo vệ dân làng. Thậm chí mười vạn quân nhân giúp con giành thành phố, nhưng lũ quỷ thực sự quá mạnh. Cuối cùng họ đã thất bại.
Lần , tiền âm phủ và lễ vật đốt ở âm phủ giá trị hàng chục tỷ. Chuyện như sẽ xảy nữa.
Lúc , đàn ông trung niên kích động đến đỏ cả mặt: “Nhanh chóng gọi bọn trẻ trong làng đến đây hết. Chúng sẽ nhận đơn .”
Thiếu niên bên cạnh cũng lên tiếng: “Cha, số tiền , bọn trẻ trong làng đều thể trở về .”
Ông lão tóc bạc gật đầu, sang : “Đã là đốt cho vong linh ở nghĩa trang liệt sĩ, cô cần trả nhiều tiền như , chúng chỉ lấy một nửa thôi.”
Tôi mỉm : “Không cần giảm giá, ông cứ làm cho gấp đôi số giấy cúng là . Trước ngày 25 tháng , ông làm bao nhiêu lấy bấy nhiêu.”
Sau đó, trực tiếp đưa 100 vạn cho ông lão tóc bạc.