Thanh Bình - Chương 5
23.
Ta Lục La, thầm nghĩ con thật kỳ quái.
Rõ ràng ép buộc là Lục Tinh Hà, cố ý thiên vị là phu nhân, nhưng nàng chỉ hận mỗi .
Thật khiến hiếu kỳ, nếu nàng biết trong chén chè đậu đỏ thứ gì, liệu nàng còn ôm hận đến thế chăng?
Có lẽ ánh mắt quá khác thường, Lục La lùi một bước, sắc mặt phần kiên cường giả tạo.
“Ngươi ngây đó làm gì? Phu nhân đã , đây là dành riêng cho ngươi, mau uống để còn mang về báo cáo.”
Một ý nghĩ điên cuồng chợt nảy lên trong đầu , nhanh chóng lớn dần. Câu cuối cùng của Lục La cứ vang vọng mãi trong tâm trí :
“Nếu ngươi chết , chúng cũng chết nữa.”
Thế nhưng, nếu chết là thì ?
Ta nở một nụ với nàng.
“Ta đói, mà chiều nay tỷ tỷ ăn uống ngon miệng, cơm chiều cũng ăn bao nhiêu. Chắc giờ tỷ cũng đói , là cuối cùng đến viện thiếu gia, ân điển của phu nhân ban cho chắc chắn đến lượt .”
Ta vội vàng đẩy chén chè tay nàng.
“Phu nhân chỉ vì thấy đáng thương nên ban chút đồ ăn, còn về tư cách, ân huệ xứng đáng nhận. Dẫu phu nhân cũng chẳng mặt ở đây, cũng thể cãi , mà tỷ chúng cũng là duyên gặp gỡ, tỷ tỷ thay uống .”
Tay chân lạnh buốt, nhưng đầu óc vô cùng tỉnh táo.
Chỉ cần kéo dài qua đêm nay, ngày mai Chu Việt Sơn sẽ đến Hầu phủ.
Ta đã tính kỹ đường , thử qua xem sẽ gặp những ai, canh đúng thời gian, và chuẩn sẵn những lời với .
Dù gì cũng chỉ là một nô lệ chạy trốn, nếu tìm , Hầu phủ cũng sẽ làm lớn chuyện.
Vì khoảnh khắc , đã trả giá quá nhiều . Những lần đối diện với cái chết cứ luân phiên xô đẩy đến tận cùng giới hạn.
Dù là cách chết nào, cũng thử thêm lần nào nữa.
Lục La liếc đầy nghi hoặc, vô thức từ chối.
“Đây là ân huệ phu nhân ban riêng cho ngươi. Khi đưa đồ , họ đã đặc biệt dặn dò, là dành cho Thanh Bình cô nương.”
Nàng nhấn mạnh tên , nhưng tay trả chén chè về phía . Tất cả máu trong như dồn lên cuồng loạn trong khoảnh khắc .
Trong linh đường yên tĩnh đến mức kỳ lạ, thậm chí thể thấy nhịp tim đập rõ ràng.
“Thình thịch, thình thịch.”
Ta vẫn còn cơ hội, nếu Lục La uống, vẫn thể giật chén chè. Bất kể đây đã chết bao nhiêu lần, nhưng đôi tay vẫn bao giờ chủ động vấy máu.
Nàng hành xử là việc của nàng, nhưng nếu tay, thì những gì luôn cố chấp giữ gìn, chịu thỏa hiệp, và những điều luôn theo đuổi, tất cả sẽ tan thành mây khói.
Nếu là như , lấy gì chứng minh rằng giống tất cả những kẻ thế gian ?
Khoảnh khắc đó, đột nhiên hiểu một điều.
Văn sĩ chết vì can gián, võ tướng chết vì chiến đấu.
Tại trong sử sách biết bao lấy cái chết để minh chứng lòng ?
Ngay cả loài sâu kiến còn tham sống, mà vì giữ lấy những nguyên tắc tưởng chừng nực , họ chọn hy sinh cả mạng sống của .
Còn , giờ đây cũng biến thành một kẻ như thế, nhưng đủ khả năng lưu danh sử sách như họ.
Lục La , ánh mắt ngừng liếc về phía chén chè.
Ta hiểu nàng. Đó chỉ đơn thuần là một chén chè.
Nó đại diện cho ân huệ và sự công nhận của kẻ bề , là căn bản để chúng vững trong thế giới , là nguồn tài nguyên chúng điên cuồng tranh đoạt.
Là mạng sống của chúng , và cũng là chất độc của chúng .
“Tỷ tỷ đùa .”
Ta cố nặn một nụ khô khốc, vội tìm cớ biện minh cho nàng.
“Hai ngày nữa, dù hối hận , thì cũng xuống bầu bạn với thiếu gia . Đồ phu nhân ban cho dù đến , với cũng chỉ là phí phạm thôi. Tỷ chúng dù cũng từng thân thiết, tỷ tỷ uống thay . Ngày tỷ nếu phúc phần hầu hạ phu nhân, coi như là thay báo đáp ân điển của bà .”
Đây là một thế giới tàn nhẫn. Nếu ăn thịt , thì chỉ thể khác ăn thịt.
Lục La thuyết phục, hiếm khi nàng nở một nụ với , cầm chén chè lên uống.
Ta nhường nàng lên bồ đoàn, thay nàng đóng cửa linh đường , hệt như lần nàng đã làm với .
“Tỷ tỷ cần vội, cứ từ từ mà uống.”
Theo lý, linh đường thiếu trông coi. Các tăng đạo liên tục tụng kinh làm lễ, tỳ nữ và hầu túc trực để hầu hạ, coi sóc đèn nến và giấy tiền vàng mã.
tại đêm nay chỉ ở đây?
Trước giờ mải mê dò la tin tức bên ngoài, chú ý đến sự lơ là đáng .
Chỉ một lý do giải thích, là phu nhân từ đầu tin chuyện , mà đã sớm định đoạt chuyện sinh tử của .
Hiệu lực của thạch tín bắt đầu phát tác.
Chén chè tay Lục La rơi xuống đất. Nàng ôm bụng, lăn lộn sàn, gương mặt vặn vẹo , gào lên đòi nhanh chóng cầu xin phu nhân và mời đại phu.
Ngón tay nắm chặt then cửa đến tái nhợt.
Sẽ ai đến.
Dù đêm nay trong linh đường xảy chuyện gì, thì bên ngoài cũng sẽ như những kẻ điếc. Vì số mệnh của đã sớm quyết định bởi kẻ khác.
24
Lục La đã giãy giụa suốt cả đêm.
Từ mũi miệng nàng, máu tươi ngừng tuôn thành từng dòng, móng tay vốn nuôi dài tinh xảo cào đến gãy nát mặt đất.
Đến cuối cùng, nàng đã còn phát bất kỳ âm thanh nào nữa.
Máu đông tắc nghẽn yết hầu, trào ngược phổi, từ tai và mắt nàng chảy từng tia huyết mảnh, theo khuôn mặt tái xanh mà rơi xuống đất.
Nàng , trong ánh mắt ngập tràn sự khó hiểu và kinh ngạc.
Nàng chẳng thể nào tin nổi, rõ ràng thân phận của vốn hiển hách như thế, tại phu nhân còn ban cho một bát thuốc độc?
Lần đầu tiên, thấy cảnh tượng cái chết của chính qua thân thể của kẻ khác.
Lưng dựa cửa, mượn sức mấy lần mới thể đỡ dậy.
Thời gian dành cho còn nhiều.
Một canh giờ nữa thôi, tiểu nha đầu thay ca sẽ “tình cờ” bước .
Nàng sẽ trông thấy cảnh “” chết , sẽ hô hoán lên khắp Hầu phủ:
Thanh danh của Thanh Bình cô nương thân cận bên thiếu gia vô cùng tiết nghĩa, đã uống thuốc độc tự vẫn khi canh giữ linh cữu, theo thiếu gia mà .
25
Ta lột bỏ y phục của Lục La, xách theo hộp đồ ăn bước ngoài.
Tỳ nữ canh cửa còn chào hỏi với :
“Lục La cô nương thật vất vả, khuya thế mà còn bẩm báo với phu nhân.”
Ta đáp một tiếng mơ hồ.
Nếu “Lục La” vì phu nhân đã nghỉ ngơi mà thể bẩm báo trong đêm nay, thì tin tức về cái chết của một nha đầu vì theo thiếu gia mà tuẫn táng sẽ đến tai phu nhân lúc sáng sớm, khi tiểu nha đầu thay ca.
Phu nhân bận rộn xử lý cái chết của Lục La, còn lo liệu đón tiếp cả một đại gia đình, nhất thời thể phát hiện sự vắng mặt của .
Cho dù phát hiện, việc tìm , lục soát phòng, truyền tin, và giữ kín chuyện để lộ ngoài, tất cả đều cần thời gian.
Cảm tạ cái thế đạo với những hạn chế đối với nữ nhân. Tin tức từ ngoại viện truyền nội viện luôn chậm một bước.
Ngược , tin tức từ nội viện lộ bên ngoài, cũng luôn chậm hơn đôi chút.
Chu Việt Sơn sẽ đến Hầu phủ buổi sáng, cùng còn hai vị đồng học khác của Thái Học.
Người cháu trai bên nhà ngoại của phu nhân sẽ đảm nhiệm vai trò tiếp khách.
Ta chỉ duy nhất một cơ hội.
26.
Chu Việt Sơn khi dâng hương xong sẽ dừng một lúc.
Trong thời gian , hai vị đồng học cùng sẽ tranh thủ cùng các quan khách kết giao thân tình.
Hắn sẽ đúng lúc rửa tay, và điều làm đầu tiên là khiến cho dẫn đường của , chính là cháu trai bên ngoại của phu nhân, rời .
Có lần, đã chờ sẵn bên con đường nhỏ cạnh tịnh thất, chỉ đợi Chu Việt Sơn bước và thấy .
kịp đợi , thì một đôi tay đã bất ngờ bịt chặt miệng từ phía . Cháu trai phu nhân lôi thẳng một căn nhà trống bên cạnh.
“Con nha đầu chạy ngoại viện thế .”
Hắn tùy tiện gọi một tên tiểu đồng ngang qua, bảo dẫn đường cho Chu Việt Sơn, đóng chặt cửa .
“Ta biết ngươi, ngươi chính là nha đầu biểu ca Lục Tinh Hà yêu thích nhất ?”
Hắn từ xuống , ánh mắt như đang đánh giá một miếng thịt đã rửa sạch và đặt sẵn thớt.
“Biểu ca đã từng nhắc đến ngươi, rằng ngươi…”
Hắn hết câu, nhưng cũng cần hết để biết đó chẳng lời gì.
“Ngươi đến đây làm gì?”
Cái bóng của phủ lên , dùng sức ép tường.
“Ngươi thử nghĩ xem, nếu cô mẫu biết , rằng nha đầu trong nội viện của biểu ca, giữa ban ngày ban mặt tự ý chạy ngoài để gặp gỡ nam nhân, liệu sẽ xử ngươi thế nào?”
Bàn tay trượt trong lớp y phục của , chẳng khác gì những lần , khi từng những nam nhân khác làm nhục trong những cái chết đây.
“Ngươi ngoan ngoãn, đừng làm ầm lên. Có khi vui vẻ còn giúp ngươi một tay, để ngươi gặp mặt tình lang của đấy.”
Hắn đè lên giường, ngoài giọng kính cẩn của tiểu đồng vang .
“Chu , mời lối . Thiếu gia nhà bận việc tới , đã dặn nha đầu ở đây hầu .”
Tên nam nhân cởi bỏ váy áo của , dùng dải lưng của trói chặt tay , nhét khăn miệng .
Những lời như “giúp đỡ” “tâm tình ” chỉ là lời dối trá. Hắn chỉ đừng phản kháng, để thể hành hạ một cách thỏa mãn hơn.
Hắn biết điều đó, và cũng biết.
Lần , đã thể gặp Chu Việt Sơn.
Hắn đó trực tiếp lôi đến mặt phu nhân, viện cớ rằng đã bắt gặp lén lút ở ngoại viện, nghi ngờ trộm cắp, nên đề nghị phu nhân tra xét cẩn thận.
Khi lôi về nội viện, còn cúi xuống chỉnh váy áo rối bời của , vuốt thẳng lọn tóc dính tai.
Ngón tay nặng nề ấn lên đôi môi , xoắn nhẹ.
“Suỵt, nghĩ cho kỹ xem lát nữa nên trả lời cô mẫu thế nào.”
“Nghĩ kỹ , khi sẽ xin cô mẫu thưởng ngươi cho .”
Ánh mắt trơ trẽn lướt qua , chút sợ hãi rằng sẽ kêu la.
Cũng đúng thôi. Nếu gì, cùng lắm cũng chỉ phạt vì tội trộm cắp, chịu vài gậy gia pháp, nặng nhẹ cũng đến mức mất mạng.
nếu lên tiếng, thì sẽ kết tội quyến rũ nam nhân, chừng chịu cảnh trầm xuống ao.
Khi lôi ngoài, cạnh phu nhân, miệng thành tiếng nhưng làm khẩu hình với .
Hắn :
“Thật ngoan.”
Thật đáng ghê tởm.
Cây gậy đầu tiên giáng xuống lưng , thậm chí còn phân biệt nổi nữa.
Là những kẻ đã làm nhục đáng ghê tởm, chính , lặp sự ô nhục, mới thực sự đáng khinh bỉ.