Thế Thân - Chương 2
05.
Tô Uyển Nguyệt dọa đến giật , buông tay trong chớp mắt, khiến như một con cá chết vô lực rơi xuống đất.
Ngay lúc sắp chạm đất, nắm lấy cổ tay , kéo lên.
Lục Vân Tranh đó, ánh mắt quét qua rơi xuống Tô Uyển Nguyệt.
Trong mắt như lửa cháy, khí thế sắc bén tựa trường đao nhuốm máu.
Tần bà tử thấy , vội bước lên giải thích:
“Tướng quân, tiểu thư nàng…”
“Ngươi tự giải thích.”
Lục Vân Tranh lạnh lùng lên tiếng.
Tô Uyển Nguyệt hoảng hốt chỉnh trâm cài đầu, đôi môi mấp máy mấy lần nhưng thể thốt lời nào.
Trong gian phòng, ngọn đèn dầu ấm áp lập lòe, nhưng khiến sinh cảm giác rét lạnh lạ thường.
Nàng đầu , túi thơm bên hông khẽ đung đưa.
Ta cắn chặt môi, quỳ xuống.
“Bẩm Tướng quân, nô tỳ là nha trong phòng phu nhân, vì phạm sai lầm nên mới trách phạt.”
Ánh mắt Tô Uyển Nguyệt xoay chuyển, lập tức phụ họa:
“Phải, , con nha đầu tay chân vụng về, vốn định âm thầm xử lý, để Tướng quân chê .”
Lục Vân Tranh cụp mắt xuống, khiến khác cảm xúc của .
“Nếu đã là nha trong phòng nàng, đây từng thấy qua? Hơn nữa, còn dung mạo giống nàng đến …”
“Tướng quân biết đó thôi.”
Tô Uyển Nguyệt trấn tĩnh , lời đã chuẩn sẵn từ :
“Con nha đầu vốn là nạn dân từ Giang Bắc, năm đó đói đến gần chết, mới bán Tô gia.
Mẫu thân nhân từ, thấy nàng diện mạo giống , liền giữ nuôi nấng như một nửa chủ tử.
cũng lo ngại sẽ gây lời tiếng , nên ai biết chuyện cả.”
“Khi xuất giá, nghĩ đến tình nghĩa cùng lớn lên với nàng, mới mang nàng theo bên .
Chẳng ngờ… haiz…”
Nói đến cuối, nàng còn lấy khăn chấm chấm khóe mắt, tỏ vẻ đau lòng thôi.
Chỉ vài ba câu đã khiến biến thành một nha đầu phản chủ, vong ân bội nghĩa.
Nghe xong, sắc mặt Lục Vân Tranh phần dịu , trấn an:
“Đã phạm thì phu nhân xử phạt cũng là điều hiển nhiên.”
Tô Uyển Nguyệt ngẩng đầu, trong mắt đã giấu sự vui mừng.
Nàng vốn trừng phạt , nhưng ngại thể làm công khai.
Nay Lục Vân Tranh đã lên tiếng, nàng tự nhiên vui sướng vô cùng.
tiếp:
“Đã thì cứ đưa nàng hậu viện làm nha sai vặt , cũng xem như phụ tấm lòng phu nhân .”
Nụ của Tô Uyển Nguyệt bỗng chốc đông cứng .
“Hậu viện?”
Nếu thật sự đưa đến hậu viện, nàng còn thể ngày ngày hành hạ ?
“Một kẻ bướng bỉnh như , nếu tùy tiện bán , e là sẽ làm ảnh hưởng đến thanh danh của phu nhân.
Thay vì để nghi ngờ, chi bằng cứ giữ trong phủ, phu nhân thấy ?”
Ta từng qua Lục Vân Tranh giọng điệu ôn hòa đến .
Hắn thực tuấn tú, chỉ là thường ngày lạnh lùng nghiêm nghị, nên trông phần xa cách.
Giờ đây, khi vẻ lạnh lẽo trong mắt tan , ngược mang theo chút ấm áp.
Tô Uyển Nguyệt thoáng sững , hồi lâu mới ngây ngốc đáp:
“Được.”
Ta thức thời quỳ xuống tạ ơn, lui ngoài.
Vừa tới hành lang mấy bước, liền Tần bà tử kéo chính viện.
06.
Ánh mắt nàng tràn ngập oán độc.
“Ngươi còn dám lén lút chuyện riêng với Tướng quân lưng ? Hôm nay, suýt nữa đã phát hiện!
Nếu chuyện thực sự bại lộ, ngươi nghĩ ngươi thể giữ cái mạng tiện tì ?”
Đương nhiên là thể.
Lục Vân Tranh là lạnh lùng tàn nhẫn, nay nắm quyền thế trong tay.
Nếu biết Tô Uyển Nguyệt đã dối gạt , chẳng những , mà e rằng cả Tô gia cũng khó mà kết cục .
Tô Uyển Nguyệt so với càng sợ phát hiện, nên khi rời khỏi phủ, nàng ngày ngày sai Tần bà tử giám sát .
Mỗi ngày, chỉ cần ở riêng với Tướng quân, nhất cử nhất động, từng miếng ăn ngụm nước đều bẩm báo với nàng.
Thậm chí, mỗi khi ở trong phòng , nàng còn lén ngoài hành lang trộm, sợ giường sẽ điều gì bất lợi với nàng.
lần thực sự rõ, Lục Vân Tranh đã gì mà khiến Tô Uyển Nguyệt tức giận đến .
Bởi vì, bao giờ chuyện riêng với .
Đang suy nghĩ thì Tô Uyển Nguyệt bước , giơ tay định tát , nhưng khi ánh mắt nàng rơi xuống bụng , miễn cưỡng thu tay về.
Nàng nở một nụ khó coi:
“Nguyệt Ảnh, bây giờ chuyện đã rõ ràng , ngươi cứ làm theo lời Tướng quân mà ở hậu viện làm công việc nặng nhọc .
Chỉ điều… ngươi nhớ kỹ, để bất kỳ ai biết ngươi đang mang thai.”
Ta đương nhiên hiểu rõ điều .
Không hôn cưới, bụng mang chửa, đó chính là tội danh dìm xuống sông.
Kết cục nhất của , lẽ là sinh hạ đứa trẻ an , đó cầm theo khế ước bán thân rời khỏi phủ, sống một cuộc đời yên bình.
Tiểu thư dù thất thường nóng lạnh, nhưng nếu sinh nhi tử, hẳn là nàng vẫn sẽ giữ lời hứa với chứ?
Ta đã nghĩ như .
Vì thế, thuận lý thành chương trở thành một nha làm việc nặng nhọc ở hậu viện.
Khi Trương bà tử giao công việc cho , trong mắt còn mang theo vẻ trào phúng:
“Chung một tướng mạo, làm chính thất phu nhân của Tướng quân, còn ngươi làm nha sai vặt, cái thế đạo , đúng là cùng nhưng khác số mệnh.”
Ta chỉ khẽ , gì.
Ta chẳng từng làm Tướng quân phu nhân.
làm phu nhân mà như đống lửa, chẳng thà làm một nha còn thấy dễ chịu hơn.
Ít nhất, thể quang minh chính đại tồn tại.
Không thế thân của bất kỳ ai.
07.
Công việc của là giặt quần áo.
Công việc khó, chỉ cần giặt sạch y phục của các vị chủ tử trong nội viện, phơi khô đưa đến nội các là .
Chỉ là mỗi ngày ngâm tay trong nước lạnh, thực sự khó chịu.
Tô Uyển Nguyệt đã mấy ngày đến tìm .
Lúc đám nha trong phủ tám chuyện, mới biết mấy ngày qua, Lục Vân Tranh mỗi đêm đều ở trong phòng nàng.
Nàng bận rộn lấy lòng , nên cũng tâm tư gây khó dễ cho .
Đến chạng vạng, nàng gọi đến chính viện.
Tô Uyển Nguyệt cao ngạo từ cao.
“Tối nay Tướng quân sẽ qua chính viện, đây là lần đầu tiên thực sự tiếp xúc với , thể bất kỳ sai sót nào.
Ngươi xem, thường ngày thói quen gì?”
Thì , những ngày qua, Lục Vân Tranh vẫn từng chạm nàng.
Trong lòng dâng lên chút nghi hoặc.
Lục Vân Tranh là luyện võ, khí huyết thịnh vượng, mỗi lần trở về từ chiến trường, đêm đầu tiên nhất định sẽ ở viện của , thường thì ba ngày liền cũng chịu rời .
Mà nay đã hồi phủ năm ngày, mà từng ngủ chính viện.
Chẳng lẽ… đã phát hiện điều gì ?
Ta liếc mắt Tô Uyển Nguyệt, cẩn trọng :
“Tướng quân thích y phục màu nhạt.”
Tô Uyển Nguyệt cả đeo đầy châu ngọc, ngay cả y phục cũng thêu dệt dày đặc chỉ vàng, ánh đèn dầu, đến lóa mắt.
Nàng sững sờ một lúc, đầu Tần bà tử.
Nhận ánh mắt xác nhận, nàng mới miễn cưỡng xuống bàn trang điểm, bắt đầu gỡ trâm cài đầu.
“Hừ, đúng là một kẻ thô kệch từ quân doanh, ngay cả sở thích cũng tầm thường, uổng công chuẩn những thứ …”
Tô Uyển Nguyệt chút bất mãn, nhưng vẫn ngoan ngoãn thay một bộ y phục màu nguyệt bạch.
Như chợt nghĩ đến điều gì, nàng khẽ liếc mắt, Tần bà tử lập tức xông tới lục lọi .
Chỉ trong chốc lát, bà đã giật lấy chuỗi hạt san hô từ cổ tay .
Tần bà tử nịnh nọt, đưa nó cho tiểu thư:
“Cái dây tuy đáng bao nhiêu, nhưng con nha đầu ngày nào cũng đeo, chắc hẳn là do Tướng quân tặng.
Tiểu thư hãy đeo , đừng để lộ sơ hở.”
Tô Uyển Nguyệt ghét bỏ chuỗi hạt một lát, đó vẫn đeo lên tay, hừ lạnh một tiếng.
“Đồ giả thì mãi vẫn là đồ giả, một chuỗi hạt cũng là loại kém nhất.
Nguyệt Ảnh, ngươi đúng là trời sinh tiện mệnh!”
Ta cúi đầu đáp “Dạ”, thái độ kính cẩn nhu thuận.
Bỗng nhiên nhớ năm đó, khi mới phủ, tiểu thư đã từng với một câu kinh thế hãi tục:
“Mọi đều bình đẳng.”
Tô Uyển Nguyệt của bây giờ, chắc hẳn đã quên .
08.
Tần bà tử thả về, mà bảo bình phong trong phòng bên.
Ta biết, đây là ý của Tô Uyển Nguyệt.
Nàng tận mắt thấy cảnh nàng thân mật với Lục Vân Tranh, để nhục nhã và cảnh cáo .
Trời tối, Lục Vân Tranh quả nhiên đến.
Hắn cởi bỏ chiến bào, chỉ mặc thường phục, thoạt vài phần phong thái của một thư sinh nho nhã.
Ta bình phong, chứng kiến Tô Uyển Nguyệt nũng nịu kéo tay áo .
“Tướng quân hôm nay tới muộn , nên tự phạt ba chén ?”
Giọng nàng ngọt ngào như mật, mềm mại đáng yêu.
Ta bao giờ dám chuyện với Lục Vân Tranh như thế.
Mỗi lần xuất chinh trở về triều phục mệnh, đợi cả đêm cũng là chuyện thường.
Ta nào dám trách ?
Lục Vân Tranh , dường như khẽ :
“Phu nhân hôm nay mặc bộ y phục , .”
Tô Uyển Nguyệt vui vẻ xoay một vòng, váy áo tung bay như cánh bướm múa trong gió.
Lúc nàng xoay , chuỗi hạt san hô cổ tay trượt khỏi tay áo, đỏ rực lóa mắt.
“Chuỗi hạt nàng vẫn đeo ?”
Tô Uyển Nguyệt gật đầu, ngượng ngùng đáp:
“Đương nhiên , đây là tướng quân tặng mà, tất nhiên ngày ngày mang theo.”
Nụ của Lục Vân Tranh chợt sững .
Ta đã dối nàng.
Chuỗi hạt đó vốn do Lục Vân Tranh tặng, mà là một năm dùng túi thơm đổi với một tiểu hòa thượng trong hội chùa.
Hòa thượng chỉ tám chín tuổi, thấy túi thơm thêu hình đầu hổ của liền thích mê, bèn dùng nó đổi lấy chuỗi hạt .
Ta từng kể với Tần bà tử, bà đương nhiên tưởng rằng đây là đồ Lục Vân Tranh tặng.
Ngay cả Tô Uyển Nguyệt cũng lừa.
Lục Vân Tranh… còn nhớ ?
Ta nín thở, chờ đợi câu trả lời.
Giây tiếp theo, tận mắt thấy tháo chuỗi hạt khỏi tay nàng, tiện tay ném ngoài cửa.
“Thứ hạt rẻ tiền thế mà cũng đáng để phu nhân ngày ngày mang theo ?
Vài hôm nữa sẽ sai đến Nam Hải tìm chút trân châu về, cho phu nhân đeo chơi.”
Tô Uyển Nguyệt thoáng sững sờ, đó mỉm nịnh nọt:
“Tất cả theo tướng quân.”
Dưới ánh trăng lạnh như băng, chuỗi hạt rơi lăn lóc mặt đất.
Giống như , nhốt trong căn phòng tối.
Thôi .
Lục Vân Tranh quả nhiên nhớ.
Chuỗi hạt con , cũng chẳng khác gì .