Thay Người Đánh Cặn Bã - Chương 1
1.
“Cậu, gì cơ?”
Lữ Hiểu Đồng nóc tòa nhà trông vẻ dám tin, gương mặt vốn chuẩn lóc thảm thiết thoáng chốc ngẩn .
Tôi diễn xuất lật như lật bánh tráng của cô , khỏi thấy buồn nhưng vẫn chậm rãi lớn:
“Tôi , suất tuyển thẳng , nhường cho !”
Lúc chỉ Lữ Hiểu Đồng kinh ngạc, mà cả hiệu trưởng, giáo viên xung quanh, còn cả các bạn học đang hóng hớt cũng đều kinh ngạc.
Ai cũng biết giành suất tuyển thẳng khó khăn đến cỡ nào, lần nào lần nấy đều chẳng là một đám học sinh chen chúc để giành giật, đây là thứ thể dễ dàng lấy chỉ bằng cách làm loạn.
Ai nhường cho thì đúng là đồ ngốc!
đằng , thực sự nhường.
“Những gì là thật !”
Lữ Hiểu Đồng vẫn ở rìa nóc tòa nhà dạy học nhưng lúc mở miệng mang theo sự do dự.
Theo như cô đoán, sẽ nhanh chóng đồng ý như , mà sẽ cô dùng đạo đức trói buộc, ngàn chỉ trích, cuối cùng mới miễn cưỡng giao suất tuyển thẳng.
Dù thì trong nguyên tác, nguyên chủ chính là vì chết chịu đưa , cuối cùng mới cô bắt cơ hội để bạo lực mạng!
, chính là một yếu tố bất ngờ từ trời rơi xuống!
“Vậy thì còn cách nào khác chứ? Cậu đã dùng cái chết để uy hiếp , lẽ nào còn thể để mất mạng ?”
Tôi cố gắng kiềm chế cảm xúc, khoảnh khắc mở miệng, hốc mắt lập tức đỏ hoe.
Gặp cái thứ dùng đạo đức để trói buộc khác, bước đầu tiên đương nhiên là lấy lui làm tiến, lấy nhu chế cương!
Tôi một cách nặng nề: “Mọi đều là bạn học, chuyện gì thể rõ ràng với ? Làm như , ngoài việc gây ảnh hưởng đến nhà trường, còn là trách nhiệm với mạng sống của .”
“Cậu nghĩ đến bố mẹ ? Họ chỉ là con gái, làm như xứng đáng với họ ?”
“Tôi biết là học sinh nghèo, gia đình dễ dàng, chính vì nên càng thể tùy tiện đùa giỡn với mạng sống của !”
“Có nhiều bạn học làm chứng như , nhường suất tuyển thẳng cho , đừng làm loạn nữa, mau xuống !”
Giọng nghẹn ngào, càng mắt càng đỏ, từng bước từng bước nhượng bộ, từng lời đều đầy vẻ nặng nề, gần như lập tức khiến cục diện vốn bất lợi cho sự thay đổi.
“Bạn học Lộ Dao, em thực sự đồng ý nhường suất tuyển thẳng ?”
Hiệu trưởng mới khuyên nhanh chóng gật đầu, lúc đột nhiên trở nên chút do dự.
“Em thể trơ mắt làm chuyện ngu ngốc .”
Tôi thở dài, hai mắt đỏ hoe tủi thân bất lực:
“Lúc đầu mặc dù thầy đã hứa với em, chỉ cần em giành huy chương vàng cuộc thi quốc gia, sẽ trao suất tuyển thẳng duy nhất cho em.”
“Em cũng biết tại xảy chuyện như , cũng biết Hiểu Đồng tại như nhưng nếu là bất đắc dĩ, lẽ cũng sẽ làm loạn như .”
Tôi cúi đầu lau nước mắt, trong lời thậm chí còn thoang thoảng hương trà.
Đã lui để tiến, tỏ yếu đuối với đối phương với mọi , đồng thời dùng lời lẽ khéo léo bao biện cho thành nạn nhân bất đắc dĩ, xem Lữ Hiểu Đồng tiếp theo còn mặt mũi nhận lấy suất tuyển thẳng mà tự tay dâng tới !
Hiệu trưởng bằng ánh mắt chút khen ngợi, chỉ giáo viên chủ nhiệm bằng ánh mắt nghi ngờ, hạ giọng với :
“Thật giả? Đừng ở đây chuyện lúc lúc khác!”
“Em còn dám trách Hiểu Đồng, lúc đầu nếu em sớm nhường suất tuyển thẳng thì làm chuyện !”
“Tôi thấy em đúng là ích kỷ! Được tiện nghi mà còn vẻ!”
Mẹ kiếp! Cái thứ quỷ quái gì !
Nắm đấm của bố mày cứng ngắc !
Tôi giáo viên chủ nhiệm bên cạnh đầy vẻ ghét bỏ, đáy mắt lạnh lẽo, nghĩ đến những bất công mà nguyên chủ trong nguyên tác chịu đựng vì ông , khỏi tức giận.
Đối mặt với ông , chút do dự lớn tiếng :
“Thầy Đặng, cô thể với em như !”
Vì cố ý hạ giọng nên những xung quanh thấy những lời của ông .
Trong nguyên tác, nguyên chủ luôn nhẫn nhịn, cảm thấy nhịn một chút thì sẽ qua chuyện.
thì khác!
“Thầy Đặng, suất tuyển thẳng là hiệu trưởng trao cho em, là thứ gì tùy tiện, thể nhường là nhường!”
“Nếu như thầy là em, vất vả lắm mới tuyển thẳng, thầy tình nguyện nhường cho khác ?”
“Bây giờ là vì cứu mạng Hiểu Đồng, em mới bất đắc dĩ đưa , thầy thể em tiện nghi còn vẻ!”
Tôi cố ý lớn tiếng để tất cả mọi mặt đều thể thấy lời , lúc ánh mắt của mọi đều tập trung với Đặng Hàng, ngay cả hiệu trưởng cũng đầu chúng .
Còn thì nắm bắt thời cơ, để nước mắt trào , cả làm vẻ như cảm xúc sụp đổ, che mặt nức nở:
“Hu hu hu—— Em vất vả lắm mới giành suất tuyển thẳng , em làm sai ? Tại từng một đều ép em, đã như thì lúc đầu tại trao suất tuyển thẳng cho em!”
“Em đã quyết định nhường suất tuyển thẳng cho , tại còn em, em biết thầy Đặng vẫn luôn mắt em, đã như thì em đành chuyển trường thôi!”
“Chỉ cần em chuyển trường thì suất tuyển thẳng thể danh chính ngôn thuận thuộc về Lữ Hiểu Đồng, mọi cũng cần khó xử nữa!”
Tôi bệt xuống đất nức nở, mọi bằng ánh mắt thương cảm, thậm chí giáo viên đã bắt đầu vây quanh an ủi nhưng chỉ Đặng Hàng là mặt mày xanh mét, ông như mất não mà gào lên với :
“Thẩm Lộ Dao, em bản lĩnh thì chuyển trường !”
“Đừng tưởng rằng học giỏi là thể dùng chuyện uy hiếp nhà trường, xem trường nào nhận một đứa trẻ mồ côi như em , đóng nổi học phí mà còn làm màu!”
“Em tưởng rằng trường cho em cơ hội thì chỉ dựa bản thân , em thể giành suất tham gia cuộc thi quốc gia ? Đừng tự dát vàng lên mặt nữa!”
Hiệu trưởng điện thoại xong biết mất, nếu thì mặt hiệu trưởng, Đặng Hàng sẽ vênh váo với như .
Hơn nữa vì ông là chủ nhiệm khối, dẫn dắt lớp trọng điểm của trường, ngày thường cũng giáo viên nào dám chống đối ông .
Ông giống như ngày thường hạ thấp nguyên chủ, hạ thấp đến mức đáng một xu, dường như bất kể đạt bao nhiêu thành tích, học hành đến , trong mắt ông mãi mãi là bùn nhão trát lên tường.
Mà sự ghét bỏ của ông đối với nguyên chủ cũng lý do, chỉ vì trong một lần lên lớp, nguyên chủ chỉ một bài toán ông giảng kết quả đúng, các bước làm sai sót.
Cảm thấy mất mặt, Đặng Hàng liền nổi trận lôi đình với nguyên chủ, mặt các bạn học mắng nguyên chủ đến mức còn mảnh giáp.
, đó chỉ là bề ngoài.
Nguyên chủ là một thiên tài, nếu là trẻ mồ côi, với thiên phú của cô , chừng đã lớp bồi dưỡng học sinh giỏi, tiếp xúc với thế giới mà khác cả đời cũng thể với tới.
Đặng Hàng nhận thức điều rõ hơn bất kỳ ai nhưng với tư cách là một giáo viên, ông hề thương tiếc cho nguyên chủ, mà là ghen tị với nguyên chủ vì thiên phú mà ông , thể chạm tới tầm cao mà ông thể với tới.
Sự mất cân bằng trong lòng ông đã tạo sự méo mó, ông hết lần đến lần khác đàn áp nguyên chủ, hạ thấp nỗ lực của nguyên chủ, chế giễu thân thế của nguyên chủ, mục đích là để một ngày nào đó kéo nguyên chủ xuống bùn đất, cả đời còn ngày nào ngóc đầu lên !
Thật ghê tởm!
Loại thể làm giáo viên!
Lữ Hiểu Đồng đã giáo viên chủ nhiệm đưa xuống từ lầu, Đặng Hàng hạ thấp , mặt đầy vẻ đắc ý.
Học giỏi hơn cô thì , chỉ cần Đặng Hàng thích, vẫn mãi mãi cô đè đầu cưỡi cổ!
Đặng Hàng nhạo:
“Tôi thấy em thôi học luôn , dù với cảnh gia đình hiện tại của em, cho dù thể thi đỗ đại học thì cũng học nổi!”
“Còn bằng sớm ngoài xã hội làm việc, tránh uống gió Tây Bắc!”
“Còn chuyển trường nữa! Hừ, xem trường nào mù mắt mới chịu nhận em!”
2.
“Tôi nhận!”
Đặng Hàng dứt lời, xa đột nhiên vang lên tiếng hô như chuông.
Gương mặt vốn đang chế giễu của ông nhất thời lộ vẻ ngẩn ngơ, điều chẳng khác nào đánh mặt ông mặt mọi !
Những đang hóng hớt chỉ thấy, cảnh tượng lúc còn thú vị hơn cả cảnh Lữ Hiểu Đồng nhảy lầu .
Từng từng theo tiếng về phía đó, chỉ thấy một đàn ông trung niên ngoài bốn mươi tuổi khoanh tay dẫn đầu một nhóm bước nhanh về phía , hiệu trưởng theo bên cạnh cũng biết đã bao nhiêu lời của Đặng Hàng , mặt mày xanh mét, đôi mắt như đốt chết Đặng Hàng.
“Ông là——”
Đặng Hàng nhíu mày đàn ông đầu trọc bước tới, dường như cảm thấy đối phương trông quen mắt, đang định tiến lên hỏi thì đối phương chẳng thèm ông lấy một cái, tới đã chút do dự nắm chặt tay , kích động với :
“Bạn học Thẩm Lộ Dao, nhận tin nhắn em gửi, thầy với các giáo viên trong trường bọn thầy đã đến ngay lập tức!”
“Thầy kích động! Rất kích động! Cuối cùng em cũng nghĩ thông suốt !”
Đối phương nắm chặt tay , như thấy một đống vàng ròng sáng lấp lánh, mắt sáng rực.
“Em yên tâm, vẫn như lời thầy đã hứa với em đây, chỉ cần em chịu đến trường số một của bọn thầy, chỉ miễn bộ học phí, mỗi tháng trường sẽ cấp thêm cho em hai nghìn tệ tiền sinh hoạt, bao ăn bao ở, em chỉ cần yên tâm ôn thi đại học là !”
“Không chỉ , chỉ cần em đảm bảo thi đại học lọt top năm mươi tỉnh, trường sẽ thưởng thêm cho em mười vạn học bổng, nếu lọt top hai mươi thì là mười lăm vạn, top mười thì là hai mươi vạn, nếu thể thi thủ khoa tỉnh thì các điều kiện sẽ tăng gấp đôi!”
“Em thấy thế nào?”
“Rất ạ.”