Tham Niệm - Chương 5
19.
Tôi nhận điện thoại của Mạnh là buổi hoàng hôn của một tuần .
Tôi đang ở quảng trường bên ngoài tiểu khu dạo cho dễ tiêu hóa.
Ở đó một đài phun nước nhỏ, biết từ bay đến một đàn bồ câu.
Giọng trầm thấp của Mạnh Kính Chiêu vang lên, khiến cho đàn bồ câu cất cánh bay .
Tiếng của chim bồ câu vang lên, những đám mây ánh nắng chiều nhuộm đầy màu sắc.
Tôi xuống ghế dài, khỏi cảm thấy bình yên và tĩnh lặng đến khó tả.
“Cô Từ, chuyện thể làm phiền đến cô.”
“Anh Mạnh, cứ .”
“Tháng vắng một chuyến, chuyện cần đích thân xử lý.”
Giọng điệu của Mạnh Kính Chiêu vẫn nhanh chậm như : “ Nếu như thể bình an trở về, thì sẽ làm theo lời giao hẹn, làm phiền đến cuộc sống của cô và đứa nhỏ.”
“ nếu như trở về, đứa bé trong bụng cô chính là cốt nhục duy nhất đời của .”
“Vì , cô Từ đồng ý dẫn theo đứa trẻ ở nhà họ Mạnh ?”
Tôi chỉ cảm thấy giống như đang siết chặt lấy trái tim của .
Lúc gần như thở , đột nhiên hỏi: “Anh Mạnh, chuyện gì nguy hiểm ?”
“Cô đừng sợ, chỉ là một số ân oán cá nhân sẽ liên lụy đến cô và đứa nhỏ.”
“Hơn nữa chỉ đang hỏi ý kiến, nếu như cô đồng ý, cũng sẽ miễn cưỡng.”
“Anh Mạnh, ngày mai còn đến bệnh viện kiểm tra một chuyến.”
Phía bên điện thoại im lặng hai giây.
“Được.”
“Xin đã làm phiền cô.”
“Vì , Mạnh, thể đợi đến ngày hôm mới thể chuyển .”
“Anh thể kêu của ngày hôm mới đến đón ?”
Có những âm thanh yếu ớt của những tín hiệu ngắt quãng vang lên trong tai .
Trong tiếng vang đó, hô hấp của Mạnh Kính Chiêu dường như còn bình như lúc .
Tôi xoa cái bụng nhô lên, khoé môi biết vì cong lên.
“Mười giờ buổi sáng ngày hôm ?”
“Được.”
“Vậy quyết định như thế , Niệm Sơ.”
“Được, Mạnh, quyết định như .”
20.
Khi kết thúc cuộc gọi, phía bên đã là hai giờ khuya.
Cơn gió lạnh lẽo thổi đến kèm theo mùi máu nồng nặc, cũng kéo từ trong sự ấm áp hiếm về hiện thực.
Mạnh Kính Chiêu cất điện thoại.
Biểu cảm dịu dàng khuôn mặt khi gọi điện lúc nãy đã còn từ sớm.
Anh nhanh chậm xuống cầu thang.
Đi đến mặt đàn ông đang run rẩy quỳ ở đó.
Trong tầm mắt đàn ông, là một đôi giày da bóng loáng. đôi giày da đắt tiền đó, lấm tấm máu.
Ông run sợ, cúi thấp hơn, đập đầu xuống đất, liên tục xin tha: “Cậu Mạnh, Mạnh, xin tha cho lần , dám nữa.”
Cằm của ông mũi giày đẩy lên.
Sắc mặt đàn ông tái nhợt, run rẩy ngước mắt lên.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, đôi mắt của Mạnh Kính Chiêu còn lạnh hơn cả trăng: “Tôi đã từng theo thì nên đụng thứ nên đụng.”
“Cậu Mạnh.”
“Giang Lục Hoa, ông chỉ đụng , của ông còn làm thương ba cảnh sát.”
“Cậu Mạnh, xin ! Tôi dám nữa, thề, tự cắt một cánh tay để thề với .”
“Trễ .”
“A Việt, đưa ông đến sở cảnh sát .”
“Cậu Mạnh…” Người đàn ông sợ hãi, tội của ông đưa đến sở cảnh sát thì chỉ một con đường chết.
“Hãy nghĩ đến vợ con của ông.”
Người đàn ông đột nhiên im lặng.
Mạnh Kính Chiêu khỏi sân, bên cạnh nhanh chóng đưa khăn ấm đến.
Anh tỉ mỉ lau đôi tay, giọng điệu bình tĩnh: “Xử lý sạch sẽ chỗ , hôm cô đến, đừng dọa cô .”
21.
Nơi ở của Mạnh Kính Chiêu diện tích lớn.
Mấy cái sân vườn hàng ngàn phong cách và phong cảnh khác trong bốn mùa.
Bây giờ là mùa đông nhưng trong sân vẫn đủ mọi loài hoa.
Những tòa nhà màu trắng rải rác một cách trật tự, dẫn đến khu nhà chính.
Phòng ngủ chính chiếm bộ tầng hai, bố trí vẫn giống như buổi tối ngày hôm đó.
Khoảnh khắc đẩy cửa , mặt của chút đỏ.
Mạnh Kính Chiêu nhận lấy vali của , kêu giúp việc ngoài.
“Cô nghỉ ngơi tắm rửa , sẽ dọn dẹp.”
“Anh Mạnh, tự làm là …”
“Cô đang mang thai đã cực khổ …”
Mạnh Kính Chiêu nắm lấy tay , kéo đến sô pha xuống.
Tôi mở vali , bắt đầu sắp xếp hành lý.
Quần áo mặc ngoài cùng với một số vật dụng thì dễ .
khi bắt đầu sắp xếp quần áo lót của , cuối cùng vẫn yên .
“Anh Mạnh.”
Tôi dậy, khi mang thai cơ thể hiếm khi vô cùng linh hoạt.
Từ trong tay giật quần áo lót.
Có lẽ bởi vì mặt của quá đỏ, Mạnh Kính Chiêu miễn cưỡng nữa.
Tôi nhanh chóng sắp xếp đồ lót .
Thậm chí chú ý đến đồ lót của Mạnh Kính Chiêu cũng ở hộc tủ đó.
Khi nhà vệ sinh tắm rửa, đương nhiên cũng biết. Mạnh Kính Chiêu đã trong phòng thay đồ khổng lồ một lúc lâu.
Sau đó những màu sắc rực rỡ ngoại trừ hai màu trắng đen ở trong tủ quần áo.
Đôi mắt từng chút tràn ngập nụ .
22.
Sự hiểu biết của đối với Mạnh Kính Chiêu ít.
Chỉ là theo thấy lẽ là xuất thân cực kỳ , đó làm ăn lớn.
Vì khi bắt đầu, cũng nghĩ những câu trong điện thoại của quá nghiêm trọng.
Cho đến khi vô ý từ chỗ của A Việt .
Lần Mexico.
Phải tiếp xúc với loại vô cùng hung ác.
“Những đó đã giấu ông chủ đụng chuyện tuyệt đối thể đụng.
“Bây giờ ông chủ giải quyết hậu quả, sạch sẽ lui , biết bao phiền phức, nguy hiểm.”
“ mà cô Từ, cô thật sự là ngôi may mắn của ông chủ, trong bụng cô đã con của ông chủ, đó là một chuyện …”
“Nếu như chuyện gì bất trắc, dù ông chủ còn cốt nhục …”
A Việt đang thì bắt đầu lau nước mắt.
Tôi thấy , trong lòng khó chịu, hiểu cũng rơi nước mắt theo.
Mạnh Kính Chiêu , thấy A Việt chọc , hiếm khi tức giận.
“Anh đừng mắng .”
Tôi kéo tay áo của Mạnh Kính Chiêu, đỏ mắt : “Anh Mạnh, hôm nay ở cùng với con .”
Mấy ngày đến đây, phòng ngủ chính ở lầu hai đều là một ngủ.
Mạnh Kính Chiêu ở phòng khách.
Nhắc mới nhớ, chúng chẳng qua chỉ gặp một thời gian ngắn.
Mặc dù chúng đã quan hệ giường, còn con. thật cũng mấy quen thân.
Vì khi Mạnh Kính Chiêu mặc áo choàng ngủ ôm lòng, khiến cơ thể của chút căng cứng.
chỉ vén tóc trán, hôn mắt bất cứ hành động nào khiến khó chịu.
Trong bóng tối, nắm lấy tay để bụng của : “Anh Mạnh, sờ em bé .”
Hô hấp của trong khoảnh khắc đó bỗng nhẹ .
Một lúc mới hồi phục như lúc ban đầu.
Tay của khô ấm, nhẹ nhàng sờ cái bụng nhỏ nhô lên của , dần dần chút buồn ngủ.
“Niệm Sơ.”
Khi sắp ngủ , Mạnh Kính Chiêu đột nhiên hôn lên môi một cái: “Xin , Niệm Sơ.”
Lúc đó quá buồn ngủ, hỏi vì như .
Mà cho đến khi rời , cũng quên mất hỏi nguyên nhân.
Cho đến lâu về , khi con của chúng sắp tiểu học, với thổ lộ lời thật lòng với một lần say rượu.
Ở đời nhiều bất ngờ và trùng hợp như thế.
Chẳng qua là lòng, trải sẵn tất cả từng bước chân đường vì thích mà thôi.
23.
Đêm khi Mạnh Kính Chiêu Mexico vẫn ở phòng ngủ chính.
Lúc đó đã mang thai gần năm tháng.
Có lẽ do tâm trạng thoải mái, bình thường chú tâm điều dưỡng nên cơ thể đã từng hao tổn nghiêm trọng cũng bồi bổ hơn nửa.
Trên và mặt cũng thịt hơn, trông vẻ chút bộ dạng của bà bầu .
Thật những ngày thể cảm nhận sự dày vò của Mạnh Kính Chiêu.
Anh dù đang còn trẻ, cơ thể mạnh mẽ.
Còn đang mang thai, cơ thể vô cùng đầy đặn, da dẻ chăm sóc nõn nà hơn, sắc mặt vô cùng .
Thời kỳ mang thai tham ngủ, nhưng thỉnh thoảng vẫn thể mơ hồ thấy tiếng Mạnh Kính Chiêu thức dậy lúc nửa đêm để phòng tắm xả nước.
Thế nên đêm đó, như thường lệ khi hôn như lời chúc ngủ ngon. Tôi đã đáp và ôm lần nữa.
Không ai biết, thường một giấc mơ.
Cảnh tượng trong giấc mơ là cuộc sống cực khổ lúc mà là cảnh tượng lần đầu chúng gặp .
Tôi liều mạng giãy dụa, lớn tiếng dùng tiếng Trung để cầu cứu .
Anh là khuôn mặt Trung Đông duy nhất ở đó, vô số vây quanh.
Thật cũng ôm hy vọng quá lớn, ngọn cỏ cứu mạng thường thực sự cứu .
dừng bước, về phía đang vô cùng chật vật.
Sau đó một câu gì đó với bên cạnh.
Rất nhanh những bắt đều sợ đến mức buông tay .
Tôi ôm chặt lấy cơ thể, cố gắng hết sức để che thân lớp quần áo rách nát thì một cái áo khoác dày của đàn ông rơi vai, bao bọc lấy cả .
Sau đó, đưa tay về phía , bàn tay mảnh khảnh và rắn chắc, cổ tay đeo một chuỗi hạt gỗ đàn hương.
Khoảnh khắc đó cứ nghĩ rằng bản thân đã gặp một thiên thần.